Một ngày này, Sở Kiều Linh ở trong phòng ngồi một đêm.
Đã qua giờ mẹo, trời bắt đầu sáng, Sợ Kiều Linh đứng lên, đi đến bên cửa sổ, thấy ngã tư đường đã bắt đầu tụ tập thành từng đám người, bọn họ đàm luận chuyện Thừa Kiền Đế không qua hôm nay sẽ cùng văn võ bá quan đi đến ngọc kỳ sơn tế bái Sở tướng quân. Từ mười hai năm trước, đi ngọc kỳ sơn tế bái dường như đã trở thành chuyện lớn của kinh thành, vô luận trời to gió lớn thế nào cũng không chậm trễ.
Sở Kiều Linh nhìn hướng đông, mặt trời đã lên, thời tiết hôm nay hẳn là tốt.
Mặt trời đi một nửa, Sở Kiều Linh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, không lâu sau, binh lính thân áo giáp, đại đao giắt bên thắt lưng xuất hiện ở phía trước ngã tư đường, ngã tư đường tuy nhiều người nhưng lại không còn tiếng động nào, chỉ còn tiếng bước chân cùng tiếng leng keng vang lên.
Sở Kiều Linh nhìn đám ngự lâm quân chừng một ngàn người, trong lòng cười lạnh, trận thế thật lớn.
Đi theo ngự lâm quan là Thừa Kiền Đế. Phía sau là văn võ bá quan, có cưỡi tuấn mã, có ngồi xe ngựa, sau lại còn có năm trăm ngự lâm quân. Toàn bộ đội ngũ chậm rãi đi đến ngọc kỳ sơn.
Sở Kiều Linh nhìn được từ trong đội ngũ kia, xe ngựa của Thừa tướng phủ, phụ thân hẳn là đang ngồi ở trong. Nhưng không thấy xe ngựa của Tần vương phủ, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, cũng không thấy bọn họ ngồi trên lưng ngựa, không có khả năng không đi, chỉ có thể là đã đi trước.
Không lâu sau, đội ngũ tiến về ngọc kỳ sơn đi qua, đám người trên đường cũng dần tản đi.
Sở Kiều Linh đi xuống lầu, ăn một chút điểm tâm tiểu nhị bưng lên, sau đó bảo chưởng quầy chuẩn bị cho nàng một cái giỏ trúc, một vò rượu và một ly rượu.
Chưởng quầy khó hiểu, cô nương không phải không uống rượu sao?
Nhưng cũng không hỏi, nhanh chóng chuẩn bị.
Chỉ trong chốc lát, chưởng quầy đem giỏ, rượu cùng ly rượu Sở Kiều Linh muốn lại.
Sở Kiều Linh nhận lấy giỏ, cho rượu cùng chén vào giỏ, định xuất môn.
Chưởng quầy thấy vậy, vội vàng hỏi: "Kiều cô nương, ngài muốn đi đâu?"
"Ngọc kỳ sơn." Sở Kiều Linh không dấu diếm.
"Cô nương muốn đi tế bái Sở tướng quân?" Chưởng quầy đoán, nhưng lại càng khó hiểu, Kiều cô nương là có quan hệ gì với Sở tướng quân?
"Phải." Sở Kiều Linh nói.
"Nghe nói ngọc kỳ sơn có trọng binh gác, cô nương muốn đi rất khó." Chưởng quầy nhắc nhở.
"Vô phương, Hoàng Thượng sẽ cho ta đi." Sở Kiều Linh đáp.
Chưởng quầy nghe Sở Kiều Linh nói như vậy cũng không nói gì nữa.
Sở Kiều Linh lập tức đi đến ngọc kỳ sơn.
Nhoáng một cái, đã qua giờ Tỵ, Thừa Kiền đế dẫn văn võ bá quan tế bái xong, đang muốn hồi cung, đột nhiên truyền đến một tiếng hô to: "Báo!"
Một tướng lĩnh chạy đến, cách Thừa Kiền Đế ba trượng quỳ xuống, tiếp tục nói: "Báo!"
Thừa Kiền đế mặt không đổi sắc nhìn tướng lính một cái, nói: "Nguyễn đầu lĩnh, có chuyện gì cần báo?"
Nguyễn đầu lĩnh là thủ vệ đầu lĩnh phụ trách thủ hộ ngọc kỳ sơn.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, dưới núi có một vị nữ tử, tự xưng là Sở Kiều Linh, lên tế bái Sở tướng quân." Nguyễn đầu lĩnh theo sự thật báo lại.
Nguyễn đầu lĩnh không biết một câu nói của hắn đã khơi dậy bao nhiêu làn sóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT