“Con đường em vừa rẽ, không còn bước chân anh nhưng lại thêm một bước chân của người khác.
Con đường anh vừa tới, có cùng em rẽ lối một lần nữa không?”
Tôi đã đi làm trở lại. Không có vấn đề gì lớn khi tôi quay trở lại ngoài mấy ánh mắt soi mói cùng những lời hỏi thăm không kiêng nể của đồng nghiệp trong công ty. Bởi vì tôi đã bị điều chuyển sang phòng hậu kỳ nên tôi không có dịp gặp mặt Amanda, chỉ có Tùng hay lui tới tán dóc với tôi hay cùng tôi đi ăn trưa, câu chuyện của chúng tôi thường xoay quanh việc hôm nay ăn gì và ngày mai mưa hay nắng. Nói chung là không có gì quá đặc biệt, ngoại trừ việc tôi đang gặp gỡ một người đàn ông. Người đó là Vương.
- Anh uống rượu à?
Vương khẽ cười, dựa lưng vào bức tường phía sau lưng, đưa tay nới lỏng cà vạt, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tôi buông hai tay đang giữ vạt áo khoác, lại gần đỡ lấy cánh tay Vương.
- Có cần em đưa anh về không?
Vương lắc đầu rất chậm, thở ra một hơi dài đầy mùi rượu rồi ngồi thụp xuống đất. Cả người bỗng chốc bám đầy rêu và bụi bẩn.
Có vài lần anh đến đây nhưng rất hiếm khi anh để tôi trông thấy bộ dạng say mèm. Mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều gọi cho tôi, nói anh lại phải mời cơm mấy vị khách hàng, lại phải say và lại phải nhớ tôi mà không thể đến gặp tôi. Tôi thường bật cười trước lời thú nhận thật thà của anh rồi thì thầm vào điện thoại, vậy thì mỗi lần mời cơm khách thì mang em theo, một công đôi việc, tiếp khách mà vẫn gặp em. Và dường như anh rất thỏa mãn với câu nói của tôi, cười một hồi lâu, lại nói: “Yêu em.” Nhưng chưa lần nào tôi đáp lại anh, rằng tôi yêu hoặc tôi cũng. Tôi luôn cười rồi cho qua, chúc ngủ ngon và tắt máy. Tôi luôn cố gắng để mọi việc đi vào một giới hạn nhất định, để có thể tự kiểm soát được mọi thứ. Tôi đã không còn ở cái tuổi có thể phung phí tuổi trẻ của mình cho mọi thứ đột nhiên xảy đến. Tôi đã từng thích anh nên khi anh hy vọng có thể buộc lại sợi dây đã bị cắt đứt, tôi đồng ý trao cho anh đoạn dây tôi đang giữ để cùng anh buộc lại. Việc chúng tôi quay lại với nhau cũng không phải điều gì sai trái. Vương yêu tôi và tôi cũng thử hy vọng vào điều đó.
Tôi ngồi lên bậc thềm, kéo Vương ngồi gần mình, để đầu anh ấy ngả lên đùi tôi, vuốt má anh.
- Nghỉ một chút cho hả hơi rượu đi anh…
- Ừm…
Vương tìm một tư thế ngồi thoải mái, dễ chịu, ôm lấy chân tôi, thở đều.
- Nếu anh cứ say mãi thế này, em sẽ làm gì với anh?
Đột nhiên Vương lên tiếng khiến cho tôi hơi ngạc nhiên, lúng túng dừng lại động tác xoa lưng anh.
- Quăng anh vào xe rồi ném anh về nhà hay ở với anh ở đây cho tới tận khi anh hết say?
Không để tôi phải phân vân lâu, Vương hỏi tôi thêm một lần nữa với hai câu trả lời.
Kể từ khi quay lại với nhau, chắc khoảng sáu tháng gì đó, cũng có đôi lần tôi nghe thấy Vương thử hỏi tôi về sự lựa chọn nhưng chưa bao giờ anh hỏi thẳng tôi. Lần nào cũng rất nhát gừng, chỉ sợ hỏi xong thay vì trả lời thì tôi sẽ bỏ đi. Vương nói những năm ở bên tôi, anh ấy cũng đã hiểu tôi là kiểu người như thế nào nên khi có thêm cơ hội đến với tôi, anh sẽ không làm gì để bản thân phải hối tiếc cũng như để tôi phải rơi vào kỷ niệm như ngày trước.
Tôi xốc lại áo Vương, dựng người anh thẳng dậy rồi ôm lấy anh, tựa cằm vào vai anh.
- Chúng ta cưới nhau đi!
Tôi lén thở một hơi dài, nói thật nhanh suy nghĩ bao ngày qua tôi luôn trăn trở. Cũng đã đến lúc tôi thôi lông bông trong cuộc đời này, tôi cần một người đàn ông giống như Vương, cần lấy tôi và tôi cũng cần lấy anh. Giống như hai mảnh ghép, chỉ nằm trong một mảng trời nào đó trên tấm ghép, không quan trọng nhưng nhất định phải ghép lại với nhau để có thể hoàn thiện bức hình. Tôi và Vương đối với nhau tình cảm đã không thật sự quan trọng nhưng sự thân thuộc lại giúp chúng tôi có thể chia sẻ được những thiếu sót trong đời mà chúng tôi có thể bù trừ được cho nhau, để có thể hoàn thiện cuộc sống của nhau. Còn với Dim, chắc, cũng chắc thôi, chỉ là đã từng…
Nói tôi không nhớ đến Dim thì sẽ là nói dối. Một người đàn ông ở bên tôi lâu nhất, khoảng thời gian dài đến cả một thập kỷ như vậy vừa bền vững vừa an nhiên. Người ta từng hỏi tôi, một người phụ nữ cần gì nhất ở người đàn ông có thể làm chủ gia đình. Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi yên tâm đáp lại, rằng đó là niềm tin. Nếu một người có thể cho tôi niềm tin vững chắc, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng an lòng ở cạnh. Đáng tiếc là có người trao nhưng tôi lại không nhận. Chính xác là tôi đã đánh rơi niềm tin ngay khi tôi có thể được có nó.
Minh nói lại với tôi câu chuyện mà cô ấy nói với Dim trước khi anh ấy rời đi, về một câu chuyện niềm tin nào đó từng xuất hiện trong hôn nhân của tôi và anh ấy. Minh hỏi Dim về chuyện tại sao lại nói dối là tôi có em bé với cô ấy và hỏi tại sao anh ấy lại giấu tôi về chuyện gia đình cũng như chuyện của Phương Lan. Ban đầu Dim chỉ cười hoặc nói về chuyện khác, không hề có ý định trả lời Minh cho những câu hỏi mà cô ấy vừa đưa ra. Cho đến tận khi cô ấy quá tò mò, bộc phát bằng việc đe dọa nếu anh ấy không chịu trả lời, cô ấy sẽ đánh anh ấy một trận thì anh ấy mới bật cười, nói: “Đó chính là câu trả lời của tôi.”
- Ý anh là gì?
Minh không hiểu, ngồi phịch xuống ghế, vắt chéo chân rồi rút từ trong bao thuốc một điếu thuốc, châm lửa hút.
- Có thể cô nghĩ việc tôi đã làm là ngu xuẩn hay ấu trĩ nhưng tôi đã từng thật lòng mong đợi dù chỉ một lần thôi, việc nói dối của tôi có tác dụng và cô ấy sẽ có phản ứng như mọi người bình thường, giống như cô, tò mò và tức giận. Nếu cô ấy quát lên với tôi và hỏi tôi về một điều gì đó, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Dim thở dài, bờ vai rủ xuống.
- Tuy vậy, cô ấy chưa từng hỏi tôi, chưa từng muốn tôi giải thích điều gì. Cô biết không?
Dim ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn Minh.
- Tôi không nghĩ tôi có đủ khả năng để khiến cô ấy yêu tôi và hạnh phúc. Việc cô ấy đang làm, đang cố gắng chứng tỏ sự chịu đựng của bản thân không phải việc cô ấy tin tưởng tôi. Cô ấy không tin tưởng tôi, cũng như việc cô ấy không hề yêu tôi…
Dim lắc đầu mệt mỏi, hướng ánh mắt ra ngoài đường, hai tay xoa lấy nhau.
- Cô ấy yêu một ai đó, không phải tôi.
Bởi vì Dim tin rằng tôi không yêu anh ấy nên trước sự xuất hiện của Phong và Vương, anh ấy chẳng hề ngạc nhiên, cũng chưa từng truy hỏi. Cũng có thể coi như, anh ấy đang chấp nhận một thực tế mà anh ấy tin tưởng. Và cũng như tôi từng tin tưởng, tôi tin anh ấy và tin vào sự chờ đợi của anh ấy. Đáng tiếc, niềm tin của chúng tôi đều vỡ rồi…
- Được! Anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc.
Vương vui sướng, nắm chặt lấy bàn tay tôi. Khuôn mặt đang đỏ lựng lên vì say của anh trở nên hạnh phúc lạ thường cùng với đôi mắt ánh lên niềm vui đang nhìn thẳng vào mắt tôi, hứa chắc chắn.
Tôi nghiêng người, hôn lên má Vương như một sự chấp nhận. Tôi sẽ tin và chợ đợi, bắt đầu từ bây giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT