Bên đường là một sạp bán chim, họ đem chim thuộc nhiều chủng loại, màu sắc đa dạng nhốt đầy trong những cái lồng, tiếng “chim chíp” cứ thế truyền vào tai người qua kẻ lại.
Ông chủ đó đang tính hắng giọng rao bán tiếp thì chợt thấy hai người họ, vì thế liền cầm một cái lồng đến nịnh bợ mời chào, “Công tử, mua một con chim chích chòe than đi! Nó rất dễ nuôi, lại biết ca hát, không tin tiểu nhân bảo nó hát một khúc cho công tử và tiểu thư nghe thử”
Lãnh Kỳ Túc bước bộ khẽ dừng lại, hắn mỉm cười nhìn Mặc Sương, sau đó lại nhìn về hướng lồng chim một cách vô cùng hứng thú.
Khi nãy không thắng được chiếc diều chích chòe than, chẳng ngờ đến bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy hàng thật giá thật thế này, khiến Mặc Sương có chút kinh hỉ.
Còn có thể ca hát sao? Thật khiến người ta càng cảm thấy mới mẻ không thôi.
Chỉ thấy người đàn ông nói gì đó với con chim, nó liền bắt đầu kêu lên hàng loạt tiếng chim chíp.
Hô hấp của Mặc Sương nhất thời ngừng lại, sắc mặt nàng trắng bệch song rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường. Nàng lấy một chiếc khăn tay che miệng cười khúc khích, “Cái này mà gọi là hát sao? Kêu tới kêu lui, một chữ còn không hát nổi nữa là.”
“Nhưng ta thấy nó được đấy chứ!”, Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe môi nói với ông chủ sạp, “Ta mua con này”
Mặc Sương ngẩn ra, còn Lãnh Kỳ Túc thì quay đầu mỉm cười nhìn nàng, hai mày hơi nhếch lên, “Sao? Nàng không thích nó?”
“Không... không phải... thiếp thân chỉ cảm thấy...”
“Nàng thích là được rồi”, Lãnh Kỳ Túc nở nụ cười sáng lạn, hắn khẽ nâng tay, đem nàng ôm vào ngực sau đó dịu dàng nói, “Tuy nó chỉ có thể kêu mấy tiếng chim chíp, nhưng tối thiếu, con diều kia lại không làm được như thế, đúng không?”
Hai người lại đi dạo phố thêm một vòng. Dưới sự kiên quyết của Lãnh Kỳ Túc, nàng bị bắt mua thêm vài con diều tinh xảo cùng một số mỹ phẩm, sau đó mới được về phủ.
Về đến U Mai uyển, khi Lãnh Kỳ Túc vừa rời đi Mặc Sương liền khóa chặt cửa phòng lại. Nàng nhìn con chim đang không ngừng nhảy tới nhảy lui trong lồng, trên mặt là biểu tình ngạc nhiên cùng không thể nào tin được.
Nàng mười tuổi đã được Dật ca ca đưa vào Lam Dực môn- tổ chức chuyên phục vụ cho triều đình trong việc phá giải các kì án trong thiên hạ cũng như các vụ có liên quan đến triều đình.
Ở đây nàng học được rất nhiều điều siêu phàm, ngoại trừ điều tra phá án, nàng còn được dạy cả võ công, dịch dung và khả năng hiểu ngôn ngữ loài chim.
Vừa nãy trên phố, khi ông chủ sạp bảo con chim hát, người bình thường nghe được chẳng qua là một chuỗi chíp chíp. Duy chỉ có nàng mới nghe ra được đó là một bài thơ, bài thơ chỉ nàng và Dật ca ca biết.
“Nhĩ viễn điểu trùng sơn, tâm tường thâm tỏa;
Ngã kiết thân ngưng trữ, như si như hoàng.”
(Dịch nghĩa: Nàng ở đó tuy mắt nhìn về phía mênh mông rộng lớn nhưng lòng lại bị khóa chặt; Còn ta ở đây cô đơn một mình ngắm nhìn nàng, như si mê lại như bâng khuâng)
Nàng hạ mắt khẽ mỉm cười, thì ra tất cả đã được Dật ca ca an bài thỏa đáng cả rồi.
Mượn tay của Lãnh Kỳ Túc, y đã mang đến cho nàng con chim này, thứ dùng cho việc liên lạc của hai người về sau.
Y thật sự tốn không ít tâm tư đi!
Đúng vậy, một người thâm trầm như Lãnh Kỳ Túc, chỉ khi do chính tay hắn làm lấy thì mới không bị nghi ngờ.
Bất chợt nhớ đến buổi thả diều sáng nay, nàng nhất thời cau mày, câu nói của nữ nhân lạ mặt kia, “có lúc mất đi cũng là một loại đạt được!”
Ban nãy khi đi dạo, Mặc Sương cũng đã hỏi qua Lãnh Kỳ Túc, nàng ta quả thật là một trong những thị thiếp của hắn, tên gọi Tố Vấn. Hắn nói nàng từng có ơn với hắn, nhưng đó là ân gì, hắn lại không nói rõ, mà nàng cũng không tiện hỏi.
Chỉ là câu nói mà Tố Vấn nói với nàng, nghĩ lại thì nó có bao gồm một hàm ý khác nữa thì phải.
Trước đó Dật ca ca có nói qua, trong Vương phủ sẽ có người giúp đỡ nàng.
Nhưng mà người đó, có phải là Tố Vấn hay không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT