Sáng sớm hôm sau.

Quỷ linh tinh kia chắc hẳn là đã bị Đường chủ đóng gói đuổi về trên đảo rồi!

Lãnh Trạm thở ra như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có thể tìm về những ngày yên tĩnh, thiếu đi khối da trâu dây dưa không rõ bên người, hắn cảm thấy thế giới này vẫn còn cực kỳ tươi sáng đẹp đẽ.

Hắn dặn dò gia nhân chuẩn bị cho hắn một phần mì thập cẩm, không bao lâu, đồ ăn sáng được đưa tới, Lãnh Trạm đặc biệt chọn dùng bữa trong lương đình (đình nghỉ mát), dự định lặng lẽ thưởng thức một chút cái không khí dễ chịu này.

Ăn được mấy miếng mì nóng hổi, Lãnh Trạm chợt dừng đũa. Vậy là quỷ linh tinh kia thật sự đã trở về rồi sao? Với hiểu biết của hắn về nàng, nàng đâu phải là người biết nghe lời, nửa đường chắc chắn sẽ tận lực nghĩ cách chạy trốn, nhỡ ra bên ngoài xảy ra chuyện gì thì biết làm thế nào?

Thật là kỳ lạ! Hắn lắc đầu một cái. Hắn cần gì phải quan tâm chuyện này, chỉ cần nàng đừng quay lại quấn lấy hắn, những chuyện khác cứ để Đường chủ lo là được rồi.

Lãnh Trạm lại một lần nữa nâng đũa, gắp mấy sợi mì lên miệng, hắn tao nhã nâng mắt, một bóng người mới đến làm hắn cực kỳ hoảng sợ ~~

Đông Phương Uy Uy như cô thỏ trắng hồn nhiên, bóng dáng nhỏ xinh nhảy chân sáo càng ngày càng gần, Lãnh Trạm có thể nhin thấy rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười xảo trá.

Nàng “Boom!” một cái nhảy vào lương đình “Chào buổi sáng, Trạm ca ca.”

“Khụ! Khụ! Khụ” Lãnh Trạm lập tức bị nghẹn mì, khụ một hồi không ngừng. Vốn hắn còn đang trông đợi hình ảnh nhìn thấy chỉ là ảo giác, không ngờ lại là sự thật.

Nàng vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội vỗ nhẹ lưng hắn “Trạm ca ca, huynh cũng không phải trẻ con, làm sao mà ăn mì cũng nghẹn được thế?”

Lãnh Trạm che miệng, ho khù khụ nói “Cô… khụ khụ… cô…”

“Huynh muốn hỏi là sao ta còn ở chỗ này phải không?” Nàng nở nụ cười đến là sáng lạn.

Hắn vừa khụ vừa gật đầu.

Đông Phương Uy Uy lập tức “đổi mặt”, nhíu mũi một cái, nặn ra hai giọt nước mắt trong suốt “Trạm ca ca, huynh làm tâm hồn non nớt của ta tổn thương sâu sắc đấy, huynh thực sự không thích nhìn thấy ta như vậy sao? Hắc ca ca huynh ấy còn bảo ta ở lại chơi vài ngày, ai thấy ta cũng đều rất nhiệt tình, chỉ có huynh không thích… Ô…”

“Ôi trời…” Ai tới cứu hắn đây? Lãnh Trạm đem mặt vùi vào lòng bàn tay rên rỉ “Đường chủ sao có thể đồng ý cho cô ở lại? Cô lại giở trò gì phải không?”

Nàng hạ mi mắt, bày ra dáng điệu người bị hại, “Người ta chỉ là lỡ miệng, nói với Hắc ca ca chúng ta từng tắm cùng nhau, Hắc ca ca liền đồng ý để ta ở lại.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Trạm đại biến “Cô nói cái gi hả?!”

“Oa! Trạm ca ca, giọng nói của huynh thật trung khí mười phần, thật là hoành tráng uy vũ, rất có mùi vị của nam nhân nha!” Nàng chắp hai tay trước ngực, dùng ánh mắt sùng bái “chiêm ngưỡng” vẻ mặt của hắn.

Giống như một ngọn núi lửa đã tắt nhiều năm đột nhiên hoạt động, tất cả bùng phát.

“Đông, Phương, Uy, Uy!” Hắn tức giận rống to.

Đông Phương Uy Uy giơ cánh tay phải lên, nghịch ngợm cười nói “Có!”

“Ngươi làm sao có thể… có thể…” Lãnh Trạm run run chỉ ngón tay vào nàng, đời này hắn chưa từng giận như thế, “Ngày đó chính ngươi tự nhảy xuống nước, ta không có liên quan gì hết, sao ngươi có thể nói ra những lời để người khác hiểu lầm như vậy?”

Nàng nghiêng đầu “Ta có hả?”

Lãnh Trạm khổ sở kêu to “Còn dám nói không có à?”

“Nhưng mà ý tứ không phải cũng giống nhau à?” Đông Phương Uy Uy giả ngu hỏi.

“Không giống.” Hắn không cách nào khoan nhượng cho sự càn quấy của nàng.

Thấy sắc mặt hắn xanh mét, nàng nhanh trí bày ra bộ mặt biết lỗi “Xin lỗi mà! Lần sau người ta không dám nữa.”

“Ngươi…” Lãnh Trạm nhắm chặt mắt, tự làm cho mình tỉnh táo lại “Cô có thể ở lại đây, nhưng không được phép quấn lấy ta, nếu không ta sẽ không khách khí đâu.”

Khóe miệng Đông Phương Uy Uy bỗng chốc nhấc lên, tự động bóp méo lời nói của hắn “Không sao, không sao, huynh không cần khách khí với ta, ta sẽ không để ý.”

Muốn cùng qủy linh tinh này nói chuyện, tu dưỡng của mọi người dù đến đâu cũng sẽ bị tức giận mà mất hết. Hắn tức giận trừng mắt với nàng, không nói nổi nên lời.

“Trạm ca ca, huynh không tức giận phải không?” Nàng cẩn thận hỏi.

Lãnh Trạm liếc nàng một cái, nghĩ thầm, không thể để nàng chi phối cảm xúc của mình được, nếu không sẽ thua.

Thế là hắn liền cúi đầu ăn mì, coi nàng như người vô hình.

Đông Phương Uy Uy có chút buồn cười, hai tay chống cằm, ung dung dò xét hắn.

A,a! Biệt hiệu quỷ linh tinh này của nàng cũng đâu phải giả, làm sao để bị tống về nhà đơn giản như vậy chứ?

Đôi mắt của nàng đảo qua đảo lại gương mặt tuấn tú của Lãnh Trạm. Trạm ca ca của nàng ở Diêm cung là nhân tài trẻ tuổi được coi trọng nhất. Nàng từng nghe lén cha nuôi nói chuyện với Hách Liên thúc thúc, dường như có ý trọng dụng cất nhắc hắn, có cái phiếu cơm dài hạn như vậy, tương lai có thể bao ăn, bao mặc, bao dùng, trời sập xuống cũng có hắn đội, lúc đó nàng chỉ cần làm thiếu phu nhân, chuyện gì cũng không cần làm, từ nay về sau sống sung sướng không lo không buồn, đời người như vậy thật là đẹp.

Ngay khi nàng đang mộng đẹp, ngoài sân truyền đến tiếng chân, chưa thấy người đã nghe thấy một tiếng hét thảm ~~~

“A…. Cứu mạng a!” Đúng là tiếng kêu của Hồ Lệ Tinh.

Đông Phương Uy Uy hai tay nâng cằm cười “Ha ha! Hồ ly tinh mắc câu rồi.”

Vốn là hồ Lệ Tinh hôm nay đặc biệt dậy thật sớm, muốn thừa dịp Lãnh Trạm chưa ra ngoài mà chặn đường hắn, nhưng không ngờ vừa bước vào cửa thì giẫm trúng bẫy, bị người treo ngược giữa trời, sợ tới hồn bay phách tán.

“Lãnh đại ca, mau cứu ta…” Tuy rằng nàng có học qua mấy chiêu phòng thân, nhưng cũng chỉ là khua chân múa tay, khi gặp nguy hiểm tất cả đều quên sạch.

Lãnh Trạm liếc mắt nhìn kẻ đầu têu “Cô đã làm gì?”

“Ta chỉ đang giữ gìn sự trong sạch của tướng công, tránh cho một số hồ ly tinh không biết xấu hổ tới làm phiền huynh thôi, huống chi là nàng ta muốn tới, không thể trách ta được.” Đông Phương Uy Uy nói một cách hợp tình hợp lý.

“Mau thả ta xuống! Người đâu! Cứu mạng…” Hồ Lệ Tinh kêu thất thanh.

Đông Phương Uy Uy ha ha cười trộm, tuyệt nhiên không có ý định đi cứu người, ai bảo hồ ly tinh này dám tranh tướng công với nàng, không để cho nàng ta nếm chút đau khổ, thật có lỗi với bản thân mình.

Lãnh Trạm thấy thế buộc phải đi cứu người trước rồi nói sau.

“Lãnh đại ca, cảm ơn huynh.”

Còn chưa nhìn thấy người Đông Phương Uy Uy đã nghe thấy cái giọng nhão nhoét của Hồ Lệ Tinh, không nhịn được làm động tác nôn mửa.

“Ngươi, ngươi làm thế nào còn ở đây?” Hồ Lệ Tinh mới đi đến gần lương đình, chỉ thấy Đông Phương Uy Uy tự mình cuộn vào lòng người bên cạnh, trong lòng trầm xuống, cái dã nha đầu này thật khó đối phó.

“Ngươi là khách có thể đến đây, ta là một trong các chủ nhân của nơi này, vì sao không thể ở? Ngươi đúng là muốn đuổi ăn mày ra khỏi miếu công mà. Trạm ca ca, huynh xem nàng có quá đáng không?” Nàng than phiền như nói chuyện đùa.

Hồ Lệ Tinh gấp đến giậm chân, chỉ sợ phá hủy hình tượng trong lòng người thương, “Ngươi đừng ăn nói lung tung, ta nào giống cái kiểu như ngươi nói?”

“Trạm ca ca không nói lời nào, nghĩa là ta nói đúng rồi.” Tiểu Phàm nhìn tính khí Lãnh Trạm, hắn trước giờ vẫn lười nhúng tay vào mấy việc này.

Hồ Lệ tinh khẽ cắn môi, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu “Lãnh đại ca không phải người không phân rõ trắng đen, ngươi đừng hòng phá hoại tình cảm của chúng ta.”

“À? Thế hả? Xem ra ngươi chịu giáo huấn chưa đủ rồi.” Một khi đã bị uy hiếp, nàng phản kích lại sẽ rất đáng sợ, vừa rồi chẳng qua là cảnh cáo nhỏ mà thôi.

Hồ Lệ Tinh nghe ra ý của nàng, lửa giận lập tức bùng lên, “Hóa ra vừa rồi là dã nha đầu ngươi giở trò quỷ!”

Đông Phương Uy Uy vẻ mặt khiêu khích “Không sai, chính là ta đó. Ngươi muốn thế nào?”

“Thật là một dã nha đầu không có giáo dưỡng, Lãnh đại ca chẳng qua là nể mặt Diêm hoàng mới dễ dàng khoan nhượng cho ngươi, ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ngươi đừng quá đáng quá.” Hồ Lệ Tinh cắn răng nói.

Đôi mắt sáng của Đông Phương Uy Uy lưu chuyển, “Trạm ca ca, huynh thành thật nói cho ta biết, huynh có thích nàng hay không?”

Hồ Lệ Tinh đỏ bừng mặt, vẻ mặt Hồ Lệ Tinh tha thiết chờ mong câu trả lời của hắn.

Lãnh Trạm liếc mắt nhìn Đông Phương Uy Uy một cái, liền đứng dậy bỏ đi, ý hắn chính là vấn đề nàng hỏi thật nhàm chán.

“Trạm ca ca, huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta, rốt cuộc huynh có thích nàng hay không?” Đông Phương Uy Uy giữ chặt tay hắn không cho hắn bỏ đi.

Hắn bỏ lại một câu giọng điệu hàm sương “Không liên quan đến cô.”

Hồ Lệ Tinh đổi lại có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác, “Ha ha…. Ngươi nghe Lãnh đại ca nói chưa? Chuyện của chúng ta không liên quan đến ngươi, ngươi vẫn nên về nhà nhanh đi thôi!”

Đắc ý xong rồi, Hồ Lệ Tinh mau chóng đuổi theo Lãnh Trạm đi phía trước.

Hừ! Dám cười nàng? Thật là muốn chết đây mà! Đông Phương Uy Uy hướng nàng làm cái mặt quỷ, khóe miệng nhếch lên ý cười gian xảo, vung bàn tay nhỏ bé lên, hướng nàng vẩy chút bột phấn màu trắng. “Xem sự lợi hại của phấn ngứa đây!”

“Ui da! Ngứa quá… Chuyện gì xảy ra vậy?” Một lát sau, ở phía xa truyền đến tiếng kêu chói tai của Hồ Lệ Tinh, “Ngứa chết ta… Tỷ phu, mau tới cứu muội…”

Ha ha, xem nàng ta còn kiêu ngạo được đến bao giờ? Đông Phương Uy Uy ở đây ha ha cười trộm.

Mà ở một nơi khác, hồ Lệ Tinh trúng ám toán khóc lóc tìm đến phu thê Ôn Trọng Khanh, không lâu sau, mặt nàng, cổ và cánh tay đều bị nàng gãi xước.

“Tỷ phu… Mau giúp muội chữa ngứa… Người ta rất khổ sở…” Hồ Lệ Tinh không cách nào kiền chế bản thân mình, không ngừng dùng móng tay gãi, vốn định giảm bớt đau đớn, ai ngờ lại càng ngứa hơn.

Ôn Trọng Khanh liếc qua cũng biết là kiệt tác của ai, “Đây là giải dược, mau nuốt đi .”

“Cảm ơn tỷ phu.” Nàng cuống quýt đem viên thuốc màu đỏ nuốt xuống, tức giận tích tụ ở ngực không thể nuốt nổi nữa. “Đây nhất định là chuyện tốt của dã nha đầu kia làm, lại có thể hãm hại muội, thật đáng giận, thù này không thể không báo!”

Hồ Lệ Mãn nhẹ nhàng khuyên bảo, “Tiểu muội, đại tỷ không phải bảo muội đừng trêu chọc nàng sao? Nàng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, muội nên nhường nhịn nàng….”

“Vì sao muội phải nhường nàng ta chứ? Lãnh đại ca rõ ràng sẽ không thích nàng ta, nàng ta lại giống như con gián đánh cũng không chết, suốt ngày bám riết lấy huynh ấy, muội còn thấy mất mặt thay nàng ta, nàng ta còn không thức thời, thật khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.” Nói đến cùng, là do nàng ghen tị, ghen tị với nàng ta có thể không để ý ánh mắt của người khác mà dính lấy bên người Lãnh Trạm, mà nàng lại không làm được. “Đại tỷ, rốt cuộc là tỷ đứng ở bên nào?”

“Đại tỷ nói như vậy cũng là muốn tốt cho muội thôi!” Hồ Lệ Mãn thở dài.

Đáng tiếc là Hồ Lệ Tinh không cảm thấy cảm kích chút nào, “Muội nhất định phải dạy dỗ dã nha đầu kia một chút.”

“Tiểu muội, muội định đi đâu?”

Ngũ quan xinh đẹp trên mặt Hồ Lệ Tinh lộ ra lãnh ý, “Đương nhiên là đi tìm Lãnh đại ca thay muội lấy lại công bằng.”

Ngũ quan xinh đẹp trên mặt Hồ Lệ Tinh lộ ra lãnh ý, “Đương nhiên là đi tìm Lãnh đại ca thay muội lấy lại công bằng.”

“Lãnh đại ca, người ta không có trêu chọc nàng, thế mà cái dã nha đầu kia lại ra tay độc ác như vậy… Nếu như gương mặt bị hủy… Người ta cũng không muốn sống nữa…” Hồ Lệ Tinh nức mắt lưng tròng nói.

Lãnh Trạm khẽ nhíu mày, “Ta sẽ tìm nàng nói chuyện.”

“Người ta muốn huynh phải đi tìm nàng ngay bây giờ, muội muốn tận mắt thấy huynh dạy dỗ nàng.” Nếu không khó mà nuốt đựơc mối hận trong lòng, Hồ Lệ Tinh nghĩ thầm.

Lông mày hắn nhăn càng sâu, “Hồ cô nương, trước tiên ta thay mặt nàng xin lỗi cô, ta đảm bảo sẽ không có lần sau.” Vì thể diện của Diêm hoàng, hắn phải thay quỷ linh tinh kia thu dọn cục diện rối rắm này.

“Lãnh đại ca, tại sao các người lại dung túng cho nàng ta như vậy? Huynh như vậy, đại tỷ cùng tỷ phu của muội cũng vậy, chính vì thế nàng ta mới có thể càng ngày càng táo tợn, coi trời bằng vung, tưởng rằng không ai có thể trị được nàng ta.” Không thấy được dã nha đầu kia bị chỉnh đốn, nàng thật sự không cam tâm.

“Nàng ấy hay làm càn, nhưng không đến nỗi như cô nghĩ đâu.” Lãnh Trạm cũng không hiểu tại sao mình lại phải giải thích thay nàng. “Xin Hồ cô nương thứ lỗi cho nàng.”

Hồ Lệ Tinh ghen tị cắn môi, “Lãnh đại ca, rõ ràng là huynh đang che chở cho nàng phải không?”

“Chuyện này còn phải hỏi sao? Trạm ca ca dĩ nhiên phải che chở cho vị hôn thê đáng yêu xinh đẹp là ta đấy, chẳng lẽ lại che chở người ngoài như ngươi sao?” Đông Phương Uy Uy không biết sống chết đi qua, trên mặt không có tí xíu nào tỏ ra biết lỗi.

“Ngươi…..” Nàng cảm thấy chán nản vô cùng.

Đông Phương Uy Uy nhiệt tình như lửa nhảy đến trên người Lãnh Trạm, đắc ý nói, “Trạm ca ca, huynh lại có thể thay người ta nói chuyện, ta thực sự càng ngày càng thích huynh, đến đây! Thưởng cho huynh một phần thưởng thật lớn….Chụt! Nói xong, nàng thừa dịp hắn không chuẩn bị mà hôn một cái thật kêu lên má hắn.

Thoáng chốc, có một luồng điện chạy qua toàn thân hắn, hắn không nhịn được đỏ mặt gầm nhẹ, “Đừng làm loạn!”

“Không biết xấu hổ!” Hồ Lệ Tinh đầu đầy khói gắt.

“Ta là vị hôn thê của Trạm ca ca, hôn huynh ấy là việc thiên kinh địa nghĩa (tất nhiên), ngươi đây là đang hâm mộ hay ghen tị?” Nàng châm chọc nói.

Lãnh Trạm quê quá hóa giận, không nhịn được nổi trận lôi đình, “Đủ rồi! Ta chỉ xem ngươi như em gái, không có bất cứ quan hệ nào với ngươi hết!”

Đong Phương Uy Uy bỗng chốc chau mi tâm (chỗ giữa hai lông mày), ánh mắt đánh giá trên người Hồ Lệ Tinh một lát, bỗng chốc hiểu ra, bật ngón tay kêu nhỏ,”Trạm ca ca, ta hiểu rồi, có phải huynh thích nữ nhân ngực to không?”

Là nữ nhân, ngực của nàng so với người khác nhỏ hơn nhiều, tuy rằng tốt xấu cũng được xưng là “bánh bao nhỏ”, có điều so sánh thế nào cũng vẫn thua “dưa hấu vua” của hồ ly tinh.

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Trạm đỏ lên, trợn trừng mắt nhìn, “Nói bậy!”

“Có sao đâu? Nếu huynh thực sự thích nữ nhân ngực to, ta có thể cố gắng làm cho ngực to giống như hồ ly tinh, như vậy huynh sẽ không xem ta là muội muội nữa, có phải không?” Nói xong còn nhìn hắn một cách nghiêm túc.

Ngực hắn chợt co rút, nhưng mà, hắn lựa chọn bỏ qua luồng cảm giác kì lạ đó.

“Cho dù thế nào, trong lòng ta, cô vẫn mãi là con gái nuôi của Diêm hoàng, ta cũng sẽ xem cô như muội muội mà đối đãi, cả đời cũng sẽ không thay đổi.” Nói xong Lãnh Trạm có vẻ mất tự nhiên bỏ đi.

“Có nghe hay không? Lãnh đại ca chỉ xem ngươi là muội muội thôi, ngươi nên hết hy vọng đi.” Hồ Lệ Tinh có chút vui sướng khi người gặp họa cười nhạo, đuổi theo rất nhanh

***

Tỳ nữ bưng tới một bát nhỏ bằng gốm, “Tiểu thư, canh người cần nấu xong rồi.”

“Mau để xuống.” Đông Phương Uy Uy giục.

“Vâng.” Tỳ nữ đặt bát canh xuống bàn rồi lui về một bên.

Đông Phương Uy Uy trước tiên hít sâu một hơi, mới cầm lấy một thìa canh thổi cho nguội, sau đó đút vào miệng.

Đây là canh đu đủ ninh sườn “canh làm lớn ngực” mà nàng đặc biệt mời Ôn đại phu giúp nàng điều phối. Chỉ cần không gián đoạn, cố gắng uống, ngực nàng rất nhanh sẽ không thua hồ ly tinh kia.

Thế nhưng nàng ghét nhất ăn hoa quả mà đu đủ lại đứng thứ nhất, chỉ ngửi mùi nàng đã muốn nôn, nhưng để làm cho Trạm ca ca yêu nàng, khó hơn cũng phải đem uống hết.

“Nôn…” Nàng nôn khan một chút, nhưng vẫn tiếp tục đem canh đút vào miệng.

“Tiểu thư, đây là bát thứ hai trong ngày rồi, nếu lập tức uống nhiều quá, bụng sẽ không thoải mái.” Tỳ nữ lo lắng nói.

Đông Phương Uy Uy vẫn tiếp tục bịt mũi uống, “Ngươi thật ngốc! Phải uống nhiều một chút để nanh có hiệu quả, bằng không Trạm ca ca của ta đã bị con hồ ly tinh kia đoạt mất rồi.”

“Tiểu thư, uống chậm một chút…”

Nàng liên tục uống mấy bát canh, cúi đầu nhìn bộ ngực chỉ được xưng là “bánh bao nhỏ” của mình, muốn giống “dưa hấu vua” của hồ ly tinh thì cần phải uống mấy nồi mới được đây? Mà thôi, cứ uống hết đã rồi nói sau!

Thật vất vả mới thấy được đáy, cuối cùng cũng có thể thở được rồi.

“Đem thêm một nồi nữa đến.” Nàng nói.

Tỳ nữ hoảng sợ, “Tiểu thư, người thật sự muốn ăn nữa?”

“Đương nhiên!” Cách mục tiêu còn rất xa, không thể không cố gắng.

“Cũng sắp đến giờ ăn cơm, chỉ uống canh không thì không được.”

Đông Phương Uy Uy nôn khan đến xanh cả mặt, “Nôn… Ai nói không được? Ta nói được là được, nhanh đi làm… Nôn…” Thật vất vả mới uống xong, không thể nôn ra, bằng không mọi vất vả đều uổng phí.

“Vâng, tiểu thư.” Tỳ nữ không cách nào khuyên nàng, đành phải hướng ra ngoài tìm sự giúp đỡ.

Ôn Trọng Khanh vừa từ Hắc Khôi Các đi ra, bởi vì Đường chủ phu nhân vừa được chẩn đoán là mang thai, Đường chủ cũng giống những nam nhân khác lần đầu làm cha, trong lòng lúc nào cũng căng thẳng như vậy, hắn cũng nhân tiện giúp Đường chủ phu nhân làm cuộc tổng kiểm tra, trấn an cha mẹ đứa nhỏ cho tốt.

“Đường chủ phu nhân có khỏe không?” Lãnh Trạm hỏi.

Hắn vẻ mặt tươi cười hài hước nói, “Khỏe lắm, nhưng Đường chủ thì lại khẩn trương như đứa trẻ này lúc nào cũng có thể sinh ra vậy, cứ túm chặt ta hỏi đông hỏi tây.

“Không sao thì tốt.”

“Xem ra Đường chủ sẽ có một thời gian không có lòng dạ nào mà quản lý chuyện của Tổng đàn đâu, gần đây phải nhờ đến vị Phó tọa mới nhậm chức đây giúp đơc rồi.” Ôn Trong Khanh cười nói.

Lãnh Trạm cười nhẹ “Đây là việc ta phải làm.”

“Đúng rồi, tiểu công chúa của chúng ta sao hai ngày nay không thấy quấn lấy ngươi nữa vậy?” Hắn trêu chọc hỏi.

“Không biết.” Thật ra bản thân hắn cũng có chút ngoài ý muốn.

Vẻ mặt Ôn Trọng Khanh buồn bực, “Sao ngươi lại không biết? Ta nghĩ các ngươi như hình với bóng, ngươi nên là người hiểu rõ hành tung của nàng nhất mới phải.”

“Ta cũng không phải bảo mẫu của nàng.” Hắn thản nhiên nói.

“Ngươi đối với nàng thật sự không có một chút cảm giác nào sao?”

Lãnh Trạm kinh ngạc liếc Ôn Trọng Khanh một cái “Có ý gì?”

“Ý của ta là, nàng có phải mẫu người ngươi thích hay không?” Ôn Trọng Khanh cũng không cùng hắn quanh co lòng vòng nữa.

Lãnh Trạm giọng điệu bình thản “Nàng vẫn còn là một đứa trẻ.”

“Đổi lại là gia đình bình thường, cô nương mười sáu tuổi đã có thể lấy chồng rồi. Nếu ngươi thật sự không có ý gì với nàng, như vậy…. Khụ, khụ.” Hắn thanh thanh cổ họng, có chút khó nói, lại không nói không được. “Vậy ngươi cảm thấy cô em vợ của ta thế nào?”

“Nàng là em vợ của ngươi.” Ý của hắn chỉ có thể.

Ôn Trọng Khanh nhẹ nhàng gật đầu, dường như cũng nhẹ nhàng thở ra, “Nếu là như vậy, ta cũng có thể báo cáo được, cũng làm cho nàng chết tâm.”

“Ôn đại phu!” Tỳ nữ hầu hạ Đông Phương Uy Uy hấp tấp chạy đến. “Ôn đại phu, cầu xin người có thể khuyên tiểu thư được không?”

Hắn cùng Lãnh Trạm liếc nhìn nhau một cái, hai người đều hiểu được nàng chỉ tiểu thư là ai. “Tiểu thư làm sao?”

“Không hiểu sao tiểu thư lại như thế này. Từ hôm qua, mỗi ngày đều khong ăn cơm, chỉ phân phó nô tỳ nấu canh đu dủ ninh sườn cho nàng uống, mỗi ngày ít nhất phải năm, sáu nồi, uống đến nôn ra cũng không thôi, nô tỳ khuyên cũng không nghe, đành phải đến tìm người.” Nàng lo lắng nói.

“Quỷ linh tinh này cũng quá thiên tài đi, ta cũng không bảo nàng uống cái kiểu đó.” Ôn Trọng Khanh nghe xong suýt té xỉu.

Lãnh Trạm hoài nghi hỏi “Nàng nói ăn canh đấy làm gì?”

“Còn không phải vì ngươi?”

“Ta?”

“Đúng vậy, đu đủ ninh sườn này có thể giúp dáng người nữ nhân đẹp lên, nhất là phía trên, nói vậy ngươi hiểu rồi chứ?” Ôn Trọng Khanh không biết nên khóc hay cười khép quạt lại, vừa cười vừa lắc đầu, “Nàng vì muốn làm cho ngươi vui vẻ, đúng là tốn không ít tâm sức, rõ ràng ghét nhất ăn đu đủ, vậy mà phải đem nó uống hết, ngay cả ta cũng phải bội phục.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Trạm cuối cùng cũng có chút thay đổi, lông mày khẽ nhăn lại, hai chân dường như có ý thức, tự đi về hướng phòng của Đông Phương Uy Uy.

Ánh mắt Ôn Trọng Khanh có suy tư nhìn theo bóng lưng của hắn, có chút đăm chiêu.

“Nôn… Thật là khổ nha…” Đông Phương Uy Uy tựa vào trên bàn, hay tay ôm bụng rên rỉ.

Nàng thật sự hâm mộ cái dạ dày sắt của Nhạc Nhạc, ăn bao nhiêu cũng không thấy khó chịu; nàng lại không được, mới uống mấy nồi canh đã không chịu được, như vậy, ngực nàng mãi mãi không lớn nổi, biết làm thế nào bây giờ?

“Không được… Ta còn muốn cố gắng.” Vì suy nghĩ cho nàng cùng Trạm ca ca “tính” phúc, nàng tuyệt đối không thể bỏ cuộc vào lúc mấu chốt như thế này được, bằng không nàng sẽ không gọi là thiếu nữ xinh đẹp thiên hạ vô địch. Ôi! Hóa ra muốn đẹp cũng phải trả giá đau thương thế này đây.

Lãnh Trạm bình tĩnh đứng ngoài cửa, bàn tay mở cửa dừng lại giữa không trung. Hắn vốn không cần để ý đến quỷ linh tinh này, nên để nàng chịu một ít đau khổ mới đúng. Trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng khi nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng ưm đau khổ, Lãnh Trạm vẫn không thể máu lạnh mà quay người đi được.

“Đáng chết!” Hắn thấp giọng rủa thầm, thay đổi chủ ý bước vào phòng.

Cánh cửa “Két” một tiếng bị người mở ra, Đông Phương Uy Uy tưởng nô tỳ bưng canh tới nên vẫn hữu khí vô lực (yếu ớt) tựa vào bàn.

“Bỏ đồ xuống đó, ngươi có thể ra ngoài.” Nàng suy yếu nói.

Lãnh Trạm đứng bên một lúc lâu, quan sát vẻ mặt ủ rũ của nàng.

“Cô đang làm cái gì?”

“Trạm ca ca!” Đông Phương Uy Uy nghe thấy tiếng nói trầm thấp của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng phắt lên, thoáng chốc huyết sắc cũng quay về, nàng nhào vào ngực hắn, “Trạm ca ca, huynh đến thăm ta phải không, ta biết huynh quan tâm ta, không phải vứt bỏ không quan tâm đến ta mà.”

Hắn nhíu mày khiển trách, “Không cần phải ôm ôm ấp ấp như thế!”

“Nhưng nơi này không có người ngoài, ta không ngại huynh ôm ta.” Nàng đã được lợi còn khoe mẽ.

“Ngồi xuống!” Lãnh Trạm nghiêm túc quat.

Đông Phương Uy Uy thấy mặt hắn lạnh lùng, đành ngồi ngay ngắn, “Ta ngồi rồi.”

“Nghe tỳ nữ nói hôm nay cô chưa dùng bữa, chỉ uống cái thứ canh kia thôi phải không?” Hắn tự nói với mình, hắn vì nể mặt Diêm hoàng mới quan tâm nàng, không có nguyên nhân khác.

Nàng giương khóe môi lên, “Là canh đu đủ ninh sườn, Trạm ca ca, chờ ngực ta lớn, là có thể đánh bại hồ ly tinh kia, về sau huynh sẽ không liếc nhìn nàng.”

“Sau này không được ăn.” Hắn không nghĩ ngợi nói.

“Vì sao?” Nàng cười nghiêm túc xem xét hắn, “Huynh không tin ta sẽ thành công phải không? Huynh thực sự thích hồ ly tinh kia?”

Tim Lãnh Trạm đập nhanh hơn nửa nhịp, không tự giác tránh né đôi mắt của nàng.

“Cũng không phải.” Tại sao khi nàng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hắn lại thấy tâm hoảng ý loạn?

“Vậy thì vì sao?” Đông Phương Uy Uy suy nghĩ vài giây, tự cho là đúng kết luận “Ta biết rồi, ý của huynh là, dù ngực ta lớn hay nhỏ, huynh vẫn thích ta nhất, có phải không?”

Vẻ mặt của hắn như nuốt phải một quả trứng gà vậy.

“Có phải hay không mà? Huynh nói mau…” Nàng không ngừng lay hắn nói.

“Cô nói đúng thì là đúng đi.” Lãnh Trạm quả thật có phần xúc động muốn đem nàng bóp chết.

“Trạm ca ca, ta biết huynh không giống nam nhân chỉ để ý đến vẻ bề ngoài mà.” Nàng đắc ý ôm chặt hắn, hai tay giữ chặt cổ hắn không tha.

“Thật ra ta cũng ghét uống cái canh này, nhưng mà vì huynh, khó khăn hơn nữa ta đều có thế nhẫn nại. Huynh nghe xong có cảm động không?”

“Đúng thế, ta rất cảm động.” Lãnh Trạm cả người không được tự nhiên muốn kéo nàng ra khỏi người, không hiểu sao nàng nuôi được cái kiểu thói quen hơi tí là ôm ấp này, mà hình như là chỉ nhằm vào hắn.

Đông Phương Uy Uy ngẩng mặt cười mỉm, “Trạm ca ca, vậy sau này huynh sẽ không ghét bỏ ta nữa chứ?”

“Sẽ không.” Dù sao hắn cũng không có khả năng lấy nàng, ghét bỏ hay không chẳng liên quan gì đến hắn cả.

“Vạn tuế! Thế là từ giờ về sau ta không cần uống cái thứ canh này nữa rồi.” Nàng vui vẻ hô to một tiếng, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hướng hai má hắn “Chụt!” một cái.

Lãnh Trạm toàn thân chấn động một chút, khuôn mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên.

“Trạm ca ca, huynh lại đỏ mặt nha!” Đông Phương Uy Uy hô to.

Hắn bày ra khuôn mặt có phần chật vật “Buông ta ra!”

“Không buông!” Hai tay nàng ôm chặt thắt lưng hắn, ngang ngược nói.

“Ta không muốn để người khác hiểu lầm.” Hắn phải làm cách nào ném được khối da trâu này đi đây?

Đông Phương Uy Uy thực sự dính quá chặt, vẻ mặt ai oán nói “Trạm ca ca, vì sao huynh không tin muội thật lòng thích huynh chứ? Muội đã không còn là trẻ con, huynh đừng tưởng có thể tùy tiện nói là được.”

Nỗi lòng hắn rối bời, hoàn toàn không để ý đến.

“Trạm ca ca, huynh có nghe thấy không?” Chẳng lẽ huynh ấy còn muốn nàng cắt tiết gà lập lời thế?

Lúc này Lãnh Trạm hoàn toàn không thể tỉnh táo lại suy xét, chỉ có thể bỏ lại nàng rồi chạy trối chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play