Dáng vẻ hai người tựa vào nhau cùng nơi cây xanh trong viên lâm (khu trồng
cây cảnh) tạo thành một bức đồ họa xin đẹp, trong lúc đó cũng làm cho
tất cả những người chứng kiến nhìn thấy tình cảm mặn nồng như mật giữa
hai người.
"Ngươi như thế nào không gọi ta tỉnh . . . . ." Lam
Như Nhật gương mặt đau khổ, nhìn về phía Hạ Hầu Tà Nguyệt, không thể tin được mình thế nhưng ngủ mà lại ngủ đến hoàng hôn; mà hắn lại cũng mặc
cho nàng ngủ, còn mượn bắp đùi của hắn.
"Ta không nỡ." Hạ Hầu Tà Nguyệt duỗi tứ chi thân mình có chút tê dài, cười trả lời.
"Không thể như vậy, lần sau nhất định phải đánh thức ta." Lam Như Nhật lôi kéo hắn, nói kiên định, lại chỉ đổi lấy hắn nhướng mày không thèm để ý.
"Làm sao bây giờ nếu như ta bị ngươi làm hư!" Nàng nhịn không được oán trách.
"Vậy ta sẽ rất cao hứng." Hạ Hầu Tà Nguyệt đón lấy lời của nàng, cười khẽ,
thuận thế lại trên má nàng rơi xuống một nụ hôn."Ngươi là bảo bối độc
nhất vô nhị của ta."
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
"Thế nào?" Giọng hắn ôn nhu hỏi.
"Ngươi thật sự đối với ta quá tốt. . . . . ." Đối với nàng, hắn thật vô cùng
dung túng, dung túng đến nàng cái gì đều không cần nói là hắn biết nàng
nghĩ muốn cái gì, thậm chí không cần nàng mở miệng hắn sẽ đem cái tốt
nhất cho nàng.
Lam Như Nhật nhào vào trong ngực hắn."Ngươi sẽ hại ta không thể không có ngươi."
"Vậy thì ở lại bên cạnh ta, thì sẽ giữ được ta thôi." Trở Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm nàng vào lòng, cười nói.
Đêm nay trăng tròn.
Trải qua mỗi lần như thế, ở một đêm ai cũng không gặp Hạ Hầu Tà Nguyệt, và
vào hoàn cảnh này đem chính mình ẩn mình vào Ngạo Đằng Sơn bên trong
trang ngăn cách; lúc này chính là có sự thay đổi, đó là lúc này bên cạnh hắn có một người có thể thể làm bạn cả đời với hắn.
Đột nhiên lúc này tóc bị dùng sức kéo, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn Lam Như Nhật trong lòng ngực mình.
"A! Xin lỗi!" Giọng điệu Lam Như Nhật lo lắng, trên mặt tràn đầy áy náy."Có phải hay không rất đau?"
Bởi vì do nhìn thấy mái tóc màu bạc dài xinh đẹp của hắn mà hưng phấn quá
mức, để cho nàng không nhịn được ở trên đầu tóc hắn mà chơi đùa, cũng
không nghĩ là không cẩn thận quá tay.
"Sẽ không."Hạ Hầu Tà Nguyệthôn gò má nàng, trả lời nàng; chỉ là bị kéo xuống phía dưới mà thôi làm sao đau.
"Ta sẽ cẩn thận, sẽ không kéo làm đau ngươi nữa." Lam Như Nhật nghiêm túc
nói nhưng rất nhanh lại chuyên tâm vào mái tóc dài xinh đẹp của hắn, yêu thích không buông tay mà đem chơi.
Nụ cười lộ ra có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên Hạ Hầu Tà Nguyệt ghen tị với mái tóc bạch kim của
mình, từ lúc mà trong nháy mắt mái tóc hắn chuyển màu, toàn bộ lực chú ý của nàng liền chuyển chuyển qua trên ấy, sau đó gần như không có nhìn
hắn một cái, chỉ yêu quý mái tóc dài bạc kia.
"Nhật nhi." Không
thể để cho nàng lại lần nữa bỏ quên hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt gọi đồng thời
cũng đem tóc bạch kim từ trong tay nàng thu hồi về, mà cử động lần này
quả thật nhận được hiệu quả.
Lam Như Nhật không muốn nên nghĩ đưa tay kéo về, lại bị Hạ Hầu Tà Nguyệt sớm một bước phát hiện, trực tiếp
bắt được tay của nàng phía sau kéo về, để cho thân thể mềm mại của nàng
kề sát hắn.
"Tà Nguyệt. . . . . ." Nhìntrong mắt của hắn có mong
đợi, rõ ràng truyền đạt ra nàng đối với mái tóc trắng của hắn có quyến
luyến.
"Ngươi không phải đã nói so với tóc màu trắng, ngươi thích đôi mắt màu tím của ta hơn sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt vẫn không có buông
tay.
"Ừ, thích nhất ." Tuy rằng không hiểu rõ được hắn tại sao muốn hỏi như thế, nhưng Lam Như Nhật vẫn là thành thực trả lời.
"Nhưng ngươi lại chỉ chú ý mái tóc trắng này." Hạ Hầu Tà Nguyệt nhìn về phía
nàng, giọng nói mang theo một chút trách cứ, tựa như nói nàng thiên vị.
"Mới không có!" Lam Như Nhật vội vàng phản bác, nhưng cử động lại cùng lời
kia hoàn toàn ngược lại, chống lại mắt của hắn, nàng lập tức dời ánh mắt đi nơi khác.
Hạ Hầu Tà Nguyệtnheo mắt lại lấy hai ngón tay chế trụ cằm nàng quay lại, bắt buộc nàng không thể không nhìn hắn.
"Tại sao không nhìn ta?" ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt lộ ra phiền muộn không
hiểu nàng vì sao lúc nãy nói thích đồng thời lại tránh ra.
"Đó là. . . . . ." ánh mắt Lam Như Nhậtdo dự rõ ràng là đang tìm lý do.
"Chẳng lẽ ngươi cũng bắt đầu cho là đôi mắt tím này rất ghê tởm, kinh khủng?"
Hạ Hầu Tà Nguyệt trực tiếp hỏi, hiển nhiên thế nào phải biết đáp án kia
không thể nhưng trong lời nói tựa như là mang theo một chút bi thương.
"Làm sao có thể!" Lam Như Nhật không cần suy nghĩ liền phủ nhận phản ứng
kích động ngoài dự đoán của Hạ Hầu Tà Nguyệt, làm hắn có chút kinh ngạc.
"Đó là một đôi mắt xinh đẹp nhất mà ta trông thấy đấy! Không có cái gì là
ghê tởm kinh khủng cả!" Lam Như Nhật tức giận lớn tiếng nói, một đôi mắt như vậy hoàn toàn không cho phép bất luận kẻ nào, thậm chí là chính hắn nói ra lời này.
"Nếu như ngươi nói ta như vậy nữa thì. . . . . . thì. . . . . ." Chính là lúc đầu rất có khí thế, chẳng qua sau nửa
ngày, vẫn là nói không nên lời gì đó giống như uy hiếp..
Cùng
phản ứng lần đầu tiên nghe thấy hắn nói như vậy, nàng duy trì bộ dạng
như vậy ngay cả chính hắn cũng ghét bộ dáng tư thái này, Hạ Hầu Tà
Nguyệt đối với chính mình lại hoài nghi nàng mà cảm thấy xấu hổ.
"Vậy tại sao không nhìn ta?" Chủ đề lần nữa lại được nói trở lại, sau khi
hiểu rõ nàng không chán ghét bộ dạng như vậy của hắn, thái độ hắn đối
với nàng chỉ có càng thêm không biết làm thế nào.
