Đừng nghĩ rằng có thể giấu giếm được cha mẹ, họ còn nhạy cảm hơn nhiều so với bạn tưởng tượng đấy
Tuy rằng đã đáp ứng sẽ đem Thư Trạch về nhà, nhưng sau khi trở về sẽ phải đối mặt với cha mẹ như thế nào lại làm tôi đau đầu. Công khai quan hệ ở công ty tôi còn miễn cưỡng có thể chấp nhận, cùng lắm thì chỉ phải nghe một hai câu nhàn ngôn toái ngữ rồi thôi. Dù có phải nghe đi nghe lại đến mức chịu không nổi nữa, thì rồi cũng sẽ lắng đi thôi. Nhưng còn ba mẹ thì khác! Quê tôi chỉ là một thành phố hạng ba, cha mẹ đều là công nhân đã về hưu. Tôi đến nay đã ba mươi tuổi đầu vẫn chưa có lấy một cô bạn gái, vậy mà tết năm nay lại dắt về một người đàn ông. Cha mẹ tôi không nổi điên mới là lạ?!
Tôi ngồi trên sô pha, bất đắc dĩ cười khổ.
“Nghĩ cái gì đấy?”
Thư Trạch ngồi xuống bên cạnh, đem tôi kéo vào trong lòng hôn một cái.
“Ưm… Này, Thư Trạch, lần này về nhà trước hết chúng ta đừng nói cho cha mẹ biết được không? Tư tưởng của bọn họ không được thoáng như thanh niên đâu. Huống hồ bọn họ chỉ có một người con là tôi. Chờ tôi sau này từ từ thuyết phục họ được không. Tôi không muốn làm họ sợ.”
“Vậy anh định giới thiệu tôi như thế nào?” Thư Trạch nhìn tôi, vẻ mặt không còn thoải mái như trước.
“Trước hết cũng chỉ cẩn giấu quan hệ là người yêu, còn lại đều có thể nói. Lúc này không phải tôi không có lòng tin đối với cậu, mà là không tin vào cha mẹ. Tôi căn bản không dám nghĩ tới nếu bọn họ biết đứa con của mình bị đồng tính thì sẽ phản ứng thế nào.”
“Tôi hiểu rồi, vậy cứ làm theo ý của anh đi! Nhưng mà, buổi tối hai ta vẫn phải ngủ chung giường nhé!”
“Nhà tôi còn một phòng thừa dành cho khách.”
“Haha, cũng được cũng được!” Thư Trạch vỗ vỗ ngực, chậm rãi thả khí.
“Nhưng mà không cần đâu!”
“A ~?! Tôi không nên ngủ chung giường với cậu!”
Thư Trạch bất mãn lầm bầm, tôi cười ha ha, ôm đầu cậu dựa vào ngực mình. Tôi thích cậu ta thỉnh thoảng tính tình trẻ con như vậy.
Sau khi quyết định cùng tôi về thăm cha mẹ, Thư Trạch khá là căng thẳng. Cậu ấy nói cậu ấy không biết phải sống chung với trưởng bối như thế nào, rất sợ cha mẹ tôi không muốn gặp cậu. Trước khi đi, cậu ấy còn lôi kéo tôi ra cửa hàng mua đồ ăn, lại còn định mua cho mẹ tôi một chiếc áo choàng lông cừu, cho ba tôi một cái đồng hồ Thụy Sĩ. Tôi vừa đầu đầy hắc tuyến lôi cậu ta đi, vừa đành bất đắc dĩ nhìn cậu.
“Lần này cậu cùng tôi về nhà, trên danh nghĩa bạn bè, đồng nghiệp. Không phải là đi diện kiến cha mẹ vợ tương lai, mua mấy thứ này không thấy khoa trương quá à?”
“Vậy chẳng lẽ đến tay không?”
“Đến siêu thị mua ít đồ uống, hoa quả là được rồi.”
Thư Trạch gật đầu, kéo tôi đến siêu thị, mua gần quá nửa cái xe kéo rồi mới rời khỏi đó.
Hai mươi chín tháng Chạp, chúng tôi lên tàu về quê tôi. Lúc xuống tàu thì đã hơn mười giờ tối. Thành phố quê tôi không có nhiều taxi như D thành, hơn nữa còn đang cận kề ngày tết, tôi và Thư Trạch đợi mãi mà vẫn không bắt được cái xe nào. Tôi lạnh run cả người, Thư Trạch cũng chẳng khấm khá hơn là bao. Cậu ấy ôm chặt tôi từ phía sau mà hai mũi cũng sụt sà sụt sịt. Tôi quên mất không nói cho cậu ấy biết quê tôi lạnh hơn nhiều so với D thành.
“Đừng đợi nữa, lên xe bus đi. Đợi thêm chút nữa thì xe bus cũng không có đâu.”
Tôi nắm lấy bàn tay nóng ấm, lôi kéo Thư Trạch tay xách nách mang đi bắt xe buýt. Nhà tôi cách trạm khá xa, lúc xuống xe qua hai cái ngõ nhỏ nữa là về đến nhà, trong đó có một cái đã tồi tàn đến mức không đi được nữa. Ngồi trên xe lửa sáu tiếng liền, giữa mùa đông lạnh giá còn vác theo đủ thứ đồ đạc lỉnh kỉnh, tôi và Thư Trạch chỉ muốn mau mau chóng chóng về đến nhà mà sưởi ấm rồi đánh một giấc. Ấy thế mà hết lần này đến lần khác ông trời đâu có chiều lòng người, chưa ra khỏi đầu ngõ chúng tôi đã bị bốn tên thanh niên chặn lại. Sắp sang năm mới, khoảng thời gian này an ninh không được yên ổn như ngày thường nữa. Tôi thầm kêu không ổn, nghĩ thầm một kẻ sống đến ngần này tuổi như mình vốn sợ dây vào phiền phức, coi an toàn là số một, vậy nên định đưa cho chúng cái gì đó cho xong. Nào ngờ chưa kịp nháy mắt ra hiệu với Thư Trạch, tiểu tử này đã quăng đồ sang một bên, một cước nhanh như chớp vật ngã tên đứng gần nhất, ngay sau đó là một quyền phóng sang thằng đứng bên trái, một thằng nữa thì bị ăn một cú cạnh sườn. Còn lại một tên, không đợi Thư Trạch ra tay nốt thì đã sợ đến tè cả ra quần mà chạy thục mạng. Tất cả đều diễn ra quá nhanh, hoàn toàn không để cho tôi kịp phản ứng gì. Thân thủ của Thư Trạch quả thực nhanh như tia chớp, thế như chẻ tre. Nhìn mấy tên đang chật vật chạy trốn, tôi đứng trân tại chỗ phát ngốc.
“Anh làm sao vậy? Không bị thương đấy chứ?” Thư Trạch đi đến bên cạnh vỗ vỗ vào người tôi.
“Tôi… tôi không ngờ thân thủ của cậu lại khá đến vậy.”
Thư Trạch cúi đầu, hơi giơ giơ khóe miệng, “Lúc đi du học tôi cũng đã từng đụng độ với xã hội đen.”
Xã hội đen?! Lúc cậu ta đi du học bất quá cũng mới có 21, 22 tuổi, vậy mà đã từng chạm trán đánh nhau với lũ người nước ngoài vai u thịt bắp?! Thực không thể tưởng tượng nổi cái cảnh tượng ấy. Thư Trạch của tôi, Thư Trạch tràn trề sức trẻ của tôi không ngờ đã từng trải qua những việc đáng sợ như vậy.
“Rốt cục hồi ở Mỹ cậu còn cái gì chưa từng trải qua nữa đây?” Tôi đè thấp thanh âm, lòng có chút khó chịu.
“Không nhiều lắm.” Thư Trạch cười hì hì, mà cái điệu cười này lại mang ít nhiều chút bi thương.
Cuối cùng, lúc chúng tôi về đến nhà thì đã mười một giờ đêm.
“Ba, mẹ, con đã về! Đây là bạn đồng nghiệp mà hôm trước con đã kể với ba mẹ, Tống Thư Trạch.”
“Bác trai, bác gái, mừng năm mới hai bác.” Thư Trạch cuống quýt chào hỏi cha mẹ tôi, biểu tình hơi cứng ngắc, nhìn buồn cười không chịu được.
“A, chào cháu. Vào đi.”
Mẹ tôi gật gật đầu với Thư Trạch, cũng không tỏ ra quá nhiệt tình, mà ba tôi cũng vậy. Lòng tôi thoáng mất hứng, nghĩ thầm có lẽ là vì lễ mừng năm mới đem bạn về nhà, dù có thế nào thì ba mẹ cũng làm sao có thể vui mừng cho được. Thư Trạch cũng nhìn ra sự lãnh đạm cảu ba mẹ tôi, có chút xấu hổ đứng ở huyền quan.
“Bọn con vừa bị bốn tên chặn đường cướp của, may là có Thư Trạch giỏi võ đã đánh cho bọn đó chạy mất. Mấy thứ này đều là Thư Trạch mua tặng ba mẹ đó. Cha mẹ cậu ấy hiện không ở trong nước, lễ mừng năm mới không thể quay về, nên mới đến nhà chúng ta ở nhờ vài bữa.”
“Bị cướp?! Các con không bị làm sao chứ? Cứ cho bọn đó ít tiền là được rồi, còn đấu đá với chúng làm gì?! Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao? Thế thì mẹ mày làm sao mà sống được?!”
Mẹ tôi vừa nghe có chuyện xảy ra, sợ đến nỗi vội vàng sờ sờ khắp khuôn mặt tôi kiểm tra xem có hề hấn gì không.
“Bác gái, có cháu ở đây, nhất định sẽ không để Dương Duệ gặp bất trắc gì đâu.” Thư Trạch nhìn mẹ tôi trịnh trọng tuyên bố như đinh đóng cột.
“Được rồi, cũng khuya lắm rồi. Ba với mẹ đã chuẩn bị cơm cho hai đứa rồi đấy, ăn đi, rồi nghỉ sớm một chút.”
Ba tôi quay sang nhìn Thư Trạch một thoáng, rồi kéo mẹ tôi đi.
“Mao Mao (*), con ngủ ở phòng khách, để phòng ngủ cho bạn của con nhé.” Mẹ tôi trước khi bị ba kéo đi còn không quên để lại một câu.
“Sao lại ngủ ở phòng khách ạ?! Lạnh chết mất! Con ngủ cùng cậu ấy cũng được mà, bình thường bọn con cũng ngủ chung giường đấy chứ.” Tôi bĩu môi, mẹ tôi quay lại lườm tôi một cái.
“Con…”
Mẹ tôi đang định nói cái gì nữa thì đã bị ba lôi về phòng. Tôi và Thư Trạch qua loa ăn chút gì đó, đi tắm rồi lên giường luôn.
“Ba mẹ anh có vẻ không thích tôi. Có phải họ đã biết quan hệ của chúng ta rồi không?”
Thư Trạch kéo kéo, vẻ mặt uể oải nhìn tôi. Đối với thái độ khác thường của ba mẹ, tôi cũng hiểu được có điểm không bằng lòng. Thế nhưng bọn họ làm sao mà biết được! Trước giờ tôi chưa từng để lộ chút sơ hở nào, ba mẹ cũng không thể có khả năng thông qua người khác mà biết được. Tuy rằng trong lòng đang thấp thỏm bất an, nhưng vẫn cúi đầu vùi mặt hôn lên ngực Thư Trạch trấn an.
“Nhất định là không thể nào?! Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, ba mẹ tôi là vậy. Không phải là vì không thích cậu đâu.”
Thư Trạch nhìn tôi cười cười, sau đó hỏi, “Nick name của anh là Mao Mao? Haha, thật đáng yêu!”
Xấu hổ buồn bực, tôi lườm cậu ta một cái, “Không được gọi cái tên này nữa! Lúc còn bé tôi vì cái tên này mà trốn nhà đi mấy lần rồi đấy.”
“Vì sao?”
“Bởi vì con chó nhà hàng xóm cũng tên như thế. Mỗi lần mẹ tôi ở ngoài gọi to tên tôi, con chó đó sẽ sủa liên tục.”
“Hahaha.”
Thư Trạch cười to, đặt lên mặt tôi hai nụ hôn thật kêu. Tay cũng bắt đầu không an phận sờ soạng lung tung.
“Này! Không được! Ba mẹ tôi đang ở ngay sát vách.”
Tôi kéo cái tay đang với vào trong quần áo tôi, hung hăng trừng mắt với cậu ta. Thế nhưng sự đe dọa của tôi một chút hiệu quả cũng không có, ngón tay cậu ta vuốt ve âm nang (**) của tôi một chút cũng không thả lỏng.
“Ba mẹ anh không thích tôi, khiến tôi tổn thương lắm lắm ý, đến cả anh cũng không an ủi tôi sao?!”
“An ủi cái của khỉ! Nếu bị ba mẹ phát hiện, không đợi nghe giải thích tường tận cũng sẽ trực tiếp làm thịt cậu.”
“Vậy anh đừng kêu thì sẽ không bị phát hiện! Mao Mao ngoan, hảo Mao Mao~”
“Còn gọi Mao Mao nữa cậu sẽ ~~~~~”
Ba chữ “chết chắc đấy”, tôi còn chưa kịp vuột ra khỏi miệng đã bị Thư Trạch ngăn chặn. Đêm nay có vẻ cậu ấy sẽ cực lực không buông tha nơi mẫn cảm của tôi. Tôi dùng ánh mắt ‘còn quậy nữa là giận thật đấy’, nhưng Thư Trạch hoàn toàn coi như không, môi lưỡi chuyên tâm liếm lộng thứ đã đứng thẳng của tôi, bàn tay to lớn với kỹ xảo thành thục vẫn đang xoa vuốt. Tôi bị cậu ấy làm cho toàn thân tê dại, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có thể cắn răng không dám thốt ra. Thư Trạch cười xấu xa nhìn tôi, tựa hồ rất thỏa mãn khi thấy vẻ muốn kêu mà không kêu được của tôi. Khi bị cái thứ to lớn ấy của cậu ta đi thật sâu vào cơ thể, tôi không nhịn được cắn lên vai cậu ta một cái. Chỉ thấy hàng mi cậu ta nhanh chóng nhăn lại, cắn răng trừng mắt với tôi. Tôi quay sang làm mặt quỷ với cậu ta! Hừ ~ đáng đời! Dựa vào cái gì mà bắt một mình tôi chịu đựng?! Cơ mà chưa kịp vui sướng vì trả thù thành công, đã bị Thư Trạch kịch liệt luật động khiến đầu óc một mảnh trống rỗng.
Ngày hôm sau, tôi và Thư Trạch ngủ thẳng một lèo đến tận trưa. Thư Trạch vừa mặc quần áo vừa lo lắng hỏi, “Xong, xong rồi, ngủ dậy muộn thế này có sợ ba mẹ anh giận không?”
Với cái sự vừa mở mắt đã than vãn của cậu ta, tôi chỉ trừng mắt một cái nói. “Đừng có than vãn nữa! Như ông già ấy! Bình thường tôi toàn ngủ thẳng đến trưa, ba mẹ tôi cũng quen rồi, có gì mà phải giận!”
Thế nhưng, khi chúng tôi bước ra khỏi phòng, quả đúng vừa vặn thấy mẹ tôi ngồi trong phòng khách vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn hai đứa.
Thư Trạch thấy sắc mặt mẹ tôi không tốt, vội bày ra khuôn mặt tươi cười. Thế nhưng mẹ tôi lại coi cậu ấy như không tồn tại, một chút phản ứng cũng không có.
“Mẹ, mới sáng ra mẹ đã làm sao vậy?” Tôi hơi khó chịu liếc mắt nhìn bà.
“Mao Mao, bác Trương đồng nghiệp của ba con vừa giới thiệu cho con một cô bé, là một hộ sĩ, con đi xem mặt đi.”
“Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy?! Con không gặp đâu!” Vừa nghe đến đó, ngay lập tức tôi đã từ chối.
“Con phải đi!!!!”
Nghe lời cự tuyệt của tôi, mẹ dường như tức thì phát hỏa. Giọng điệu đột nhiên đề cao lên mười đề xi ben, làm tôi và Thư Trạch đều chấn động tại chỗ.
——-o0o——-
(*) Mao mao: = “chíp bông” (so kute =)))))))))
(**) âm nang: là 2 cái tròn tròn ở 2 bên vật đó đó :”>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT