Chỉ đến khi hai người kia phát giác ra sự có mặt của nàng, Mặc Sương mới phục hồi lại thần trí, kinh sợ đến nỗi nói năng lộn xộn lên hết cả, “Tôi… thiếp, thiếp thân tỉnh dậy, nghe báo ngài vẫn đang cùng Thập nhất Vương gia đánh cờ. Nghĩ rằng… nghĩ rằng chắc hẳn hai ngài sẽ đói bụng, nên mới… mới đem chút bánh ngọt qua. Thật sự… thật sự thiếp không nghĩ sẽ phá hoại chuyện tốt của ngài đâu!”

Không dám nhìn thẳng vào mắt hai người họ, nàng cúi đầu nói xong liền nhanh chóng quay người, chuẩn bị chạy ra ngoài.

Chuyến đi này thật ra có hai mục đích, một là để ngầm cho Lãnh Kỳ Túc biết nàng vẫn một mực ngủ trong phòng, hai là xem xem có thể thâu nhặt được bí mật gì giữa hắn cùng Thập nhất Vương gia hay không.

Nhưng sự thật đã chứng minh, nàng hoàn toàn sai rồi…

“Quay lại đây!”, khi chân nàng chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa thì phía sau bỗng truyền lại giọng nói của Lãnh Kỳ Túc, “Nếu nàng đã cất công mang đồ ăn tới vậy tại sao lại bưng về?”

Bước bộ nàng dần dừng lại, Mặc Sương lại thầm than một tiếng, thật sự nhìn không thấu rốt cục nam nhân này đang nghĩ cái gì. Vì thế nàng chỉ đành sợ hãi quay người trở vào phòng. Khi ngước mắt nhìn lên thì liền bắt gặp đôi con ngươi sâu thăm thẳm của Lãnh Kỳ Túc. Hắn hơi mỉm cười, đồng thời từ từ đem tay mình rút khỏi áo của Vân Triều Tịch, “Đã khiến nàng cực khổ rồi, vốn đã đi nghỉ lại phải tỉnh dậy mang thức ăn qua đây cho ta”

Mặc Sương cúi đầu mỉm cười không nói, hơi khom người mang bánh ngọt màu hồng phấn thơm ngon đặt trước mặt hai người họ. Nàng, qua khóe mắt, dường như thấy được sắc mặt của Vân Triều Tịch lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi. Đặc biệt là đôi mắt sắt như đao kia, giống như thật sự muốn đem nàng đi chém ra thành nghìn mảnh.

Vì thế nàng không khỏi thầm nghĩ, xem ra lần này đã kết thù chuốc oán với nàng ta rồi. Kỳ thật đối với nàng mà nói, kẻ thù quá nhiều không phải là chuyệt tốt lành gì, chỉ là vào lúc này tại sao tên nam nhân kia lại có thể đem nàng làm lá chắn cho hắn?

“Triều Tịch muộn thế này đến thư phòng, chắc hẳn nàng cũng đói đúng không? Không bằng chúng ta củng nhau ăn chung đi?”. Lãnh Kỳ Túc cầm một khối bánh lên, khẽ cắn một cái rồi chậm rãi nhai. Khi hắn nghiêng đầu nhìn Vân Triều Tịch khóe môi liền nở một nụ cười diễm lệ, chỉ là trong mắt không có một chút độ ấm.

Vân Triều Tịch gương mặt trắng bệch, nàng ta mau chóng kéo cổ áo lên nhằm che đi cảnh xuân bên trong, xong xuôi liền đứng dậy hành lễ, “Đa tạ Vương gia, thiếp thân không đói. Thật ra mấy hôm nay Thái hậu sức khỏe không tốt lắm, nên ngày nào thiếp cũng phải vào cung hầu hạ. Ngày mai thiếp còn phải vào cung sớm nên xin phép được đi nghỉ sớm”

“Đi đi!”, Lãnh Kỳ Túc khoát khoát tay, sau đó hắn quay sang nhìn Mặc Sương người đang đứng như tượng từ nãy giờ, “Nói với Thái hậu, đợi khi nào thân thể của người tốt lên, bổn Vương sẽ cùng Vương phi đến thỉnh an”

“Vâng!”, Vân Triều Tịch khẽ khom lưng, và trong khoảnh khắc nàng ta quay người, ánh mắt nhìn Mặc Sương mang đầy sự lạnh giá.

Mặc Sương cố tình bày ra bộ dạng bị dọa sợ đến run lập cập, nhanh chóng hướng Lãnh Kỳ Túc hành lễ, “Vương gia xin chậm rãi dùng, thiếp cũng xin được cáo lui”

Hắn nhìn nàng một cái, cũng không thể hiện sự đồng ý, chỉ chậm rãi nhai bánh. Khi hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, mày kiếm liền nhíu chặt, “Linh Lung đâu rồi? Trà đã lạnh thế này còn không biết đi đổi”

“Vương gia xin đừng giận... thiếp, thiếp đi đổi là được”, Mặc Sương sợ hãi tiến lên trước, đang lúc muốn tiếp lấy ly trà thì vô tình chạm vào tay hắn. Giống như bị điện giật, nàng nhanh chóng rút tay mình về, mặt đỏ đến tận mang tai.

“Khì...”, nhìn bộ dạng này của nàng, Lãnh Kỳ Túc cười trầm một tiếng, trông vô cùng vui vẻ. Đang lúc hắn mở miệng muốn nói thì bên ngoài vang lên tiếng quát của Vân Triều Tịch, “Cẩu nô tài không có mắt!”

Trong chớp mắt, một tiếng bạt tai như xé gió vang lên, xé toạt màn đêm tịch mịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play