“Hà...”, hắn cười nhẹ một cái, sau đó sắc mặt bỗng chốc chuyển nên lạnh tanh, “Nói, ngươi là ai?”
Trái tim Mặc Sương run rẩy một trận.
Tay Lãnh Kỳ Túc tuy chỉ đặt hờ trên cổ nàng song chỉ cần hắn dùng sức một chút thôi cũng có thể bóp nghẹt yết hầu nàng. Hàn ý như đao!
Một nỗi sợ hãi từ lồng ngực từ từ dâng lên. Khi nó còn chưa chạm được đến đáy mắt thì đôi con ngươi trong suốt đã dần xuất hiện một tầng ánh lệ, như sương mù, càng ngày càng dày đặt. Rồi các giọt lệ cứ thế từ hốc mắt trào ra, “Nô...nô tỳ...”
“Vương phi nên xưng là thần thiếp mới đúng”, Lãnh Kỳ Túc lạnh lùng cắt ngang lời nàng.
“Thiếp thân... Mạnh Trang...Ah, không phải, thiếp thân là... Lý Mạnh Trang”
Sắc mặt nàng trắng bệch, sợ sệt cắn chặt môi dưới mà nhìn hắn, một bộ dáng lê hoa đái vũ, bị dọa muốn khóc nhưng không dám khóc. Bộ dáng run cầm cập này của nàng khiến nam nhân trước mắt có phần ngẩn ra. Nhưng rất nhanh trong mắt hắn lại xẹt qua một tia sáng, khóe môi lần nữa nhếch cười, “Trả lời rất đúng! Ngươi chính là Lý Mạnh Trang, nếu không cũng phụ lòng tốt của Lý tướng quân dành cho ngươi!”
Vừa nói, ngón tay thon dài của Lãnh Kỳ Túc như vô tình lại như cố ý chạm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng.
Thì ra là như thế! Thì ra vì chiếc vòng này mà hắn nghi ngờ thân phận của nàng, hay nói cách khác, một nữ nô phải bán mình như nàng làm sao có được trang sức trân quý nhường này?
Quả là một nam nhân tâm tư sắc bén! Nhưng cũng may nàng đã sớm có phòng bị, chiếc vòng Phượng huyết kia nàng đã cất đi từ lâu, bây giờ trên tay nàng thật sự là vòng ngọc mà Lý tướng quân phu nhân ban cho. “Vương gia giáo huấn phải! Nô tỳ... Thiếp thân lúc chuẩn bị đi, chính Lý tướng quân phu nhân đã cho thiếp chiếc vòng này kèm theo một cây trâm ngọc làm của hồi môn. Tướng quân phủ đối với thiếp mà nói có công ơn tái tạo lớn vô cùng, có thể làm Lý... Mạnh Trang, là phúc khí của thiếp, là thiếp thân trèo cao”
“Xì...”, Lãnh Kỳ Túc cười giễu một tiếng. Sau khi nhanh chóng buông cổ tay nàng ra, tay hắn di chuyển đến mi tâm của nàng, nhẹ nhàng vân vê đôi chân mày đen nhánh, hắn nói bằng một chất giọng lạnh lùng, “Thấu tình đạt lý thế thì tốt! Nhưng mà...”
Lãnh Kỳ Túc cúi đầu, môi ngặm lấy dái tai trắng ngần của nàng khẽ cắn liếm, “Nữ nhân bổn vương thích nhất vẫn là nữ nhân biết nghe lời, ngoan ngoãn. Xuất thân ra sao không quan trọng, có tài đức gì hơn người hay không cũng chẳng vấn đề”
Trong chớp mắt toàn thân Mặc Sương như bị sét đánh trúng, cái ngưa ngứa nhồn nhột từ dái tai dần dần truyền đi khắp người khiến nó nhất thời cứng ngắc, mà nàng không biết làm sao mới phải.
Bất ngờ bên ngoài truyền đến một âm thanh rất nhỏ, có người đang gọi Lãnh Kỳ Túc, “Vương gia!”
Lãnh Kỳ Túc động tác hơi dừng lại, hắn ngồi dậy khỏi người Mặc Sương, sau khi chỉnh lý lại quần áo xong hắn liền đi mở cửa.
Trong lòng Mặc Sương không khỏi âm thầm thở phào một tiếng. Nàng chầm chậm ngồi dậy, lại cẩn thận ngước mắt nhìn lên. Thông qua sa trướng nàng có thể lờ mờ thấy được bóng hình một nô tỳ hai tay đang bưng chậu cá.
Quả nhiên người đưa cá đã đến!
Có kịch hay xem rồi!
Nàng khẽ nhếch miệng cười một cái, trong mắt rất nhanh xẹt qua một tia giảo hoạt.
“Nô tỳ đảm nhận nhiệm vụ này không phải là Tiểu Hồng sao? Cớ gì hôm nay lại là ngươi?”
“Vương gia, xảy ra chuyện rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT