Ở lúc toàn bộ người trong trang được huấn luyện dạy dỗ nghiêm chỉnh được huy động lục soát cơ hồ đem cả Ngạo Đằng sơn trang lục tung lên một lần; vậy mà cho dù là như thế, vẫn là không phát hiện bóng dáng của Lam Như Nhật; chỉ là không ngờ là bắt được Hạ Hầu Võ đang chuẩn bị từ bí đạo thoát đi.

"Là ngươi." Lời nói Hạ Hầu Tà Nguyệt lạnh như băng lãnh khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, mắt nhìn xuống Hạ Hầu Võ trong phòng khách hai tay bị trói chặt không thể không quỳ trên mặt đất, mà hắn giờ phút này thái độ bình tĩng quá mức không khỏi làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.

"Tiểu tử thúi, không có chứng cớ cũng đừng tùy tiện vu cáo, mắt nào của ngươi thấy ta làm cái gì!" Hạ Hầu Võ thái độ hết sức ngạo mạn, một bộ cao cao tại thượng mà trả lời, không chút nào cảm thấy mình giống như người phạm tội.

"Trừ ngươi ra còn ai ở đây có thể làm!" So với Hạ Hầu Tà Nguyệt sớm làm khó dễ, Lôi Thiếu Quân kích động mở miệng nói trước.

"Vậy khó nói thật đây." Hạ Hầu Võ thanh âm giễu cợt, hướng về phía Lôi Thiếu Quân nói: "Ai biết có phải hay không là muội muội yêu dấu của ngươi làm, thừa dịp mọi người không chú ý len lén giải quyết xong xú nha đầu kia, bây giờ còn nghĩ ở trên người ta làm gì? Cho là như vậy có thể che giấu chuyện muội muội ngươi làm sao? !"

"Hồ đồ!" Lôi Thiếu Quân tức giận vô cùng muốn tiến lên đánh hắn một trận.

Lãnh Thư Uyên kéo Lôi Thiếu Quân đang kích động ra, không vội mở miệng, bởi vì hắn đã xác nhận Hạ Hầu Võ cùng với việc Lam Như Nhật mất tích tuyệt đối không thoát được quan hệ; mà hắn cũng tin tưởng Hạ Hầu Tà Nguyệt không chỉ đã chú ý tới, có thể cũng đã chuẩn bị mồi nhử.

Hạ Hầu Tà Nguyệtchậm rãi đến gần Hạ Hầu Võ, lộ ra ý cười, không giống với nụ cười ôn nhu đối với Lam Như Nhật, đó là nụ cười lạnh như băng khiến cho bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng không khỏi phải từ trong lòng cảm thấy sợ hãi.

"Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi đừng làm bậy, không có chứng cớ chứng minh ta đối với nha đầu kia làm cái gì, ngươi không có tư cách đối xử với ta như vậy!" Theo Hạ Hầu Tà Nguyệt đến gần, Hạ Hầu Võ không khỏi cũng hít một hơi khí lạnh.

"Người nào nói cho ngươi biết ta bây giờ là đang tìm nàng?" Từ trên cao nhìn hắn bằng nửa con mắt, Hạ Hầu Tà Nguyệt lạnh nhạt nói, giống như gió lạnh quét qua làm Hạ Hầu Võ không nhịn được phát rung.

Cuối cùng hiểu mình ngay từ trong lúc nói chuyện với nhau thừa nhận cùng chuyện này có liên quan với nhau, Hạ Hầu Võ sắc mặt nhất thời trắng xanh, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nói ra.

"Nàng ở đâu?" Hạ Hầu Tà Nguyệtmột tay bóp cổ Hạ Hầu Võ nói tới, đã mất tính nhẫn nại sẽ cùng hắn phí lời nữa.

"Um. . . .Um. . . . . ." Hạ Hầu Võ không cách nào nói được ra lời, giãy giụa muốn kéo tay đang kiềm cổ mình, hai chân không ngừng đá động, dùng hết khí lực muốn thoát khỏi bàn tay đang nằm mình, ban đầu khuôn mặt mập béo hồng hào theo thời gian kéo dài đã từ từ chuyển thành tím bầm.

Cho đến lúc này, Hạ Hầu Tà Nguyệt mới buông tay ra, mắt lạnh nhìn khuôn mặt hắn đỏ lên không ngừng ho khan cố gắng thở.

"Người ở đâu?" Vẻ mặt Hạ Hầu Tà Nguyệt lạnh khốc giống như La Sát chuyển thế.

"Khụ. . . . . . Nàng. . . . . ." Hạ Hầu Võ không dám không tiếp tục nhìn thủ đoạn của Hạ Hầu Tà Nguyệt, từ đáy lòng nảy lên sợ hãi, hiểu rõ bất luận hắn phủ nhận hoặc thừa nhận đều khó mà thoát khỏi cái chết.

"Ta hỏi, người ở đâu?" Ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt sắc bén như giết người.

"Đông, vách núi phía đông . . . . . ." Hạ Hầu Võ giọng nói ấp úng, đã không kịp suy nghĩ, run rẩy nói.

"Nơi đó đã đi tìm, cũng khôngcó phát hiện." Ở thời điểm Hạ Hầu Võ nói ra thì đồng thời Lãnh Thư Uyên ngay sau đó tiếp lời. Căn cứvào tin tức truyền đến từ đám thuộc hạ ở đó khu đó tìm kiếm cũng không ở nơi đó phát hiện bóng dáng Lam Như Nhật, trừ phi. . . . . .

"Ngươi đẩy nàng rơi xuống vách núi?" Giờ phút này Hạ Hầu Tà Nguyệt đã không phải là hai chữ kinh khủng có thể hình dung được, giống như trong ác quỷ từ trong địa ngục đi ra, cho dù ai nhìn thấy bộ dáng của hắn cũng sẽ bị dọa cho sợ ngất đi.

"Kia, đó là. . . . . ." Cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến cho Hạ Hầu Võ không cách nào ngất ư đi, hắn chỉ có thể thử giải thích cho mình, nhưng ở dưới ánh mắt như vậy, hắn cái gì cũng đều không nói ra được.

"Ngươi đáng chết!" Tức giận thâm trầm khiến cho Hạ Hầu Tà Nguyệt một cước đá Hạ Hầu Võ, lực đạo mạnh khiến cho Hạ Hầu Võ một màn bay ra đụng vào cột ở đại sảnh, phát ra tiếng vang to sau đó ngã xuống đất.

"Xin. . . . . . khụ. . . . . . Xin tha cho. . . . . . khụ. . . . . . Tha mạng. . . . . ." Từ lồng ngực ho ra một ngụm máu tươi, cú đụng mạnh mẽ như vậy khiến cho thân thể Hạ Hầu Võ không chịu nổi, mắt thấy Hạ Hầu Tà Nguyệt đi về phía mình thì lập tức thống khổ cầu xin.

"Tha mạng?" Hạ Hầu Tà Nguyệt tàn khốc cười một tiếng, bắt được cổ hắn mà nói, nhìn trong mắt của hắn không mang theo một tia ấm áp."Ta dĩ nhiên sẽ không để cho ngươi chết."

Mới bởi vì may mắn giữ được tánh mạng, đón lấy lời nói của Hạ Hầu Tà Nguyệt lập tứ khiến cho Hạ Hầu Võ từ trên trời rơi xuống địa ngục.

"Ngươi cho rằng tội của ngươi chết là có thể giải quyết được sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệtbuông tay ra, ném hắn xuống, máu lạnhmột cước đạp xương vỡ vụn kèm theo tiếng rên của Hạ Hầu Võ.

Mắt lạnh nhìn vẻ mặt thống khổ của Hạ Hầu Võ, Hạ Hầu Tà Nguyệt cũng không có nửa điểm thương hại."Ta sẽ cho ngươi hiểu được cái gì gọi sống không bằng chết."

Lôi Thiếu Quân cùng Lãnh Thư Uyên dẫn đại đội nhân mã đi tới nơi mà Hạ Hầu Võ nói triển khai tìm kiếm, vẻ mặt ngưng trọng, không khỏi ngẩng đầu về phía trước nhìn, nghĩ tới từ độ cao như vậy mà rơi xuống bất luận là ai cũng không thể nào bình an vô sự, huống chi Lam Như Nhật ngay cả một chút võ công cũng không có. . . . . . Cho dù lời này không nói ra, nhưng mọi người trong lòng đều hiểu, bọn họ có thể tìm được chỉ có thể là một. . . . . .

Thi thể.

"Báo cáo tổng quản! Không có phát hiện!"

"Tiếp tục tìm." Vẫn là hồi báo giống như cũ, hai người tất cả không nhịn được chau mày. Từ lúc bắt đầu tìm cho đến nay đã qua một ngày, không chỉ là ở phía dưới vách núi, bọn họ thậm chí theo ven sông tìm kiếm, nhưng ngay cả một chút dấu vết cũng không có.

"Lão đầu kia sẽ không phải là đang đùa chúng ta đấy chứ." Thủy chung không có bất kỳ phát hiện nào khiến cho Lôi Thiếu Quân không kìm chế được mà nóng nảy, một quyền đập vào cành cây khô.

"Không thể nào." Lãnh Thư Uyên trả lời, không phải là bởi vì tin tưởng Hạ Hầu võ, mà là. . . . . ."Hắn không có cái gan đó."

Không khí lần nữa đóng băng, tình cảnh lúc trước vẫn là rõ ràng như vậy, khi đó ngay cả bọn họ ở bên đều không khỏi sợ hãi, cơ hồ không cách nào đem Hạ Hầu Tà Nguyệt lãnh huyết vô tình lúc ấy lúc cùng với người bọn họ mấy ngày nay nhìn thấy kết hợp vào chung một chỗ.

Nhìn thói quen Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với Lam Như Nhật lộ ra ôn nhu cùng che chở, bọn họ lần đầu từ trên người Hạ Hầu Tà Nguyệt phát hiện đến cái kia làm cho người ta vô cùng sợ hãi cùng thâm trầm kinh khủng.

"Nếu như chúng ta thật tìm được. . . . . . Sẽ trở thành như thế nào?" Dù chưa nói ra kết quả, gan dạ như Lôi Thiếu Quân tin tưởng Lãnh Thư Uyên hiểu hắn muốn nói là cái gì.

"Toàn bộ trang gặp tai họa." Nhìn hắn một cái, Lãnh Thư Uyên chậm rãi nói. Vô luận tìm được người hay không, đối với bọn họ mà nói tình tạng đều không xong, nhưng bọn họ đã không có sự lựa chọn khác, chỉ là khiến cho hắn có chút cảm giác kỳ quái chính là. . . . . .

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Thấy Lãnh Thư Uyên vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, Lôi Thiếu Quân không khỏi hỏi.

Lại yên lặng, Lãnh Thư Uyên quét nhìn bốn phía sau đó mở miệng: "Ngươi cảm thấy nơi này như thế nào?"

"Như thế nào?" Lôi Thiếu Quân hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Lãnh Thư Uyên, theo hắn mới vừa rồi quét nhìn nơi này mà nhìn."Không phải là rừng cây sao? Nhiều nhất là có chút vắng vẻ."

Chỉ trong một câu nói của Lôi Thiếu Quân đã chỉ ra nghi ngờ của hắn.

"Kia, tại sao phu nhân lại muốn tới nơi này?"

Một câu nói này giống như cảnh tỉnh.

Đông nhai, giống như một cái tên vị trí nằm ở phía đông, trừ người phụ trách tuần tra ra, hiếm khi có người đi tới; đã như vậy, Lam Như Nhật như thế nào chạy đến nơi này? Còn vừa lúc gặp Hạ Hầu Võ, sau đó xảy ra việc ngoài ý muốn?

Mọi thứ dường như trùng hợp làm cho người khác khó mà tin.

"Ý của ngươi là. . . . . . Còn có người khác?" Khi trọng điểm được nêu lên, sự việc nhất thời trở nên minh bạch . Nhưng mà Lam Như Nhật không thể nào một mình chạy tới chỗ này, mà Hạ Hầu Võ cũng không thể dễ dàng dụ nàng đến được nơi này, còn dư lại duy nhất có thể, chính là còn có người thứ ba tồn tại; mà kia người thứ ba không thể nghi ngờ nằm trong kế hoạch của Hạ Hầu Võ.

"Ai có thể làm ra việc này?" Kết luận rút ra khiến cho Lôi Thiếu Quân sinh nghi hỏi, trên dưới toàn bộ sơn trang này làm sao có thể sẽ có người hiệp trợ Hạ Hầu Võ làm ra chuyện tổn thương phu nhân?

Lãnh Thư Uyên không mở miệng đáp lại, nhìn về phía Lôi Thiếu Quân trong mắt mang theo một chút thâm ý; đối với hắn mà nói, đáp án đã rất rõ ràng, nhưng hắn cũng không nhận ra Lôi Thiếu Quân sẽ có suy nghĩ giống như hắn.

"Thư Uyên?" Lôi Thiếu Quân không nhịn được cau mày. Theo như Lãnh Thư Uyên đoán, mặc dù hắn nhìn thấu ánh mắt kia có thâm ý khác, nhưng vẫn là không hiểu.

Lãnh Thư Uyên thu hồi ánh mắt, vẫn như cũ không trả lời hắn, tình hình trước mắt chỉ là phỏng đoán mà không có chứng cứ , hắn không có ý định mở miệng làm tâm Lôi Thiếu Quân loạn.

Mọi thứ vẫn cứ đợi kết quả tự nhiên sẽ xuất hiện.

"Trang chủ người đâu?" Đột nhiên phát hiện Hạ Hầu Tà Nguyệt chẳng biết lúc nào đã biến mất không thấy, Lãnh Thư Uyên không khỏi sửng sốt một chút.

Khẩn trương muốn tìm Lam Như Nhật không ai khác chính là Hạ Hầu Tà Nguyệt, vậy mà kia so với bọn hắn hay bất luận kẻ nào đều nóng lòng, điên cuồng tìm người giờ phút này lại không có ở đây?

Từ việc hắn hỏi như vậy, Lôi Thiếu Quân cũng phát hiện. Không giống Lãnh Thư Uyên chỉ suy tư, hắn trực tiếp bắt người đang đi ngang qua mà hỏi.

"Báo cáo Lôi tổng quản, trang chủ đã đi về trước." Tráng đinh cung kính trả lời.

Đi về trước?

"Hôm nay là trăng rằm." Lần đầu Lãnh Thư Uyên từng bước nhớ lại, Lôi Thiếu Quân cho người nọ lui ra sau đó hướng Lãnh Thư Uyên biểu thị Hạ Hầu Tà Nguyệt biến mất là vì nguyên nhân kia.

Chuyện xem ra rất hợp lý, nhưng Lãnh Thư Uyên vẫn cảm giác có cái gì không đúng, nhìn chằm chằm Lôi Thiếu Quân, một cái ý niệm phút chốc thoáng hiện lên trong đầu, làm hắn bừng tỉnh hiểu ra.

Nếu ngay cả hắn cũng có thể phỏng đoán đến chuyện này không có đơn giản như vậy, Hạ Hầu Tà Nguyệt như thế nào có thể sẽ không có phát hiện? Mà với thông mình tài trí như hắn, muốn tìm ra kẻ đồng lõa sau lưng dễ như trở bàn tay.

"Chúng ta trở về một chuyến."

"Trở về? Chúng ta còn không chưa có tìm được người." Đối với quyết định đột nhiên của hắn, Lôi Thiếu Quân đầu mờ mịt, bọn họ lại không giống như Hạ Hầu Tà Nguyệt không thể để cho người khác nhìn thấy như vậy.

Lãnh Thư Uyên vứt bỏ quanh co, nói một cách rõ ràng: "Ngươi nếu hi vọng muội muội kiêu căng kia của ngươi không có sao, tốt nhất hiện tại lập tức trở về đi."

Mặc dù đối với hắn mà nói, Lôi Thu Yến ra sao đều không liên quan đến hắn, nhưng đối với Lôi Thiếu Quân mà nói cũng không giống nhau, như thế nào đi nữa đều là muội muội của mình, hắn không cho là Lôi Thiếu Quân có thể hoàn toàn buông xuôi.

Mà theo như hắn nghĩ, lúc kinh ngạc qua đi, Lôi Thiếu Quân dung tốc độ không người nào đuổi kịp hướng đường trở về trang.

Trong tay nắm tờ giấy đã bị lật đi lật lại, Hạ Hầu Tà Nguyệt quanh thân phát ra hàn khí đủ để tổn thương tất cả người đến gần hắn. Không cách nào từ chỗ Hạ hầu Võ nói tìm được Lam Như Nhật, nàng tựa như trước lần nữa từ trong sinh mệnh của hắn biến mất như vậy, cái gì cũng không còn lưu lại. . . . . .

Vậy mà thế nhưng hắn lại ở rừng cây đang lúc phát hiện tờ giấy kia, trên giấy nội dung làm hắn hiểu tại sao Lam Như Nhật sẽ không nói với hắn mà chạy tới núi phía đông. Từ lúc bắt đầu hắn liền không cho là dựa vào một mình Hạ Hầu Võ sẽ làm nên cái gì, mà nay, hắn đã tìm được kẻ đồng lõa kia để cho hắn mất đi Như Nhật, giống như một người chết!

Hạ Hầu Tà Nguyệt trực tiếp đá văng cửa phòng, ánh mắt quét về phía người duy nhất trong phòng.

"Trang chủ." Lôi Thu Yến đang muốn quát cái người vô lễ kia, quay đầu lại phát hiện người nọ đúng là Hạ Hầu Tà Nguyệt, thái độ lập tức thay đổi, thanh âm có vẻ mềm mại, hoàn toàn phát hiện không ra Hạ Hầu Tà Nguyệt ánh mắt nhìn về phía nàng lạnh như băng đến cỡ nào, đối diện Hạ Hầu Tà Nguyệt lần đầu chủ động tới tìm nàng mà cảm thấy hưng phấn.

Dĩ nhiên nàng cũng nghe nóitoàn bộ người trong trang tìm kiếm Lam Như Nhật mất tích kia, mà đối với sự xuất hiện của Hạ Hầu Tà Nguyệt, Lôi Thu Yến khờ dại cho là theo như lời Hạ Hầu Võ, một khi Lam Như Nhật biến mất thì Hạ Hâu Tà Nguyệt chính là của nàng, mà lúc này hắn đột nhiên xuất hiện ở đây thì càng khiến cho nàng cho là như thế .

Lôi Thu Yến mới khẽ dựa gần vào Hạ Hầu Tà Nguyệt, tay lập tức bị bắt chặt, lực đạo không cân nhắc thêm phần mạnh đến cơ hồ muốn bóp gãy tay của nàng.

"Thật là đau!" Lôi Thu Yến lớn tiếng kêu, vội vàng muốn tay rút về, lại phát hiện hắn không có ý buông tay, mà kia lực đạo vẫn như cũ không giảm.

"Tà Nguyệt, ngươi nắm tay ta thật là đau!" Do nghĩ địa vị của mình lúc này so với trước đã khác, Lôi Thu Yến tự mình đổi cách xưng hô với Hạ Hầu Tà Nguyệt, nàng không biết rằng hành động của nàng giờ phút này như thêm dầu vào lửa, hơn nữa đem chính nàng đẩy vào tình cảnh không thể cứu vãng.

"Người nào cho ngươi quyền kêu tên ta?" Hạ Hầu Tà Nguyệt nguy hiểm nheo lại mắt, không chút nào thương hương tiếc ngọc , một thanh hất ra nàng, khạc ra lời nói như lạnh như băng khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

"Ta. . . . . ." Lôi Thu Yến xoa chỗ đau nơi cổ tay, nhìn được là cảm giác được có chuyện gì không đúng, nhất thời á khẩu.

"Ngươi cho rằng ngươi có tư cách thay thể được Nhật Nhi sao?" Nhìn trong mắt của nàng tràn đầy khinh miệt, Hạ Hầu Tà Nguyệt nói không chút lưu tình.

Thái độ của Hạ Hầu Tà Nguyệt làm cho Lôi Thu Yến từ trước đến giờ luôn cho mình là rất cao cảm thấy chịu nhục, lập tức nàng takhông để ý phản bác lại: "Tại sao ta kém so với nàng ta? !"

Nàng không cam lòng! Nếu nói về xinh đẹp, nàng tuyệt đối có tự tin có thể thắng nổi Lam Như Nhật; luận tài trí, nàng cũng sẽ không bại bởi nàng ta; huống chi Lam Như Nhật chỉ là một xú nha đầu không rõ lai lịch, vô luận so như thế nào, nàng đều thắng xa so với nàng ta! Quan trọng hơn là. . . . . .

"Ta yêu ngươi so nàng yêu ngươi còn lâu hơn!" Lôi Thu Yến không nhịn được kích động hô lên, bất kể là dựa vào vào nguyên nhân gì, lòng của nàng vẫn luôn đặt ở trên người hắn, nàng không cách chấp nhận nam nhân mình thích bị cướp đi từ tay Lam Như Nhật.

"Ai yêu cầu ngươi phải làm như vậy?" Hạ Hầu Tà Nguyệthoàn toàn không có tiếp thu được tình cảm của nàng, giọng nói lạnh băng, rồi sau đó thanh âm chê cười, thân hình như kiểu quỷ mị hư vô trong chớp mắt dời đếntrước mặt nàng, động tác không mang theo một tia ôn nhu nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng hắn.

"Ngươi yêu ta?" Hạ Hầu Tà Nguyệt giọng mang đùa cợt nói, vào giờ phút này, hắn lần nữa chuyển thành ánh mắt màu tím tóc trắng.

Ngay tức khắc phát ra tiếng thét chói tai. Từ khoảng cách gần tận mắt thấy hết biến đổi, trong mắt Lôi Thu Yến ngập sợ hãi, hai tay dùng sức đẩy, nàng hiện tại chỉ muốn thoát đi Hạ Hầu Tà Nguyệt đáng sợ này.

"Thế nào, mới vừa rồi không phải nói yêu ta sao? Mới như vậy khiến cho ngươi sợ?" Hạ Hầu Tà Nguyệtkhóe miệng giễu cợ tnâng lên, cũng không có lập tức xông lên bắt nàng trở về, mà là giày vò nàng bằng cách bước chân bước từ từ tới gần nàng.

"Đừng. . . . . . Chớ tới gần ta!" Lôi Thu Yến bước chân không yên không ngừng lui về phía sau, cho đến phần lưng chống đỡ lên mặt tường lạnh như băng, không còn cách nào thoát đi liền nhắm mắt lại kêu to.

"Trang chủ!" Lôi Thiếu Quân kịp thời xông vào giữa hai người, đem Lôi Thu Yến bảo hộ phía sau, ngăn cản hành động kế tiếp của Hạ Hầu Tà Nguyệt.

"Tránh ra." Hạ Hầu Tà Nguyệt lạnh lùng giương mắt nhìn hắn, từ trong miệng thốt ra hai chữ, không chút nào bởi vì Lô Thiếu Quân xuất hiện mà tính toán bỏ qua cho Lôi Thu Yến.

"Trang chủ. . . . . ." Lôi Thiếu Quân rất khó xử; như thế nào gay go, dù sao vẫn là muội muội của mình, hắn căn bản không cách nào mặc kệ nàng, khóe mắt nhìn thấy Lãnh Thư Uyên xuất hiện, hắn lập tức quăng ánh mắt cầu cú. Dưới tình huống này, trừ Lãnh Thư Uyên ra, hắn đã không tìm được cách nào có thể lung lay Hạ Hầu Tà Nguyệt.

Hắn nên hối hận vì theo tới sao?

Dĩ nhiên là nhận được ánh mắt cầu cứu của Lôi Thiếu Quân, nhưng. . . . . . Lãnh Thư Uyên không nhịn được than thở ở trong lòng, hắn làm gì mà có khả năng. . . . . .

"Trang chủ." Cuối cùng vẫn mở miệng, suy nghĩ của Lãnh Thư Uyên bay lộn, thử tìm ra cách có thể tạm hoãn hành động của Hạ Hầu Tà Nguyệt.

Vậy mà giống như là biết được hắn sắp thay Lôi Thu Yến giải thích cái gì, Lãnh Thư Uyên ngay cả nửa lời cũng chưa nói thì đã nhận được Hạ Hầu Tà Nguyệt hướng hắn ném ra tờ giấy.

Không thể cứu được.

Khi Lãnh Thư Uyên quét mắt nhìn qua tờ giấy, lập tức biết được kế tiếp mình vô luận nói gì cũng vô dụng. Đã biết Hạ Hầu Tà Nguyệt đối với Hạ Hầu Võ làm những chuyện như vậy, Lãnh Thư Uyên hoàn toàn không cho là có người có thể ngăn cản Hạ Hầu Tà Nguyệt, hiện tại trừ phi Lam Như Nhật lần nữa xuất hiện, nếu không dù ai cũng không cách nào ngăn lại cơn thịnh nộ như lửa của Hạ Hầu Tà Nguyệt.

"Ca ca. . . . . ." Lôi Thu Yến núp sau lưng Lôi Thiếu Quân, thân thể không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt y phục hắn, trên khuôn mặt có sợ hãi, hoàn toàn không còn bộ dáng như trước nữa; cho tới bây giờ nàng mới rốt cục hiểu tại sao ca ca chưa bao giờ giúp nàng, đáng tiếc nàng hiểu ra đã quá muộn.

"Đừng để cho ta nói lần thứ hai." Ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt bắn về phía Lôi Thiếu Quân, trong thanh âm mang theo cảnh cáo, không có lập tức động thủ đã là giới hạn khoan nhượng lớn nhất của hắn.

"Trang chủ, ta. . . . . ." Rõ ràng hiểu một khi mình tránh ra, kết quả của muội muội sẽ không tốt hơn Hạ Hầu Võ, phần này nhận thức khiến cho Lôi Thiếu Quân như thế nào cũng không cách nào nghe theo mà tránh ra.

Chỉ là trong nháy mắt, Lôi Thiếu Quân chỉ tới kịp nhìn thấy Hạ Hầu Tà Nguyệt tựa như tia chóp tiến tới gần, sau gáy truyền đến cảm giác đau nhức sau đó thì ngã xuống đất. . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play