Hai vành mắt Bách Hợp lập tức đỏ lên, nàng ta ngẩng đầu, cố gắng ngăn những giọt nước mắt không rơi xuống. Tháng tư âm lịch sao có thể có tiết xuân hàn chứ, chỉ sợ đó là cái lạnh trong lòng!
“Vương phi... nếu không... để nô tỳ đến tìm Vương gia, có thể... dạo gần đây Vương gia bận rộn quá...”, Bách Hợp nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Nàng ta thật không hiểu, trong kí ức Vương gia sủng chủ tử như thế, sao giờ xảy ra chuyện lại không đoái hoài?
Điều càng khiến nàng không hiểu đó là, Vương phi lại như không có gì xảy ra, thân thể đã biến thành bộ dáng thế này, vậy mà sống chết vẫn không để nàng đi gặp Vương gia.
“Bách Hợp, ngoài trời đã nổi gió rồi đúng không?” Mặc Sương tựa hồ không nghe thấy nàng hỏi, vì đã lâu không nói chuyện, nên giọng nói nàng có chút khản đặc.
“Thưa vâng!” Bách Hợp vốn nghĩ nàng sợ gió lạnh nên liền đến bên cửa sổ đóng lại.
“Đừng... đừng đóng cửa!”
Đó là thứ duy nhất giúp nàng có thể nhìn thấy bên ngoài, nếu như đóng cả nó đi thì nàng thật sự cả ngày hay đêm cũng chẳng phân biệt được.
Nghe tiếng gió đang thổi phần phật vào tấm giấy dán cửa, mắt nàng khẽ sáng lên, “Bách Hợp, đây là gió Đông sao?”
Thấy bộ dạng chủ tử như thế, Bách Hợp cảm thấy lòng mình vô cùng xót xa, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, “Bây giờ đang giữa mùa xuân, đương nhiên đây là đông phong ạ”
“Đúng thế!”, Mặc Sương nhếch nhếch khóe môi, “Có lẽ vì nằm ở đây đã quá lâu rồi nên ta quên mất bây giờ là mùa xuân. Bách Hợp, ngươi có thể đem mấy con con diều trong phòng ra ngoài thả không? Để cho ta ngắm nhìn và cảm nhận được chút không khí mùa xuân?”
“Vâng”, Bách Hợp cắn chặt môi, những giọt lệ vốn đã kiềm nén giờ lại lần nữa lăn dài, nàng hít hít mũi, cười vui vẻ nói, “Chỉ cần Vương phi cảm thấy vui, người bảo nô tỳ làm gì cũng được!”
Bách Hợp ra sân viện thả diều, khi đạt đến độ cao đủ để Mặc Sương nhìn thấy được, nàng liền đem cuộn dây diều đặt bên bậu cửa sổ.
Chẳng mấy chốc, mười mấy con diều đã được thả lên, nhuộm cả một khoảng trời xanh xanh đỏ đỏ trước cửa sổ của Mặc Sương.
“Tốt lắm, có thể bay lượn thật tốt... có được tự do thật tốt...”
***
Vũ Mặc hiên
Lãnh Kỳ Túc ngồi trước thư án tay cầm một quyển sách tùy tiện lật vài trang, từ trang này đến trang khác, không biết vì sao một chữ cũng nhìn không vào.
Nặng nề đem sách đặt xuống bàn, hắn phủi phủi tay áo, ngẩng đầu nhìn ra ngoài bầu trời đen kịt, mày kiếm dần nhíu chặt.
Vì sao trời mãi vẫn không mưa? Mới tháng tư thôi, ấy thế mà đã oi bức, hanh khô như tháng sáu.
“Linh Lung, đem quạt đến đây cho Bổn vương!”
Linh Lung thần sắc có chút trầm xuống, sau vài giây im lặng mới cong cong khóe môi cười nhạt, “Vương gia, tâm tĩnh tự nhiên mát!”
Ý tại ngôn ngoại!
Lãnh Kỳ Túc ánh mắt khẽ lóe lên, hơi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt lạnh lùng, hắn đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Nghênh đón hắn là một cơn gió dữ dội thốc vào mặt, hắn híp híp mắt, cảm giác thoải mái không ít.
Bầu trời vẫn đen nghịt như thế, rõ ràng mới chính ngọ mà đã khiến người ta ngỡ rằng sắp hoàng hôn.
Bất ngờ, trên nền mây đen âm u có những dải màu xanh đỏ thu hút tầm mắt của hắn, nhìn kĩ lại, thì ra là mười mấy con diều đang bay lượn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT