Tiếng nói từ trong phòng cất ra. Thư nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, lên tiếng:
-Chào thầy. Thầy cho gọi em???
Thầy hiệu trưởng đứng lên, hướng đi tới bàn trà. Ông ngồi xuống, ôn tồn nói:
-Ừm, Em ngồi xuống đi đã.
Thư ngồi xuống, đối diện với ông. Giờ ông mới đi vào vấn đề chính:
-Cô Mai nói với thầy em có hành xử không tôn trọng giáo viên. Em có ý kiến gì về chuyện này không?
-Không thầy, thầy muốn phạt em sao cũng được_ Thư bình thản nói
-Haiz, em là học sinh mới nên thầy chỉ bảo em rút kinh nghiệm lần sau đừng có như vậy. Một tuần này em phải quét dọn sân thượng và sân trường của trường, coi như đó là hình phạt cho em đi, sáng ngày mai sẽ bắt đầu. Em có ý kiến gì nữa không??!_ Ông mệt mỏi nói.
-Không thưa thầy. Xin phép thầy em về lớp.
Nói xong cô đứng dậy, cúi đầu chào.Xong, cô đi thẳng ra ngoài phòng. Thầy hiệu trưởng chỉ biết lắc đầu nhìn theo bóng cô khuất. Ông quay trở về bàn làm việc của mình. Nhìn tấm ảnh để trướcmặt, lòng ông lại rấy lên chút chua xót và buồn da diết. Ông giờ vẫn độc thân.
Tấm hình đó là ảnh người con gái ông yêu thương nhất. Người con gái ấy đã rời bỏ ông mà yêu người khác. Khi ông biết người con gái đó đã có gia đình và đứa con gái, ông đã đau lòng biết mấy. Dù người con gái ấy đã làm ông đau,nhưng ông vẫn yêu và nhớ thương tới người đó, luôn sẵn sàng ở bên an ủi mỗi khi người con gái ông yêu buồn và khóc. Tuy không còn là người yêu của nhau nhưng cũng xem nhau là hai người bạn thân thiết. Người con gái đó không ai khác là mẹ Thư _ bà Trương Anh Hân. Trước khi bà mất đã gọi điệncho ông nhờ ông chăm sóc và bảo vệ Thư và ông cũng đã hứa với bà. Ông nhìn ảnh bà, cười nhẹ, nói với bà:
-Em nhìn thấy rồi đấy, con gái em đấy! Giờ Thư nó lớn rồi, nó đẹp giống emvậy. Có lẽ từ lúc em mất, nó đã trở nên lạnh lùng và luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Anh đã từng hứa anh sẽ bảo vệThư mà, nên em yên tâm và sống hạnhphúc nơi ấy nhé!!!
Ông ngồi đấy nhìn bà, nhớ lại kỉ niệnkhi xưa của hai người mà mỉm cười nhẹ, một tuổi trẻ nhiệt huyết, bồng bột đã qua......
***
Quay trở lại với Thư...
Sau khi rời khỏi phòng thầy hiệutrưởng, cô quay trở về lớp. Vẫn như cũ cô lại hờ hững đi vào lớp trở về chỗmình ngồi. Mọi người trong lớp nhìn cô,Thư cũng kệ. Bà Mai cũng nhìn cô với ánh mắt căm ghét nhưng cũng khôn nói gì. Long nhìn cô quay trở lại cũng để ý phần nào và cũng tò mò không biết thầy hiệu trưởng có làm gì cô không...
Cô ngồi xuống bàn mình, gục đầu xuống bàn nằm ngủ... Cô ngủ mãi cho tới giờ ra chơi. Ngồi thẳng dậy, định bụng xuống căn tin trường nhưng cô nhìn thấy có một hộp sữa và một tấm thiệp ở trên bàn. Mở tấm thiệp ra, trong có ghi:
"Uống hộ. Cảm ơn!!!
Coldboy"
Thư ban đầu cũng hơi ngạc nhiên nhưngrồi lại bình thản, lấy hộp sữa đó uốngnhư không có chuyện gì, mặt lạnh tanh.
Đứng ngoài cửa lớp, nhìn Thư uốngxong, Long thầm vui trong lòng....
…
*Reeng...reeng..*
Thế là ngày học thứ hai của Thư ởTrung Đông kết thúc. Cô lại đạp xe trở về ngôi nhà ấy.... Dắt xe vào trong sân, cô lại lững thững đi lên phòng như mọi lần. Khác hẳn với mọi khi, bà Mỹ phải gây sự với cô, nhưng không. Bà Mỹ không quát, không mắng chửi gì cô, chỉ quay ra nhìn cô rồi lại chú tâm xem tivi. Bề ngoài bà tỏ ra vậy nhưng thâm tâm cũng có phần tức anh ách vì thái độ không coi ai ra gì của Thư, nhưng nhớ lại cuộc hội thoại tối qua với chồng mình, lòng tự nhủ mình: " Phải nhịn và nhịn".
Thư lên phòng, xong nằm phịch ngay xuống giường nghỉ, mắt nhắm hờ hững.Chẳng mấy chốc cô lại chìm vào giấcngủ....
Ngủ được một lúc bỗng Thư giật mìnhdậy. Tay với lấy điện thoại trong cặp,Thư mở màn hình xem giờ. Bây giờ là 1strong5' trưa, vẫn còn sớm với lúc hẹn ông Triết Minh. Thư xuống giường đi vào phòng tắm thay quần áo. Xong xuôi, cô lại đeo balô lên vai như bình thường xuống dưới lầu…
Ngôi biệt thự giờ khá yên tĩnh. Cô đoán chắc giờ mọi người đang ngủ. Nhìn quanh, ngôi biệt thự này quả thật rất rộng, rất đẹp, cô phải công nhận nhưvậy. Đi vào căn bếp, cô lấy góp mì tôm úp ăn. Cô hay bỏ bữa trưa, có ăn cũngchỉ ăn bâng quơ lót dạ, đa phần thường uống sữa hoặc ăn mì tôm. Đang ăn, bỗng từ ngoài có tiếng nói của bà giúp việc:
-Cô chủ, sao cô lại ăn mì gói?!! Thế không tốt cho sức khoẻ đâu. Đợi tôi tí tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô ăn.
Thư nhìn bà đang hối hả chuẩn bị nấu,cô thờ ơ nói:
-Không cần. Bà đi ngủ đi. Với lại tôi không phải là cô chủ nhà này nên cứ gọi bình thường là được.
Bà giúp việc dừng cước bộ, đáp lại:
-Sao vậy được. Tôi làm bao nhiêu năm ở đây, cô không là cô chủ thìai. Cô đợi tôi nấu cho cô ăn.
-Không cần đâu. Tôi ra ngoài giờ.
Nói xong Thư bê tô mì đặt trong bồn rửa, sốc lại cặp đi ra khỏi nhà. Bà giúp việc chỉ biết nhìn cô mà lắc đầu, khôngbiết nói gì với cô chủ của mình. Bà là ở đây cũng lâu lắm rồi, bà cũng biết vì sao cô lại trở lên như vậy. Thư giờ khác hoàn toàn với hồi bé, không còn là cô bé khi xưa hoạt bát hay cười chơi với bà nữa. Bà nghĩ khoảng thời gian xưa mà thương Thư!!!
....
Tiết trời mùa thu Hải Phòng se se lạnh, nắng nhẹ.
Thư hôm nay mặc chiếc áo dài tay kẻngang, màu đen trắng, giữa áo có in dòng chữ " Cold Girl " đúng với tínhcách của cô ; quần thì vẫn là quần bò xanh bó sát, mài hơi rách. Thư đi đôi giày bệt màu đen, mái tóc màu hạt dẻ xõa bay phất phơ trong gió.... Thư đạp xe lang thang vài con phố. Đường phố tầm đầu chiều vẫn còn khá vắng vẻ, khác với giờ tan tầm náo nhiệt, tấp nập xe cộ đi lại. Loanh quanh đi qua mấy con đường xưa cô thường đi, cô đạp xe tới chỗ làm thêm luôn.... 25 phút sau cô tới quán cafe _ nơi cô sẽ làm thêm bắt đầu từ ngày hôm nay. Mở cửa bước vào quán, giờ quán nghỉ trưa nên không có khách, cả không gian bao trùm là sự tĩnh lặng. Bỗng có tiếng nói phát ra trong quầy pha chế:
-Quán chúng tôi nghỉ trưa, mong quý khách quay lại sau.
Giọng nói nhẹ nhàng đó không ai khác của Hà Minh. Thư bình tĩnh nói:
- Là em, nhân viên mới.
Giờ Hà Minh mới ngước mắt nhìn về phía Thư, chị cười xuề:
-Hở? Thư à? Sori em, hìhì. Ủa sao em tới sớm vậy??? Đã tới giờ làm đâu?
-Không có gì, rảnh thôi. Tiện em cũng có hẹn trong quán nữa, xong vào làm là vừa _ Thư trả lời.
-Em có hẹn trong quán, tí mới vào làmđược. Cho em luôn ly cafe đi chị Minh.
-Ok. Ngồi đi chị mang ra cho_ Minh cười hiền, dịu dàng cất tiếng nói rồi đi về quầy bắt đầy pha chế.
Thư đi về hướng bộ bàn ghế gần cửa sổ, ngồi xuống trầm ngâm nhìn ra ngoài. Khung cảnh ngoài quả thật rất đẹp, ngồi đây có thể nhìn thấy cảnh mặt nước Hồ Sen thơ mộng, cảnh đường phố xung quanh...Hà Minh bước đến phía cô, trêu đùa:
-E hèm! Nhớ anh nào mà cứ thơ thẩn thế cô nương?
Thư quay ra, cười nhẹ:
-Không có gì.
-Không có khiếu hài hước gì cả. Mà em có hẹn với ai vậy?_ Minh hỏi
-Với ông ngoại em_ Thư trả lời
Chị gật gù ra vẻ hiểu, cười cười nói tiếp:
-Vậy thôi, khi nào xong thì bắt đầu làm việc nhé. Chị vào quầy đây!!!
Nói xong chị đi thẳng vào quầy. Thư gật đầu, không nói gì. Đúng lúc cửa quán được đẩy vào. Cô hướng phía cửa ra vào xuất hiện người đàn ông bề ngoài cao to, khá đứng tuổi, mặc áo quần chỉnh tề và sang trọng. Người đó không ai khác là ông ngoại cô_ Trương Triết Minh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT