Ai liếc mắt cũng có thể nhìn ra, tiểu cô nương luôn mặt mày hớn hở, da thịt hồng nhuận, vẻ mặt vui vẻ.
Nữ nhân là sinh vật rất tình cảm, một khi rời đi tình yêu, sẽ rất nhanh
khô héo, mà một khi được tình yêu che chở, làm dịu, sẽ khiến nàng xinh
đẹp kinh người.
"Nghe nói mùa đông Phương bắc rất lạnh, chúng ta
nhất định phải mang nhiều áo khoác da lông một chút. Còn có, thuốc bổ
dược liệu trân quý cũng phải mang theo, ngộ nhỡ không hợp thuỷ thổ,
thiếu ít thuốc , làm sao có thể?" Cố Tích Ân chỉ huy đám nữ bộc chuẩn bị hành trang, giọng nói nhẹ nhàng dặn dò này dặn dò kia.
Nguyên
Bình Chi trở về nhà đổi xiêm áo bất đắc dĩ cười cười, nói: "Nương tử,
nàng sắp đem cả Nguyên phủ mang đi, đoạn đường xa xôi, không mang được
nhiều vật phẩm phức tạp như vậy. Hơn nữa, Kế Thành không phải là nơi
hoang vu giống như nàng nghĩ, nơi đó là phủ thành U châu, cũng tương đối phồn hoa, thứ gì cũng có thể mua được, nàng chỉ cần mang theo đầy đủ
ngân lượng là được."
"Như vậy sao được? Vật phẩm Phương bắc chúng ta dùng không quen? Vẫn là mang nhiều một chút mới phải." Cố Tích Ân
nũng nịu phản bác, nàng bây giờ rất thích làm nũng với Nguyên Bình Chi,
bởi vì nàng biết phu quân sẽ bao dung loại tùy hứng nho nhỏ này của
nàng, hành động này làm nàng có thể khắc sâu cảm nhận mình được yêu và
che chở.
"Được, được, tùy nàng, tất cả đều tùy nàng." Nguyên Bình Chi cưng chiều cười cười với nàng, loại chuyện nhỏ này không cần so đo, theo nàng thích là tốt.
Dù sao lần này đi phương Bắc, trên danh
nghĩa triều đình, còn có rất nhiều nhiệm vụ, nhân viên chuyên nghiệp đi
theo, hoàng đế Huyền Dục rộng rãi cho bọn hắn ba chiếc thuyền lớn, trong đó Nguyên Bình Chi độc chiếm một chiếc.
Nguyên Bình Chi lần này
đi Kế Thành, rất có thể sẽ phải thường trú ở đó, nếu như không có biến
cố lớn, ba năm năm năm cũng chưa thể về được, cho nên đúng là tương
đương với dọn nhà, mang theo người nhà, không chỉ có thê tử Cố Tích Ân,
ngay cả con trai mới thu nuôi của Nguyên gia cũng mang đi.
Trừ
lần đó ra, tùy tòng của hắn còn có một nhân vật đặc thù, chính là con
trai lớn của huynh trưởng Nguyên Tu Chi – Nguyên Lang. Nguyên Lang năm
nay vừa mười tuổi, tiểu tử có chút trưởng thành sớm, trầm ổn nhiệt tình, giơ tay nhấc chân đều giống tiểu đại nhân, hiểu chuyện, hiểu lẽ.
Khi Nguyên Tu Chi nói muốn mang Nguyên Lang đi phương bắc, mở mang một chút kiến thức, Nguyên Bình Chi cực kỳ phản đối, hắn rất thích cháu trai
lớn, sao nhẫn tâm khiến hắn cách xa cha mẹ, đơn độc đối mặt với sương
gió?
Lúc ấy, Nguyên Bình Chi không khách khí với đại ca Nguyên Tu Chi nói: "Đệ biết huynh và đại tẩu ân ái, tình cảm rất tốt, như vậy lại càng không tha cho con vợ trước, có lẽ chị dâu cảm thấy Nguyên Lang là
cái đinh trong mắt, ước gì đuổi hắn đi xa. Nhưng bất kể như thế nào, hắn cũng là con của huynh, làm sao huynh có thể không có trách nhiệm làm
ba, giáo dục hắn? Phương bắc không thái bình, huynh cũng biết, lần trước nếu không phải Mẫn Du liều mình cứu giúp, đệ có thể xảy ra chuyện."
Nguyên Tu Chi ý vị sâu xa nói: "Đệ cũng biết hắn không có địa vị trong nhà,
chẳng thà để hắn ra ngoài tự tại lớn lên, hắn là đứa bé ngoan, lại thông tuệ dị thường, Nguyên phủ đối với hắn mà nói, quá nhỏ."
Nguyên
Bình Chi căm giận nói: "Đại ca, lời này của huynh không có trách nhiệm,
hài tử càng thông tuệ càng nhạy cảm, càng khát vọng cha mẹ quan tâm có
được hay không? Huynh làm như vậy, sẽ làm tổn thương trái tim hắn ."
Nguyên Tu Chi khoát khoát tay, nói: "Là chim ưng non, nên sớm học được bay
lượn, sớm trải qua sương gió, ngày sau đối mặt với sóng to gió lớn còn
nhiều lắm, sớm thích ứng một chút, đối với hắn mới có lợi."
"Huynh quá kém!" Nguyên Bình Chi tức giận trợn mắt nhìn đại ca một cái.
Hắn vẫn cảm thấy đại ca của mình rất có năng lực, nhưng bây giờ lần đầu
tiên cảm thấy đại ca rất khốn kiếp, thừa kế hoa tâm bạc tình của phụ
thân bọn họ, hừ!
Đối với con vợ trước lạnh lùng như vậy, ban đầu
còn sinh hắn làm gì? Nam nhân không quản được nửa người dưới của mình,
khốn kiếp nhất!
Nghe nói Tứ thúc vì mình mà cùng phụ thân cãi vã, Nguyên Lang cố tình đi tìm Nguyên Bình Chi, tiểu thiếu niên mười tuổi
cúi người chào Nguyên Bình Chi, lại nói: "Tứ thúc, không liên quan đến
phụ thân và mẫu thân, là cháu tự mình muốn xuất ngoại du lịch. Học vạn
quyển sách đi vạn dặm đường, hai người hỗ trợ lẫn nhau, cháu sẽ học được nhiều thứ hơn."
Nguyên Bình Chi thấy thân hình cao ngất của hắn
như cây Tùng nhỏ, ánh mắt sáng ngời kiên định, hiển nhiên là đứa nhỏ có ý chí, không hề giống phải chịu ngược đãi, mặc dù đáy lòng thương tiếc
hắn, cuối cùng vẫn đáp ứng dẫn hắn cùng nhau đi phương bắc.
Lúc
này Nguyên Bình Chi cũng không biết, muốn Nguyên Lang tự mình tham dự,
chứng kiến kiến trúc của kinh thành mới ý vị như thế nào, càng không
biết đây là ý tứ Huyền Dục.
Hơn thế Huyền Dục cũng có ý củng cố
ngôi vua, chỉ là hắn đem mối quan hệ bí mật kinh thiên động địa này tạm
thời giấu trong lòng, người khác không biết chuyện mà thôi.
Nguyên Bình Chi và Cố Tích Ân vừa rảnh rỗi nói mấy câu, đổi xong y phục, liền chuẩn bị ra ngoài.
Lần này đi xa, hắn có nhiều công tác chuẩn bị phải làm, hơn nữa hoàng đế
Huyền Dục ban cho hắn chức Công bộ Tả Thị Lang, để cho hắn danh chính
ngôn thuận kí tên đầu tiên trong văn kiện xây dựng kinh thành mới, nếu
mang mũ quan, sẽ phải tẫn chức, tối thiểu mỗi ngày đều lộ mặt đi tuần.
Nguyên Bình Chi đang chuẩn bị ra ngoài, một người gác cổng đi vào nói: "Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân, Cố bá gia tới chơi."
Nguyên Bình Chi tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới hậu tri hậu giác ý
thức được ai là Cố bá gia —— nhạc phụ của hắn, Cố Cảnh Hoành đại nhân.
Tổ thượng của Cố Cảnh Hoành được phong làm quốc công, nhưng tước vị không
được thừa kế, đến đời hắn đã biến thành bá gia, hơn nữa đến đây là đoạn
tuyệt, không thể cho con cháu thừa kế, con trai Cố gia cũng không phải
nhân tài kiệt xuất, cho nên hiện tại Cố Gia coi như đi vào bước đường
cùng.
Chế độ tước vị Cảnh quốc tương đối nghiêm khắc, ngay cả
tước vị của trực hệ hoàng thất cũng ít thừa kế, đều lần lượt giảm dần,
hệ bà con xa của hoàng thất thì không thể so với quý tộc bình thường mà
quá đắc ý.
Cho nên Nguyên Bình Chi được Huyền Dục phong làm Trấn
Quốc tướng quân mới khiến triều đình tranh cãi lớn như vậy. Huyền Dục có lúc rất anh minh, nhưng có lúc cũng dùng người không khách quan, tùy
hứng.
Chỉ là, một khi Nguyên Bình Chi chủ trì xây dựng kinh thành mới, như vậy chiến công của hắn đã đủ xứng với tước vị của hắn rồi, coi như mặt khác xác nhận hoàng đế bệ hạ "Có mắt nhìn người".
Nguyên Bình Chi quay đầu nhìn Cố Tích Ân, hắn hiện tại không xác định được thái độ của thê tử đối với phụ thân nàng.
Cố Tích Ân đứng ở đó, tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, mới nhàn nhạt
phân phó nói: "Xin bá gia đến phòng khách chờ một chút, ta phải đi thay
quần áo."
Nguyên Bình Chi suy nghĩ một chút, cũng phân phó tiểu
nha hoàn bên cạnh: "Truyền lời cho Ngân, nói ta tới muộn, tiếp khách
trước."
Tiểu nha hoàn đi truyền lời.
Nguyên Bình Chi theo
Cố Tích Ân đến nội thất, thấy nàng mặc cho Đại nha hoàn thay quần áo cho mình để ra ngoài gặp khách, chính nàng có chút ngẩn người, liền ho một
tiếng, nói: "Lại nói, sau khi chúng ta cưới, chưa từng chính thức gặp
mặt nhạc phụ, có chút thất lễ."
Cố Tích Ân nhíu mày một cái, ngón tay vô ý thức cầm một cây trâm phượng, nói: "Là thiếp bất hiếu."
Nguyên Bình Chi cầm tay nàng, nói: "Đừng tự trách móc như vậy, mấy năm này nàng không phải giúp đỡ tiền tài cho ông ấy sao?"
Cố Tích Ân cúi đầu, nói: "Thiếp cũng không biết đối đãi với ông ấy như thế nào, mẹ thiếp có lẽ oán hận ông ấy, nhưng hắn dù sao cũng là cha thiếp, mặc dù không nuôi dưỡng thiếp, nhưng thiếp cũng không thể không nhận
phụ thân."
Sau đó, nàng nhỏ giọng nói: "Mẫu thân không cho thiếp
gặp ông ấy, nhưng hôm nay nghĩ lại, ông ấy mặc dù phụ mẫu thân, nhưng
trừ lần đó ra cũng không làm gì có lỗi với chúng ta, mẫu thân và ông ấy
tuyệt vợ chồng tình, thiếp chung quy không nên cùng ông ấy đoạn tuyệt
tình phụ tử?"
Thật ra những năm này, Cố Tích Ân không muốn gặp
phụ thân, trừ nguyên nhân bên ngoài là mẫu thân nàng Đại Công Chúa, cũng là vì nàng không thích trưởng bối Cố gia, tổ phụ tổ mẫu Cố gia thật sự
quá thiên vị, trọng nam khinh nữ đến thái quá, những năm này hoàn toàn
khi nàng là cháu gái, quả thật hoang đường.
Thê tử, trưởng nữ
cùng cha mẹ, con vợ kế tranh đấu, Cố Cảnh Hoành lựa chọn cha mẹ và con
vợ kế, làm tổn thương lòng của Cố Tích Ân, khi còn bé Cố Tích Ân thậm
chí cho là mình không có cha.
Đợi nàng dần dần lớn lên, hiểu cha mẹ tranh chấp, đã từng oán hận, đã từng thề coi như mình không có người phụ thân này. Nhưng khi nàng gả đi, hơn ba năm đi theo mẹ chồng Trịnh
thị học hỏi kiến thức nhân tình thế thái, kiến thức tranh giành của thê
thiếp trong nhà quyền quý, hiểu nhiều chuyện không phân ra được đúng sai phải trái tuyệt đối, cũng hiểu máu mủ không thể xem nhẹ.
Mẫu
thân nàng đã không còn, phụ thân nàng còn sống tốt, nàng không thể đợi
đến khi phụ thân cũng chết, chân chính biến thành cô nhi, lại đi than
thở "Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ" .
Cho nên, đúng như
Nguyên Bình Chi nói, sau khi cưới Cố Tích Ân vẫn không ngừng ủng hộ kinh tế cho Cố Cảnh Hoành, Cố Gia mặc dù được xưng Bá tước, nhưng bởi vì làm hoàng đế Huyền Dục không vui, đã sớm thê lương, càng ngày càng tương
đối khó khăn.
Chờ Cố Tích Ân đổi xong xiêm áo, Nguyên Bình Chi nói: "Đi thôi, ta cùng với nàng gặp nhạc phụ."
Cố Tích Ân khẽ mỉm cười, nàng thích phu quân săn sóc như vậy, năm đó cô gả vào Nguyên phủ, nếu không phải là Nguyên Bình Chi, chỉ sợ nàng sớm đã
sợ quá mà khóc.
Trong phòng khách, Cố Cảnh Hoành đang ngồi bất an.
Ba năm này, ông ấy càng già, tóc hoa râm hơn phân nửa, nếp nhăn trên mặt
cũng khắc sâu, thân hình càng thấy thon gầy, lưng gù hơn.
Đại Công Chúa mất đối với ông ấy là đả kích tương đối lớn.
Trên đời này có một loại người, chuyện không muốn đối mặt liền để lại phía
sau, hôm nay kéo ngày mai, ngày mai kéo ngày sau, một ngày kéo một ngày
trì hoãn, Cố Cảnh Hoành chính là như vậy —— ông ấy đối với Đại công chúa vẫn có cảm tình, khi con thứ hai được sinh ra ông ấy cũng có chút hối
hận, tính toán xin lỗi công chúa, thề về sau không cưới vợ bé nữa, Cố
Gia chỉ cần kéo dài huyết mạch như vậy là đủ rồi. Ông ấy muốn bù đắp
tình cảm với công chúa, nhưng ông ấy lại cảm thấy mặt mũi nam nhân quan
trọng, cảm thấy cúi đầu trước một nữ nhân rất mắc cỡ, chuyện xin lỗi một ngày kéo một ngày. Ông ấy cảm giác thời gian vẫn còn, nhưng ông ấy trì
hoãn một ngày, tình cảm hai người càng ác liệt, Đại công chúa đột nhiên
buông tay quy thiên (chết), để ông ấy không còn cơ hội cúi đầu nói xin
lỗi .
Ngày mai lại ngày mai, ngày mai sao mà nhiều như vậy? Ta đợi ngày mai, mọi sự thành phí thời gian.
Khi Cố Cảnh Hoành còn sống, chính là bi kịch.
Nghe được tiếng bước chân, Cố Cảnh Hoành từ chỗ ngồi đứng lên, những năm này bị người ngoài đãi ngộ lạnh lùng, khiến ông ấy cũng không thể giữ mãi
dáng vẻ phò mã, đối với người nào cũng hiện ba phần khuôn mặt tươi
cười.
"Phụ thân." Cố Tích Ân dẫn đầu thi lễ.
"Nhạc phụ tới cửa, tiểu tế không tiếp đón từ xa, xin hãy tha lỗi." Nguyên Bình Chi cũng khom lưng hành lễ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT