- Đại ca! Đại ca đi đâu nãy giờ thế? Bọn em tìm hết cả hơi!
Thấy tôi mở cửa thất thểu bước vào, Sơn sốt sắng hỏi.
- Trời, làm gì mà bung hết cả dây truyền nước, máu me be bét thế này? - Hòa kinh hãi khi nhìn thấy tình trạng của tôi.
Tôi thấy đầu óc choáng váng. Khung cảnh ngả nghiêng chao đảo như động đất, mồ hôi toát ra như tắm, gáy lạnh buốt.
Tôi lảo đảo đi chưa đến giường thì gục, Sơn với Hòa vội đỡ lấy tôi.
- Đại ca! Đại ca!
- Cậu sao thế này? Lâm, chạy đi gọi anh Toàn! Mau lên! - Hòa rối rít.
...
...
Tôi lịm dần đi trong sự thảng thốt của chúng nó.
***
Khung cảnh núi rừng buổi sáng sớm hiện ra thật nên thơ, với sương mù bao phủ, từng giọt sương long lanh còn đọng lại trên lá dư âm của cơn mưa rào đêm qua. Tôi đưa tay hứng lấy, cảm nhận sự trong lành mát rượi của thiên nhiên.
- Như những giọt nước mắt vậy! - Nàng cũng đưa tay hứng một vài giọt, giọng trầm ngâm.
- Sao liên tưởng buồn vậy em? - Tôi ngoảnh sang nàng mỉm cười.
- Khung cảnh đẹp, nhưng em vẫn thấy một cái gì đó man mác buồn!
- Em đang lo lắng điều gì?
- Tất cả!
- Anh thấy đấy, mỗi khi có một cơn gió thổi qua, nó lại rơi rớt xuống. Bỏ lại chiếc lá trong nỗi cô đơn buồn tủi! - Nàng cảm thán nói tiếp.
- Này! Không chơi trò ám chỉ và liên tưởng nữa! Vui lên nào! - Tôi đưa tay kéo nàng ôm vào lòng.
- Nếu không có cơn gió, thì khi nắng lên, giọt sương cũng sẽ bốc hơi. Số phận đã định sẵn như vậy rồi. Em sao cứ phải lăn tăn nhỉ? - Tôi hôn nhẹ lên mái tóc nàng.
- Em hiểu, nhưng vẫn cảm thấy gợn lên một nỗi mong manh ám ảnh day dứt trong lòng chẳng thể nguôi ngoai được. - Nàng thở dài.
- Em vẫn lo lắng chuyện chúng mình bỏ nhà đi qua đêm?
- Bỏ nhà đi qua đêm? - Nàng có vẻ ngạc nhiên.
- Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, bố mẹ em chỉ là mâu thuẫn nhất thời. Chắc họ đã làm lành và đang nhốn nháo đi tìm em đó!
- Anh nói gì em không hiểu?
- Ơ ! Hôm nay lại biết đùa dai ghê nhỉ? Thôi vào nhà đi, bà đang đơi cơm đó. Ăn cơm xong, chúng ta sẽ trở về nhà, rồi mọi chuyện sẽ qua.
- Mình đâu có ở nhà bà? Anh mới là người đùa dai?
- Thế ngôi nhà kia chẳng là...
Tôi chợt im bặt khi ngoảnh lại nhìn, không có ngôi nhà nào ở phía sau cả. Tất cả chỉ là một cánh rừng hoang vu. Khiến tôi bối rối vô cùng.
- Vậy chứ đây là đâu?
Không có tiếng trả lời, tôi thấy vòng tay mình ôm nhẹ bẫng. Quay lại thì chẳng thấy nàng đâu cả, chỉ thấy mình đang ôm vào hư không.
Một vài cơn gió thổi quá, cành lá xào xạc xen lẫn với những tiếng rào rào sương rơi. Thấm đẫm vào lòng tôi những rối bời, cay đắng.
- "Những thằng cả nghĩ và đa cảm thường hay mộng mị là vậy"
Tôi nở một nụ cười buồn tê tái...
***
Tỉnh giấc, thấy mình đang nằm trên giường bệnh. Tôi cố căng mắt nhìn xung quanh qua ánh đèn hắt vào cửa sổ. Bỗng cảm nhận cái gì đó đè nặng lên bụng, định hình kỹ thì là cái đùi của thằng Hòa. Tiếng gáy như lò kéo bễ của thằng Sơn đang nằm trên chiếc giường gấp là âm thanh rõ rệt nhất trong đêm khuya tĩnh mịch. Lâm chắc về khách sạn ngủ rồi.
Tôi nhăn mặt, gỡ cái đùi to vật vã của thằng Hòa ra khỏi người rồi ngồi dậy.
Ngồi bần thần nhìn ra phía cửa sổ ngẫm nghĩ. Chẳng biết mình thiếp đi bao lâu nữa. Cánh tay lại vướng víu với cái dây truyền nước. Từ bé đến giờ chưa phải trải nghiệm cảm giác bệnh tật thế này, giờ thấy khó chịu thật.
Ngồi một lúc, tôi mới gượng ngồi dậy, rồi rón rén bước xuống giường. Cẩn thận kéo theo cây truyền nước khe khẽ mở cửa bước ra ngoài.
Hôm nay có vẻ bệnh viện quá tải hay sao ý. Thấy người nhà và thậm trí cả bệnh nhân trải chiếu nằm la liệt ngoài hành lang. Tôi nhẹ nhàng bước qua, cố gắng không làm gián đoạn giấc ngủ mệt mỏi của họ.
Tôi cứ thế bước đi, sự vô thức của hành động hay là ý thức của tâm trí dẫn dắt tôi tới trước cửa một căn phòng.
Tôi lẳng lặng đứng một hồi lâu. Giờ này chắc nàng cũng đã ngủ say rồi.
Nàng có biết tôi đang ở ngay đây, đang dõi theo giấc ngủ của nàng qua cánh cửa này không?
"Đáng lẽ ban tối, khi nàng gọi điện, tôi nên nghe máy mới phải, hoặc bước ra ôm nàng vào lòng"
Tôi tự nhủ trong sự tiếc nuối và dằn vặt. Trong đầu nhớ lại khoảnh khắc lúc tôi chạy đuổi theo nàng.
***
"Mình phải gặp, phải nói chuyện"
Tôi đã đặt quyết tâm và bất chấp tất cả, cho dù dì nàng có biết chuyện thì tôi cũng quỳ xuống xin lỗi. Dù có bị mắng chửi té tát đi chăng nữa.
Tôi điên cuồng rẽ lách qua từng dòng người đông đúc trong hành lang bệnh viện.
Lúc này mọi thứ tôi đều xem nhẹ, kể cả lương tâm cắn dứt của mình. Tôi thầm trách bản thân đã hồ đồ vội vã mà đưa ra quyết định quá sớm.
"Giọt sương có thể xa rời chiếc lá bởi nắng gió, nhưng anh sẽ không bao giờ rời xa em, bất kể giông bão có lớn tới mức nào"
Nàng kia rồi!
Thoáng thấy bóng dáng của nàng đang được bà dì dìu đi, lẫn với dòng người qua lại. Tôi mừng rơn bước nhanh tới.
- Ngọc...
Đang định thốt lên gọi nàng thì một bàn tay nắm lấy vạt áo tôi, khiến tôi khựng lại. Tôi ngoảnh nhìn xuống.
- Chú ơi chú!
Một bé gái nước mắt nước mũi nhễ nhại, mếu máo nhìn tôi. Tôi sửng sốt khi nhận ra bé gái này chính là...
- Huhu, mẹ... con... đâu? - Bé gái nói qua tiếng nấc.
Tôi bần thần ngoảnh nhìn bóng nàng khuất xa dần, đắn đo giây lát rồi ngồi xuống. Đưa tay trìu mến quệt nước mắt cho bé gái.
- Ngoan nào! Đừng khóc, nói chú nghe coi ai bắt nạt con?
- Không...ai! Con... không...không... nhìn thấy mẹ! - Bé gái càng khóc tợn.
- À! Con đang bị lạc phải không nào?
Bé gái mím môi gật gật.
- Rồi! Vậy con có nhớ con đi từ đâu lại đây không?
Bé gái ngoảnh nhìn xung quanh, rồi nhìn tôi... lắc đầu. Mếu máo tiếp.
- Thôi mà, con mà khóc là chú không dẫn đi tìm mẹ nữa đâu! - Tôi nghiêm giọng nạt.
Bé gái nín bặt, nước mắt vẫn chan hòa trên gương mặt bầu bĩnh.
- Đi theo chú!
Toan cầm tay bé gái dắt đi thì bé gái níu lại.
- Sao nào?
- Con... mỏi chân!
- Trời, nũng nịu quá! - Tôi phì cười, rồi ngồi xuống.
- Lên chú cõng.
Bé gái ngoan ngoãn bấu lên vai tôi. Tôi cõng bé đi dọc hành lang tìm, tìm người phụ nữ mà tôi đã từng gặp, người phụ nữ đi cùng với người đàn ông ấy...
- Trà My, tên con đẹp lắm! - Tôi vừa đi vừa bắt chuyện.
- Ơ! Sao...sao... chú biết tên! - Bé gái có vẻ ngạc nhiên.
- Chú đoán đó, siêu không? - Tôi ngoác miệng cười.
- Chú... siêu! - Bé gái trầm trồ.
"Chú không phải là chú, mà là anh trai của em, em gái à..."
Nghĩ trong đầu tới hai từ "em gái", đột nhiên nước mắt tôi tuôn trào, sống mũi cay cay. Bé gái có thể còn quá nhỏ để nhận ra tôi qua hai lần gặp gỡ ngoài Hà Nội. Nhưng sự liên hệ máu mủ thiêng liêng nào đó khiến bé níu giữ chính tôi mà không phải là ai khác giữa đám người đông đúc trong bệnh viện. Có lẽ là như vậy chăng?
Đi loanh quanh một lúc tôi đã thấm mệt, bình thường thì có mà cõng cả ngày không vấn đề, nhưng đang ốm nên có vẻ xuống sức nhanh hơn thì phải. Tôi vừa đi vừa hỏi thăm mà thấy vô vọng quá.
"Sao mình ngu thế nhỉ?" - Chợt tôi tự nhủ.
"Xuống phòng bảo vệ kêu người ta thông báo qua loa là xong! Đơn giản vậy mà nãy giờ không nghĩ ra"
Tôi liền cõng bé xuống phòng bảo vệ.
- A, mẹ, mẹ ơi!! - Bé gái reo lên.
Vừa tới phòng, đã thấy một người phụ nữ ngồi trong, có vẻ đang rất sốt ruột. Thấy tôi cõng bé gái đi tới, khuôn mặt cô ấy giãn ra.
- Trời ơi, con đi đâu báo hại mẹ tìm muốn chết !
Người phụ nữ vội đứng dậy, tôi thả bé gái xuống cho bé chạy tới ôm chầm lấy mẹ.
- Hư quá, lần sau mẹ không cho con đi đâu theo nữa! - Người phụ nữ vừa cưng nựng vừa trách móc.
- Con..xin..lỗi!
- Cảm ơn cậu nhé! Vào thăm bạn bị tai nạn lao động trong này. Loanh quanh khuất tầm nhìn cái là nó chạy biến đi đâu mất, tìm hoài không thấy. Đang định nhờ mấy anh bảo vệ đi tìm hộ thì... may quá.- Người phụ nữ rối rít.
- Dạ! Không có gì ạ! Không phải cháu thì sẽ là người khác thôi! Mà tốt nhất cô đừng cho bé vào những nơi như bệnh viện thế này! - Tôi mỉm cười.
- Bà giúp việc về quê, bố đi công tác, anh đi học thêm. Ở nhà chẳng có ai trông nên bất đắc dĩ mới kéo nó theo! Một lần nữa xin cảm ơn cậu, thật không biết nói gì!
- Bé gái dễ thương lắm! Không có gì đâu cô!
- Mà tôi nhìn cậu quen quen, như đã gặp ở đâu rồi thì phải?
- Chắc cô nhầm với ai thôi! Cháu xin phép ạ! - Tôi cúi chào người phụ nữ, vẫy tay nháy mắt với bé gái rồi vội quay người bước vội đi.
Người phụ nữ định nói thêm gì đó nữa, nhưng tôi đã đi mất rồi.
Đi một quãng xa, tôi len lén ngoảnh lại nhìn. Rồi khẽ thở dài. Cơ duyên đưa đẩy đến những cuộc hội ngộ chẳng thể lường trước được. Trớ trêu thay...
Giờ chắc nàng về phòng mất rồi. Thôi để chờ tìm cơ hội khác vậy, nàng vẫn còn ở đây mà.
Bỗng tôi thấy chếnh choáng, đưa tay vịn vào tường. Khẽ lắc đầu nhăn mặt.
Về phòng đã... bỗng nhiên thấy mệt quá... tôi cố gắng gượng, lảo đảo bước đi.
***
Đứng trước cửa phòng nàng, trong đầu mông lung những suy nghĩ và hồi tưởng xáo trộn trong tiềm thức. Cả khoảnh khắc gặp gỡ với bé gái là em cùng cha khác mẹ với tôi, mà trong lòng dấy lên trăm mối tơ vò.
Thời gian cứ nặng nề trôi. Và tôi thì vẫn đứng bất động mãi như vậy. Cảm giác nhớ nhung lại cồn cào tâm can. Nhưng biết làm gì hơn ngoài nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt.
Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng. Tôi mới lẳng lặng kéo cây truyền nước lê gót về phòng mình.
"Có lẽ lại phải nhờ anh Toàn thêm một lần nữa vậy!"
Tôi thầm nhủ, và quyết tâm sẽ tận dụng tối đa cơ hội lần này. Mặc xác những gì đã nói với Nhật Huy. Mình đã bất chấp tất cả rồi cơ mà.
Mở cửa bước vào phòng, hai thằng bạn vẫn đang say giấc nồng. Khổ thân chúng nó, vì mình mà phải bao phen vất vả, mệt nhọc.
"Tao vẫn là đại ca của mày Sơn à! Và tao sẽ chứng minh là tao xứng đáng với điều đó!" - Tôi mỉm cười nhìn thằng Sơn đang ngoác mồm gáy, rồi đi lại giường. Khẽ đẩy thằng Hòa sang một bên, rồi nằm xuống.
"Ngọc à! Anh đã ở đây, ở cạnh em, và sẽ mãi mãi như vậy! Em sẽ biết mà, sớm thôi! Đừng quấy rầy anh trong giấc mơ nữa nhé, anh biết tội của anh rồi mà!"
Tôi lim dim mắt, dần chìm vào giấc ngủ.
Không còn những cơn mơ ám ảnh nữa, chỉ có ký ức êm đẹp bên mái trường xưa. Bên những con đường, khung cảnh kỷ niệm bao trùm niềm hạnh phúc ru tôi trong giấc ngủ êm đềm.
***
- Hiếu dậy, dậy nào!
Tôi cau mày hé mắt ra.
- Gì vậy? - Tôi uể oải ngồi dậy, ngáp dài. Rồi quay sang thằng Hòa.
- Đến giờ ăn trưa rồi! - Nó vừa nói vừa dở hộp cơm ra.
- Ăn trưa?
- Cậu ngủ mê mệt, sáng gọi không được. Anh Toàn bảo cứ để cậu ngủ cho tinh thần thoải mái. Nhưng đến trưa phải gọi cậu dậy ăn để còn uống thuốc.
- Sơn đâu rồi?
- Nó xuống mua cơm xong rồi đi ra ngoài với Lâm rồi. - Hòa đưa hộp cơm cho tôi, rồi cầm một hộp khác xúc ăn nhồm nhoàm.
- Việc điểm danh ở nhà thế nào? - Tôi vừa chậm dãi ăn vừa hỏi.
- Yên tâm, anh Kiên lo liệu hết.
- Có lẽ tao phải giải quyết sớm cho xong để còn về thôi. Nấn ná ở lại lâu quá rồi.
- Giải quyết? - Hòa ngừng ăn trố mắt nhìn tôi.
- Ừ, tao sẽ gặp Ngọc.
- Cậu thay đổi quyết định rồi à?
Tôi gật đầu.
- Yeahhhh ! - Hòa nhảy cẫng, reo lên thích thú.
- Phải vậy chứ! - Nó đập bộp vào vai tôi. Làm tôi phụt cả miếng cơm đang ăn dở ra.
- Đau tao! - Tôi nhăn nhó.
- Chết, tớ xin lỗi! - Hòa gãi đầu cười hềnh hệch
- Lát Sơn và Lâm về rồi sẽ gọi anh Toàn vào bàn tính! Chỉ cần gặp Ngọc và mọi thứ sẽ đâu vào đấy, bất kể phía trước có chông gai thế nào đi chăng nữa! - Tôi nghiêm giọng quyết tâm.
- Được rồi, được rồi! Vậy có khi phải ăn thêm suất cơm nữa cậu nhỉ, có thực mới vực được đạo mà!
- Thôi, mà Sơn có bảo khi nào về không?
- Chắc nó về bây giờ ý mà, nó bảo ra ngoài tí thôi!
- Ừ!
Ăn cơm xong, tôi uống thuốc rồi ngồi nghịch ngợm chiếc điện thoại. Thực ra không phải nghịch ngợm mà tôi bấm số của nàng.
Nàng vẫn không dùng máy, hay là không được dùng nữa?. Tôi gọi toàn thấy thuê bao. Mấy lần định gọi bừa vào số bà dì, nhưng rồi lại thôi. Nghĩ lúc này nôn nóng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cứ phải bình tĩnh đã.
- Ăn cơm chưa chú em? - Anh Toàn đẩy cửa bước vào, theo sau là Nhi với Chi.
- Em ăn rồi anh!
- Uống thuốc rồi chứ?
- Vâng!
- Hôm qua chú lang thang đâu thế? Có biết tình trạng của chú không được ra gió không hả?
- Em xin lỗi! - Tôi gãi đầu cười.
- À, anh Toàn này!
- Sao em?
- Em có việc muốn nhờ anh!
- Chú cứ nói!
- Không biết anh có thể giúp em, gặp Ngọc thêm một lần nữa được không ạ? Em thay đổi quyết định rồi. Lần này em sẽ không phụ lòng mọi người đâu, em hứa đấy. Thời gian qua nhiều sự việc xảy đến quá khiến em không đủ tỉnh táo để mà suy nghĩ nữa!
- Gặp Ngọc? - Anh Toàn và cả Chi với Nhi ba người quay sang nhìn nhau.
- Vâng! Lúc này Ngọc cũng tỉnh rồi nên nói chuyện dễ hơn. Em sẽ...
- Khoan đã! - Anh Toàn ngắt lời tôi.
- Dạ! Sao hả anh?
- Thực ra anh rất sẵn lòng giúp. Nhưng vấn đề là giờ mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát của anh mất rồi.
- Ạnh nói gì cơ? - Tôi sững sờ.
- Ngọc... Ngọc chuyển viện sáng nay rồi! - Chi ngập ngừng.
- Hả? - Tôi điếng người.
- Sao lại chuyển viện?
- Sáng nay anh Huy vào làm thủ tục ra viện, nói là chuyển qua viện khác! - Chi thở dài.
- Có biết chuyển qua viện nào không? - Tôi hỏi dồn.
- Anh cố moi tí thông tin, nhưng không được! - Anh Toàn nhún vai.
Nghe vậy tôi luống cuống cầm máy lên. Lần này tôi không chần chờ nữa mà gọi thẳng luôn vào số máy bà dì.
-"Thuê bao quý khách..."
Tôi bần thần buông thõng chiếc điện thoại rơi xuống nền nhà. Một cảm giác hụt hẫng tuyệt vọng xoáy sâu vào tâm can muốn nghẹt thở.
Trong cơn hoảng loạn, tôi cuống cuồng vùng dậy.
- Chú định làm gì? - Anh Toàn đẩy tôi ngồi lại.
- Em... em không biết... em không biết ! - Tôi thẫn thờ nói, nước mắt lăn dài.
- Chú cứ bình tĩnh đã nào, giờ có nôn nóng đâu giải quyết được gì!
- Nhưng...
- Anh cứ tĩnh dưỡng cho bình phục hẳn đã. Em đã cho anh Sơn và anh Lâm địa chỉ nhà Ngọc rồi. Chỉ cần theo dõi người nhà bạn ấy là sẽ biết được Ngọc ở đâu thôi. - Chi ngắt lời tôi.
- Sơn và Lâm đã biết chuyện? - Tôi sửng sốt.
- Ừ! - Hòa trả lời.
- Và cả mày nữa? - Tôi trố mắt nhìn Hòa.
Hòa khẽ gật.
- Vậy tại sao...
- Nghe tớ nói này, bọn tớ muốn cậu bình tĩnh ăn uống, thuốc thang đàng hoàng. Nên mới không nói, nhưng cũng không nghĩ là cậu lại thay đổi quyết định nhanh và sốt sắng đến vậy. Thôi thì đằng nào cậu cũng biết rồi. Giờ như Chi nói đó, lúc này phải bình tĩnh. Bọn tớ sẽ cố gắng đưa cậu đến với Ngọc nhanh thôi.
Tôi ngồi thừ người ra, chẳng nói năng được gì.
- Những khi ngủ mê man, cậu cứ lảm nhảm nói. Ai cũng hiếu thâm tâm cậu không cam lòng. Và sớm muộn cậu cũng tỉnh ngộ thôi. Giờ quay trở lại con đường, bọn tớ sẽ tiếp sức. - Hòa vỗ vai tôi.
- Thôi chú em nghỉ ngơi đi! Bọn anh té đây, chú hiểu ra được vấn đề là ok rồi! - Anh Toàn nháy mắt.
- Có gì bọn em sẽ thông tin về, anh cứ yên tâm! - Chi tiếp tục trấn an.
Ba người đi khỏi. Tôi vẫn ngồi trầm ngâm.
- Hòa này! - Mãi một lúc sau tôi mới mở miệng được.
- Sao hả cậu?
- Địa chỉ nhà Ngọc, mày có chứ?
- Cậu, cậu định làm gì?
Tôi chẳng trả lời câu hỏi của nó. Đứng dậy bước ra phía của sổ, ngoài trời nắng đã chói chang. Tôi nghiến răng run run rút chiếc kim truyền nước đang cắm vào cánh tay, máu lại rỉ ra...