Tâm tình Phương Phi nóng lòng sốt ruột theo Tĩnh Duy Viễn lên xe, cậu mới vừa ngồi xuống ghế xe phía sau, hai người hai bên trái phải ngay lập tức kẹp chặt cậu chính giữa.

Phương Phi lúc này có cảm giác mình bị bắt cóc, dè dặt hỏi, “Cái đó… Bọn họ hiện tại không sao chứ?”

Tĩnh Duy Viễn quay đầu liếc xéo cậu một cái, ngay cả mỉm cười vờ vịt như thường ngày cũng lười làm, “Cậu yên tâm, bọn họ bây giờ phỏng chừng đang ăn ngon uống say đấy.”

A, vậy là tốt rồi! Cũng đúng, dù gì hai người bọn họ cũng là anh em, Tĩnh Duy Viễn cũng sẽ không quá đáng với anh ta a.

Có điều, Tĩnh Duy Viễn bắt bọn họ để làm cái gì?

Phong cảnh ngoài cửa sổ xe thụt lùi với tốc độ cực nhanh, nhưng càng lúc Phương Phi càng cảm thấy có gì đó không thích hợp, ừm, có tên bắt cóc nào giấu người trong một phố quán bar hỗn loạn sao?

“Này, anh, anh bắt bọn họ đến chỗ nào?” Phương Phi hơi căng thẳng nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Tĩnh Duy Viễn hừ lạnh một tiếng, xe đúng lúc dừng ngay trước một quán bar.

Lái xe bước xuống mở cửa xe cho Tĩnh Duy Viễn, Phương Phi thì bị hai người bên cạnh đẩy ra ngoài.

Giằng co lâu như thế, trời đã tối mịt rồi, ánh đèn đường nhập nhòe chiếu xuống tạo một cảm giác nhức nhối không chịu nổi, thậm chí ở góc tường cách đây không xa còn có hai người ôm hôn thắm thiết, những đứa con trai con gái son phấn đậm đà ngồi xổm chờ “hàng” cũng không ít.

Phương Phi hoảng hốt, cước bộ bất giác chần chờ, bỗng bị người đứng phía sau hung hăng đẩy một phen lảo đảo không thôi, chỉ có thể tiếp tục theo sau Tĩnh Duy Viễn bước vào quán bar.

Bên trong càng thêm hỗn loạn, ai ai cũng nhảy nhót điên cuồng, dưới ánh sáng tờ mờ, rất nhiều người đang quấn quýt nhau trên ghế salon:Phương Phi còn liếc thấy vài người đang cắn thuốc.

“Anh rốt cuộc mang Giang Tĩnh Viễn đi đâu?” Phương Phi dừng lại, mặc cho người phía sau xô đẩy ác liệt mạnh bạo như thế nào cũng không di chuyển về phía trước nửa bước.

Tĩnh Duy Viễn đi đằng trước ngoảnh đầu lại, nụ cười thường trực trên khuôn mặt trước kia dưới ngọn đèn mù mịt chợt lạnh lùng đượm thêm phần khủng bố, “Mang nó vào.” Tầm mắt nhìn cậu, Tĩnh Duy Viễn nói với người bên cạnh.

Phương Phi nghe dứt lời liền sửng sốt, mới chạy được hai bước đã bị hai người kẹp chặt cậu khi nãy vây bắt lại, ở đây vừa nhìn đã biết là một quán bar chẳng tốt đẹp gì, Phương Phi cũng không vọng tưởng có người hảo tâm nào đó đến cứu mình, chỉ có thể toàn lực dùng sức giãy dụa, “Tĩnh Duy Viễn! Anh rốt cuộc muốn làm gì! Mẹ nó, buông ông ra!”

Tĩnh Duy Viễn như trước cách cậu không xa không gần chậm rãi bước tới trước, hai người hai bên xách Phương Phi lên theo sau, chưa được vài bước đã đi vào một phòng bao.

Vào trong, Phương Phi không nhịn nổi chửi ầm lên, “Mẹ nó Tĩnh Duy Viễn, anh thật ra muốn làm gì! Anh vốn dĩ không hề bắt bọn họ đúng không!”

“Đúng, tôi chưa bắt hắn, nhưng cậu nghĩ xem, nếu tôi nói cho hắn rằng cậu đang ở trong tay tôi, hắn sẽ tới cứu cậu hay không?” Tĩnh Duy Viễn quăng một câu nhẹ bẫng, thành công ngăn chặn lời nói tiếp theo của Phương Phi.

Phương Phi có hơi hoảng sợ nhìn hắn, “Tĩnh Duy Viễn… Anh nói cái gì?”

“Giang Tĩnh Viễn mới bị ông cụ đón đi ăn cơm, cậu nói thử, tôi bây giờ nếu gọi điện cho hắn, hắn sẽ tới đây chứ?” Tĩnh Duy Viễn cười lạnh lùng, “Cậu có muốn biết, hắn rốt cuộc có thích cậu chút nào không?”

Phương Phi cả người run rẩy, “Anh đứng đây nói bậy bạ cái gì đó? Chúng tôi, anh biết chúng tôi là giả trang mà!”

“Phải vậy không?” Tĩnh Duy Viễn ghé sát vào nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt Phương Phi tránh né đi, “Anh biết rất rõ ràng!”

“Hừ… Tôi biết, tôi đương nhiên biết, nhưng cậu biết không? Phần hợp đồng kia, là Giang Tĩnh Viễn muốn cậu ký tên.” Lưng Tĩnh Duy Viễn thẳng tắp, bên môi lại cong nhẹ nụ cười nghiền ngẫm, “Chính hắn.”

Phương Phi cứng đờ người, giọng Tĩnh Duy Viễn lại truyền tới, “Cậu bất quá là một vật hi sinh để hai người chúng ta giành giật thôi, lão già ấy muốn đem Thiên Viễn cho hắn, tôi, không cam lòng.”

Đầu óc Phương Phi ong ong, vết tích điên cuồng đêm hôm qua còn ẩn ẩn nhói đau, ban ngày anh ta còn ôn nhu đút mình ăn, xoa bóp cho mình… “Anh, anh đang nói bậy gì…”

“Kỳ thật cậu biết rõ, tôi không hề nói bậy… Nếu không tại sao lại khóc?” Tĩnh Duy Viễn vươn tay lau mặt cậu, Phương Phi mới chợt nhận ra, khuôn mặt cậu vương đầy những giọt nước mắt.

“Thông tin vào thời điểm cậu mới xuất hiện là tôi tìm người viết ra, vốn định bôi đen thanh danh của hắn, lão già ấy ghét nhất những người làm mất mặt gia đình họ Tĩnh, thanh danh hắn không tốt, ha, lão già sẽ không công khai đặt quan hệ với hắn.” Biểu tình Tĩnh Duy Viễn có chút kỳ quái, “Thế nhưng, không ngờ rằng, hắn còn lợi hại hơn, đi tìm người viết tin tức, khiến tất cả công chúng ủng hộ các người.”

Tim Phương Phi đau đớn đến độ chết lặng, “Cho nên, anh ta mới để tôi đóng giả với anh ta? Để mà…” Có chuyện viết?

Tĩnh Duy Viễn xoa nhẹ tóc cậu, lại bị Phương Phi chặn lại đẩy ra, hắn ta hơi bĩu môi, “Cậu cũng không ngu…”

Phương Phi ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh nếu biết anh ta trước giờ không thích tôi! Vậy anh còn bắt tôi đến đây làm gì! Dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng không tới cứu tôi!”

“Cho cậu một cơ hội, thử xem hắn có yêu cậu không, không tốt à?” Tĩnh Duy Viễn bật cười, lấy di động của Phương Phi bấm số điện thoại của Giang Tĩnh Viễn.

“Không cần! Anh con mẹ nó! Đừng tiếp tục trêu chọc tôi!” Phương Phi nhào tới muốn giật lại điện thoại thì bị hai người kia vững vàng túm lấy, “Tĩnh Duy Viễn đồ biến thái nhà anh! Buông ra!”

Tĩnh Duy Viễn không để ý tới cậu, gương mặt không biểu tình thì thầm với điện thoại, “Tĩnh Viễn, cục cưng của anh ở Ám Dạ, nếu trong vòng mười lăm phút anh không tới, có thể có vài người muốn thương yêu cậu ta…”

Bên kia nói gì đó Phương Phi nghe không được, cũng không muốn nghe, mắt trông Tĩnh Duy Viễn chậm rãi buông di động xuống, Phương Phi chỉ cảm thấy, thế giới của mình, dường như, biến thành một mảnh tối đen trong nháy mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play