“Tạm thời tôi không có cách nào trả lời anh vấn đề này, thật xin lỗi.”

Liêu Bắc Bắc chính là quá tự biết lấy mình rồi, điều kiện đối phương tốt đến mức cao không thể chạm tới, mà cô thân không có sở trường, tiền gửi ngân hàng là số âm, không phải là cô khinh thường mình, mà là hiện thực tàn khốc hiện hữu trước mắt.

Đường Diệp Hoa mấp máy môi: “anh biết em đang suy nghĩ gì, cảm thấy bản thân không xứng với anh đúng không?”

“Ừ.”

“Quả đúng là thế.”

“. . . . . .” Khốn kiếp.

Đường Diệp Hoa cười toe toét, vốn định đưa cô đi bệnh viện khám sức khỏe, nhưng mà nghĩ đến xung đột vừa rồi, anh quyết định đưa cô đi ăn chút gì đã.

Trong quán cháo, Liêu Bắc Bắc vùi đầu ăn mạnh. Đường Diệp Hoa vẫn điện thoại không ngừng, nội dung phần lớn liên quan đến gọi thầu, xem ra kế hoạch khu biệt thự Điệp Luyến sắp chính thức khởi động.

“Đợt này anh có lẽ là khá bận, em thân là thư ký của anh … ”

“Tôi không muốn làm thư ký của anh, làm bán hàng thích hợp với tôi hơn.” Liêu Bắc Bắc ngắt lời anh, bởi vì Đường Diệp Hoa căn bản không có quan niệm thời gian.

“Đừng đùn đẩy. Mặc dù công việc thư ký không trích phần trăm, nhưng lương tháng là năm nghìn, em làm bán hàng sẽ chết đói.” Đường Diệp Hoa nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra cô sẽ cưỡng lại.

Năm nghìn đích xác là con số khiến người rung động, cô từng miếng từng miếng cháo đưa vào trong miệng: “chỉ là đánh giấy tờ gì gì đó sao?”

“Ừ, lúc nào cũng đợi lệnh. Sau khi trở về em thu dọn một ít hành lý, dọn đến nhà anh ở.”

Liêu Bắc Bắc hít sâu một hơi, Đường Diệp Hoa còn nói: “chỗ anh là hai phòng một sảnh (hai phòng ngủ, một phòng khách), đừng nghĩ lung tung.”

Liêu Bắc Bắc ho nhẹ một tiếng, hỏi: “thư ký trước của anh cũng ngủ cùng nhà với anh?”

“Đường thị đối mặt là thị trường quốc tế, bởi vì vấn đề chêch lệch thời gian, nhân viên tiếp nhận công việc thư ký phải gọi là đến, em nhìn Triệu Diệu, không phải là ở tại phòng trọ bên cạnh Diệp Trạch đó sao?”

“Vậy anh cũng sắp xếp cho tôi một căn nhà đơn, nếu tiện ….”

“Bằng lý lịch của em còn muốn so sách với Triệu DIệu?” Đường Diệp Hoa nhướng mày, oán thầm nói, nhà thì có cả đống, chính là không cho em ở.

Lòng tự tin còn sót lại không bao nhiêu của Liêu Bắc Bắc một lần lại một lần bị vô tình vùi dập, cô suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên ngang ngược một lần: “Làm thư ký của anh cũng được, nhưng mà phải quy ước ba điều, anh không được bước vào phòng ngủ của tôi, không được bảo tôi uống rượu, càng không được sai tôi tiếp khách, ca hát, khiêu vũ.”

“Không thành vấn đề.” Đường Diệp Hoa giơ chén trà lên ý bảo, đồng ý.

Liêu Bắc Bắc nhấp một ngụm trà, do dự một lát, dùng từ ngữ mà cô cho từ thích hợp nhất để giới thiệu quan hệ giữa cô và Đường Diệp Trạch: “Thật ra thì, tôi và tổng giám Đường Diệp Trạch coi như là quen biết, anh ấy là một ông chủ rất có tâm, đến đỡ công tác giáo dụ ở vùng miền núi nghèo khó, chuyên môn của tôi lại vừa vặn là giáo viên mầm non, cho nên từng trò chuyện vài lần, tôi cũng từng chăm sóc bọn trẻ vùng núi.”

Đường Diệp Hoa hơi ngẩn ra, vừa muốn hỏi nữa, nghĩ lại, đúng vậy, em trai cũng không nói không quen biết Liêu Bắc Bắc, nếu như chỉ vì chuyên môn của Liêu Bắc Bắc mà từng có tiếp xúc, thì quả thật không cần thiết đặc biệt giới thiệu.

Nhắc tới sự cố chấp của Đường Diệp Trạch đối với sự nghiệp công ích, tâm trạng Đường Diệp Hoa trở nên nặng nề, bọn họ cùng lớn lên không giả, nhưng có lúc anh cảm thấy căn bản không hề hiểu rõ em trai, về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại, bình thường Đường Diệp Trạch nghe theo sự sắp xếp của anh trai, cha bảo Đường Diệp Trạch đi du học, anh đi du học, mà anh cũng không chất vấn hay phản đối gì.

Cẩn thận nghĩ đến, dường như thật đúng là Đường Diệp Hoa chưa từng hỏi đến rốt cuộc em trai từng muốn cuộc sống như thế nào.

“Em và Diệp Trạch ra ngoài, có trò chuyện không?” Đường Diệp Hoa có chút rối rắm. Anh nhớ có lần trong nhà có khách tới, các người lớn có việc cần nói chuyện, cha liền để Đường Diệp Trạch chơi cùng con cái nhà kia, Đường Diệp Trạch bảo đứa trẻ kia chọn lấy vài món đồ chơi trong hộp đồ chơi của mình mà chơi, sau đó cùng đứa bé ra sân chơi máy bay điều khiển từ xa, thằng bé kia thì nói hơi nhiều, vừa chơi vừa lôi lôi kéo kéo Đường Diệp Trạch, Đường Diệp Trạch thì chỉ tựa vào gốc cây nhìn trời, đợi đến lúc ăn cơm, đứa bé kia trước tiên là lên án “tội ác” của Đường Diệp Trạch, đằng đẵng ba tiếng đồng hồ, Đường Diệp Trạch một câu cũng không nói.

“Có a, nhưng mà quả thật là anh ý nói rất ít.” Liêu Bắc Bắc bĩu môi, bật cười, “có điều là anh ấy đánh chữ rất nhanh, lúc trò chuyện nhắn tin Weibo(*) thì cởi mở hơn chút.”

(*) Weibo: tiếng Trung: vi bác, tiếng Anh: Microblogging – một hình thức nhắn tin trên mạng phổ biến ở Trung Quốc (tương tự Twitter)

“Khi còn bé, chính là vào năm mẹ bọn anh qua đời, bọn anh từng nghi ngờ Diệp Trạch mắc phải chứng tự bế (tự kỷ). Nó luôn ngồi bên cửa sổ ngẩn người, cứ ngồi là ngồi liền mấy tiếng, thậm chí một ngày, ai gọi nó cũng không quan tâm. Về sau cha tìm bác sĩ tâm lý đến hướng dẫn tâm lý cho em trai, bác sĩ tâm lý nói em trai vô cùng không phối hợp, theo quan sát của bác sĩ, Diệp Trạch quả thật đã mắc bệnh tâm lý ở mức độ nào đó, cũng đề nghị với cha, bồi dưỡng năng khiếu đặc biệt nào đó cho Diệp Trạch, loại như nghệ thuật là tốt. Cho nên cha liền mời mấy vị giáo sư mỹ thuật tạo hình về dạy, cuối cùng nó chọn tranh màu nước, vừa vẽ này chính là mười năm.”

Đường Diệp Hoa đốt một điếu thuốc, than thở một tiếng: “tranh của nó đa số là tranh phong cảnh, được giáo sư đánh giá tác phẩm xuất sắc có nhiều sắc thái biểu cảm. Nhưng mà em nhìn bản thân nó xem, người lạnh lùng quá ít nói, ai có thể nhìn ra mấy tác phẩm đó là xuất phát từ tay một người tự bế chứ.”

Liêu Bắc Bắc nhíu mày: “Tự bế? Đường Diệp Trạch không tự bế đâu, bọn tôi có trò chuyện.”

“Anh chỉ là nói mặt khác. Lúc tâm trạng Diệp Trạch tốt sẽ thêm mấy lời, lúc tâm trạng không tốt thì em có dùng cái gì nạy cũng không nạy miệng nó ra được.” Đường Diệp Hoa cười nói. Thoáng cái thế mà anh đã có thể hàn huyên với Liêu Bắc Bắc nhiều chuyện riêng như vậy.

Liêu Bắc Bắc nuốt thức ăn trong miệng, cẩn thận hỏi: “Nếu như anh không muốn trả lời cũng không sao, tôi muốn hỏi, mẹ các anh là qua đời vì bệnh sao?”

Trong mắt Đường Diệp Hoa tràn lên chút thương cảm: “Mất ngoài ý muốn.”

“Thật xin lỗi. . . . . .”

“Thoáng một cái, mười sáu năm đã trôi qua rồi. . . . . .” Đường Diệp Hoa gợn gợn khóe miệng, nếu như đáy lòng anh có mềm yếu nhất, nơi đó nhất định là thuộc về mẹ anh.

Lần tai nạn đó khiến anh năm đó mười hai tuổi không làm gì được, thân ở vùng biển nguyên sinh, bọn họ kêu rách cổ họng cũng không ai chú ý tới, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn nước biển nhấn chìm thân thể của mẹ…

Lúc ấy, Đường Diệp Trạch chỉ mới mười tuổi, cậu dùng hết sức lực kéo lại anh đang chạy ra biển cứu mẹ. Vì chuyện đó, Đường Diệp Hoa đã đánh Đường Diệp Trạch một trận rất tàn nhẫn, anh càng tự trách, căm ghét mình không có khả năng cứu mẹ.

Sau khi mẹ qua đời, tính tình Đường Diệp Trạch biến đổi rất lớn, về nguyên nhân thay đổi, theo phân tích của bác sĩ tâm lý, mẹ chết tất nhiên là một nguyên nhân, đồng thời trong lòng Đường Diệp Trạch có lẽ còn cất giấu một bí mật không thể cho ai khác biết. Chính vì anh không thể nói ra, cho nên anh lựa chọn thà không nói lời nào.

Trong lòng Liêu Bắc Bắc bị lây một luồng bi thương, con cái nhà giàu nhìn như phong quang vô hạn, cũng chưa chắc không buồn không lo, so với hai anh em còn nhỏ đã chịu tang mẹ, cô thật sự là quá hạnh phúc rồi.

“Tôi kể chuyện cười cho anh nhá?” Điều Liêu Bắc Bắc không nhìn được nhất chính là thấy người khác đau lòng khổ sở.

“Được.” Đường Diệp Hoa vô cùng hứng thú cong khóe miệng.

“Có một con sói đi tới Bắc Cực, không cẩn thận rơi vào hố băng, lúc vớt lên biến thành cái gì?”

“Không biết.” Anh cười cười.

“Dốt. Biến thành ‘cây cau’ rồi. Ha ha ——”

(giải thích: sói rơi vào hố băng biến thành sói băng, nguyên văn tiếng Trung: 冰狼 (đọc: bīngláng), ở đây Bắc Bắc dùng cách chơi chữ, từ ‘sói băng’ có cách đọc gần giống từ ‘cây cau’, ‘cây cau nguyên văn là 槟榔 (đọc: bìng·lang))

Đường Diệp Hoa nhoáng cái hóa đá, nghiêm mặt nói: “Trừ tiền lương.”

Đây quả thực là đang hạ thấp chỉ số thông minh của anh.

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc đen mặt, cúi đầu húp cháo.

Đợi sau khi ăn xong, Liêu Bắc Bắc cùng Đường Diệp Hoa đi tới cửa hàng bán lẻ trong trấn, các nhân viên thấy Đường Diệp Hoa đại giá quang lâm, đồng loạt đứng dậy cúi chào, vẫn không quên ngắm nhìn Liêu Bắc Bắc mấy lần.

Muốn nói Liêu Bắc Bắc coi như là bản lĩnh cao cường rồi, đầu tiên là cùng Triệu thư ký liếc mắt đưa tình, sau cùng cậu hai nhà họ Đường đi lại mật thiết, bây giờ cậu cả nhà họ Đường lại để cô bên cạnh, đây chính là người ngốc có ngốc phúc trong truyền thuyết?

Đường Diệp Hoa giới thiệu rõ chức vụ của Liêu Bắc Bắc hiện nay với quản lý bộ phận nhân sự, cho bộ phận nhân sự bố trí những thiết bị cần thiết cho công việc thư ký của cô — một bàn laptop, máy fax, máy in, máy scan, một loạt những thiết bị văn phòng chủ chốt, còn có thẻ công tác cho chức vụ mới.

Sau khi xong xuôi thủ tục, Liêu Bắc Bắc chính thức trở thành thư ký riêng tại vùng này của Đường Diệp Hoa. Tâm trạng của cô nói như thế nào đây, vui buồn nửa nọ nửa kia đi, vui chính là cô không cần rầu rĩ vì không được bước chân ra khỏi nhà nữa, buồn chính là, Đường Diệp Hoa là một kẻ cuồng công tác một trăm phần trăm.

Vô luận là tin tức tốt hay là tin tức xấu, cô đều muốn chia sẻ với Đường Diệp Trạch đầu tiên. Cho nên, khi đang đợi Đường Diệp Hoa, cô tìm Đường Diệp Trạch qua Weibo.

Ưu thương phụ nhị đại @: ông chủ, bây giờ tôi là thư ký của anh trai anh rồi, thủ tục thăng chức đã làm xong rồi. Anh đang bận sao?

Rất nhanh, Liêu Bắc Bắc nhận được tin nhắn điện thoại của Đường Diệp Trạch gửi tới.

Đường Diệp Trạch: chúc mừng.

Liêu Bắc Bắc: tôi đang tính, chờ tôi lấy được tiền lương tháng này, có thể trả hết sạch tiền tôi nợ anh. Hì hì.

Đường Diệp Trạch: cô không nhắc tôi đã quên rồi.

Liêu Bắc Bắc: tôi nhớ rõ a. Còn có chuyện quét dọn thuyền buồm đền bù lại cái laptop, còn tính chứ?

Cô cũng không phải là người nợ mà không trả, không hề quên chuyện làm rơi vỡ laptop của Đường Diệp Trạch, trước kia hai người đạt được thỏa thuận, mỗi lần quét dọn thuyền buồm trừ đi năm trăm đồng.

Đường Diệp Trạch: ừ.

Liêu Bắc Bắc: tối nay đi, tôi đi quét dọn thuyền buồm, sau khi trở về anh đưa chìa khóa cho tôi.

Đường Diệp Trạch: đêm nay tôi dự định rời bến, ngày mai cũng được.

Liêu Bắc Bắc: không sao a, tôi có thể dọn dẹp phòng chứa đồ và phòng bếp trước, ngày mai lại kì cọ boong tàu.

Bên này, Đường Diệp Trạch nhìn lướt qua khoang thuyền không nhiễm một hạt bụi, vừa chuẩn bị làm loạn phòng bếp đã được nhân viên vệ sinh mới vừa thu dọn xong, vừa trả lời: Được.

Lúc này Liêu Bắc Bắc mới hài lòng nở nụ cười, ai cũng không muốn tranh nhau làm việc nặng, nhưng mà thông qua đủ loại miêu tả của Đường Diệp Hoa đối với Đường Diệp Trạch, cô âm thầm khổ sở đến bây giờ, thân là bạn bè của Đường Diệp Trạch, cô hi vọng anh sớm thoát ra khỏi ký ức đau đớn. Cho dù cô có sốt ruột thế nào cũng không thể giúp gì, nhưng ít ra khi anh muốn nói chuyện có thể tâm sự với anh.

Trên đường trở về nhà ở tập thể, Liêu Bắc Bắc muốn trưng cầu sự đồng ý của Đường Diệp Hoa, nói: “Ngày mai tôi chính thức đi làm được không?”

“Được. Em muốn bắt đầu lúc nào cũng được, cùng lắm thì mệt chết anh.”

Đường Diệp Hoa cười nói, công việc chồng chất như núi đang chờ anh đây.

“Thì tối nay, tôi muốn dọn dẹp thuyền buồm gán nợ.”

“Thuyền du lịch của Diệp Trạch?”

Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, báo lại đúng sự thực.

Sau khi nghe xong, Đường Diệp Hoa không có phát biểu ý kiến, gì nữa, nhưng mà trong lòng thế nào cũng có chút không thoải mái. Có thuyền du lịch nhất định có nhân viên vệ sinh đi kèm, mục tiêu lòng đồng cảm của em trai rất rõ rệt, chỉ quan tâm những người không giúp không được. Đối với những người có năng lực sinh tồn, cậu ấy sẽ không mềm lòng. Liêu Bắc Bắc hiển nhiên không thuộc về loại phía trước.

Trở lại tòa nhà ở tập thể, trước tiên Liêu Bắc Bắc kéo vali hành lý vào chỗ ở của Đường Diệp Hoa, tắm rửa sạch sẻ, thay một bộ quần áo mùa hè nhẹ nhàng, sau đó rời nhà dưới mí mắt của Đường Diệp Hoa .

Đường Diệp Hoa nhìn chăm chú vào bóng lưng khoan khoái của cô, tâm trạng ngày càng kém.

“Tôi tới rồi. ” Liêu Bắc Bắc đứng ở bên bờ vẫy vẫy tay với Đường Diệp Trạch.

Đường Diệp Trạch đứng ở trên bong thuyền mắt nhìn xuống cô, còn chưa mở miệng, chỉ thấy hai người phụ nữ đi về phía bên này ——

“Ra biển à, cùng nhau đi.” Vương Tuyết Mạn và Phạm Phỉ sánh vai đi trước, hai người phụ nữ ưa chuộng thời thượng tức khắc kết thành một khối, đồng thời “tâm đầu ý hợp” chán ghét Liêu Bắc Bắc.

Vương Tuyết Mạn đi ngang qua bên cạnh Liêu Bắc Bắc, hỏi: “Sao cô ăn mặc giống như nữ công nhân vệ sinh a?”

Phạm Phỉ ra vẻ không có ác ý địa trêu chọc nói: “Đừng đùa Bắc Bắc nữa, nhiệm vụ hôm nay của cô ấy thật đúng là quét dọn thuyền buồm.”

Nghe những lời này, sắc mặt Liêu Bắc Bắc biến đổi, cô nhạy cảm nhìn về phía Đường Diệp Trạch —— là anh nói cho Phạm Phỉ đấy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play