"A?" Chủ đề
hiển nhiên xoay chuyển quá nhanh, Lam Như Nhật đột nhiên sửng sốt, ởlúc
phát hiện chính mình lại nhìn chằn chằm hắn nhìn lên, ánh mắt lập tức
nhanh chóng dời đi chỗ khác.
"Nhật nhi." Không để cho Lam Như
Nhật trốn tránh, mặt của Hạ Hầu Tà Nguyệt kề sát, không hề cho nàng bất
kỳ cơ hội nào né tránh lần nữa.
"Kia. . . . . . Đó là. . . . . ." nàng vòng vo lắp bắp, cố gắng kéokhoảng cách hai người ra.
"Là?" Dĩ nhiên Hạ Hầu Tà Nguyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy, lại ngoài ý muốn phát hiện gương mặt của nàng tựa hồ càng ngày càng hồng,
một ý tưởng từ từ thành hình.
"Thì. . . . . . Chính là. . . . .
." Lam Như Nhật vẫn là nhìn trái nhìn phải mà nói, vẫn như cũ nửa câu
cũng không nói ra được; mà khiến cho nàng ngoài ý muốn đối với nàng chần chờ, lần này Hạ Hầu Tà Nguyệt lại không có tiếp tục ép hỏi, chỉ là lấy
đôi mắt tím xinh đẹp thẳng tắpnhìn nàng.
Gương mặt Lam Như Nhật
càng ngày càng hồng, lời gì cũng không nói ra được, rốt cục không chịu
nổiđưa tay che kín ánh mắt của hắn.
"Nhật nhi." Không giống với
lúc trước, Trong thanh âm của Hạ Hầu Tà Nguyệtkhông giống với lúc trước
mà tràn đầy ý cười, lấy tay nàng đang che ánh mắt hắn xuống cầm, cảm
giác non mềm từ trong tay truyền tới, kìm lòng không đặng đưa tới bên
mép hôn, lập tức nàng kinh sợ cả khuôn mặt đỏ bừng vội vàng rút về.
Lam Như Nhật chỉ có thể đỏ mặt trừng hắn, hoàn toàn không có biện pháp làm
ra phản kháng, ai kêu nàng vừa bắt đầu liền thua, thua ở chỗ nàng đối
với hắn thích vượt hơn cả chính mình.
Từ sau khi mắt của hắn
chuyển sang màu tím, nàng vẫn rất muốn cẩn thận nhìn thật kỹ, nhưng
nhanh hơn, nàng phát hiện căn bản mình không có biện pháp nhìn thẳng
hắn; nếu là đổi thành những người khác có lẽ còn có thể thờ ơ, nhưng đối với Hạ Hầu Tà Nguyệt lại hoàn toàn không được, chỉ là khi nàng cùng ánh mắt hắn giao nhau, nàng liền cảm giác được nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh, rồi càng đừng nói là cùng hắn nhìn thẳng, đôi mắt kia sẽ làm
nàng mắc cở muốn tránh đi.
"Ngươi. . . . . . Nhìn chỗ khác nữa!"
"Không được, ta chỉ muốn nhìn ngươi." Hạ Hầu Tà Nguyệt thật chặc ôm nàng vào trong ngực, nói, vẻ mặt không giấu được vui mừng.
Lam Như Nhật gò má phồng lên, cuối cùng lời nói kháng nghị vẫn là nuốt trở
về, mặc dù vẫn thấy xấu hổ, nhưng nàng thật thích hắn chỉ nhìn nàng.
"Ngươi hi vọng ta vẫn là bộ dáng này sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệt khẽ vuốt tóc nàng, giữa hai người khoảng cách gần gũi ngay cả hơi thở cũng có thể cảm giác được mà nghiêm túc hỏi.
Từ trước tới nay không thích vẻ bề ngoài của chính mình, nhưng nếu nàng thích, như vậy hắn nguyện ý đi tìm hết
thảy phương pháp để cho mình vĩnh viễn duy trì điều này làm cho nàng
thích dáng ngoài.
Lam Như Nhật không chút do dự lắc đầu, ở Hạ Hầu Tà Nguyệt còn chưa mở miệng thăm dò đến nói: "Bởi vì ngươi không thích."
Không nên lý do khác, nàng không muốn miễn cưỡng hắn làm bất cứ chuyện gì của mình.
"Nếu như ngươi thích thì không sao cả." Hắn chỉ để ý suy nghĩ của nàng.
"Bất kể ngươi là bộ dáng gì, đối với ta mà nói cũng giống vậy, bởi vì ngươi
chính là ngươi, vô luận người là gì ta đều thích nhất." Lam Như Nhật
chân thànhđối với hắn lộ ra nụ cười rực rỡ sáng như mặt trời."Cho nên
ngươi bây giờ như vậy chính là tốt nhất."
Như vậy chính là tốt nhất?
Hạ Hầu Tà Nguyệt khó nén dao động trong lòng bởi vì những lời nói của
nàng, đó là điều mà từ sâu trong đáy lòng hắn muốn nghe nhất mà hắn đã
từng vứt, hắn chưa từng mong đợi qua tương lai có một ngày có thể nghe
được có người đối với hắn nói những lời này.
"Ta có thể cho ngươi cái gì?" Thanh âm hắn có vẻ khàn khàn.
Từ trên người nàng nhận được quá nhiều, sự có mặt của nàng đối với hắn là
không thể thiếu, hắn không cách nào đối với nàng buông tay, nhưng như
vậy hắn có thể cho nàng những thứ gì?
Lam Như Nhật trừng mắt
nhìn, làm như không ngờ tới hắn sẽ hỏi như thế, chợt đối với hắn cười
một tiếng, đưa tay dùng sức ôm lấy hắn.
"Ta đã có được."
"Có được?" Trong lời của hắn lộ ra vẻ không hiểu.
"Ngươi không phải là đã đem chính ngươi cho ta, như vậy cũng đã rất đủ rất đủ
rồi." Lam Như Nhật nói xong vui vẻ, vẻ mặt thỏa mãn.
Hạ Hầu Tà
Nguyệtkhông cách nào có thể dùng lời nói để biểu lộ vẻ kích động trong
lòng, chỉ có thể đem tất cả tình cảm hóa thành một cái ôm thật sâu, lời
thề cũng không buông tay.
Lam Như Nhật nhẹ nhàng, tự cho là không có bị phát hiện, tay len lén lại sờ lên mái tóc bạch kim của Hạ Hầu Tà Nguyệt .
"Nhật nhi." Hạ Hầu Tà Nguyệt bắt được tay của nàng, khẽ than thở.
Lam Như Nhật lúng túng cười một tiếng, thử rút tay về, không nhịn được
thanh minh cho bản thân: "Bởi vì qua hôm nay lại phải chờ một tháng, cho nên. . . . . ."
Lời nói chưa nói xong toàn bộ rơi vào trong
miệng Hạ Hầu Tà Nguyệt, nụ hôn của hắn vừa nhẹ mà lại nhu, đối với nàng
cỉ có quý trọng, mà nụ hôn kéo dài đến Lam Như Nhật thở hổn hển, cuối
cùng Hạ Hầu Tà Nguyệt mới rời nàng bởi vì được thương yêu mà môi lộ vẻ
hồng diễm (đỏ tươi).
"Ta sẽ ghen ." Ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt không chút nào vòng vo nói.
Môi bị xoa nhẹ truyền đến xúc cảm tê dại, làm Lam Như Nhật cả khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời nửa khắc (nửa giờ) nói không ra lời.
Hạ Hầu Tà Nguyệt chăm chú nhìn vào bộ dạng thẹn thùng của nàng, nhẹ nhàng
cười một tiếng, xem ra hắn tựa hồ đã chứng minh được —— so với cái đầu
tóc màu trắng kia, sự hiện hữu của hắn thật ra thì đối với nàng càng có
sức hấp dẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT