Đoán già đoán non, Văn Đức Chính tin rằng sư đồ lão già nọ ắt đã ly khai từ lâu, và do con đường ruột dê vẫn còn dài thăm thẳm nên Văn Đức Chính tiếp tục bò tới. Con đường đã trở nên ngang bằng hơn, không còn dốc nữa. Văn Đức Chính thấy phấn khích tinh thần, hy vọng là sẽ tìm được lối thoát từ con đường này!

Được khoảng hơn năm trượng đường như vậy, do không gian chung quanh tối tăm nên Văn Đức Chính không thể nào ngờ con đường ruột dê đang ngang bằng đột nhiên lại dốc chúi xuống. Dốc đến độ không ngờ, vì thế đầu dưới chân trên, Văn Đức Chính lao xuống nhanh như tên bắn.

Bùng...

Nghe như có tiếng sấm nổ trong đầu, Văn Đức Chính hồn bất phụ thể, ngỡ đầu đã bị vỡ đôi và... Thế là Văn Đức Chính hôn mê trầm trầm.

Cổ nhân nói: Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí! Nhưng Văn Đức Chính hoạn họa gian nan trùng trùng lớp lớp. Hết nạn nọ đến kiếp kia! Ngỡ như đã đến lúc mạt vận, vì gian nan luôn đeo đẳng chẳng khác nào âm hồn bất tận!

Có phải thế hay không thì chưa rõ được, nhưng chỉ biết khi Văn Đức Chính mở mắt ra nhìn đã thấy không gian đang mờ mờ sáng quanh chỗ nó đang nằm.

“Đã thoát ra ngoài rồi hay sao? Ta đã nằm tại đây bao lâu?”

Văn Đức Chính nghi ngờ trí nhớ của nó, vì nó tin rằng, sau cú va chạm bất ngờ vào nền đá thì đây là nền đá kia mà, nếu nó chỉ hôn mê trong giây lát mà thôi, cớ sao trời đã sáng bạch như thế này?

Đão mắt nhìn quanh một vòng, Văn Đức Chính hoảng kinh hồn vía vì quanh người nó lúc này rãi rác nhiều đoạn xương trắng hếu!

Thất thần sợ hãi, nó vội vàng lăn người thật nhanh sang một bên, tránh đi đống xương người mà nó đã vô tình từ trên đoạn đường dốc rơi xuống và nằm đè lên...

Cộc... cộc... cộc...

Đã thế, Văn Đức Chính trong lúc lăn người đi, lại quơ tay đụng vào một cái khô lâu, làm cho cái khô lâu lăn đi lăn lại, va vào nền đá phát ra những tiếng kêu khô không khốc...

Mặt mày tái xanh, Văn Đức Chính không dám nhìn vào cái khô lâu nữa, và... cái khô lâu đang nhe răng trắng nhỡn về phía nó, như đang cười tánh khí nhát gan của Văn Đức Chính vậy! Vừa nhắm mắt, vừa ngoảnh đầu sang phía khác, Văn Đức Chính sau khi đã bình tâm liền len lén mở mắt ra... để quan sát.

- Oái!

Văn Đức Chính vừa thất thanh kêu lên một tiếng vừa khiếp hãi nghĩ thầm:

“Không lẽ chiếc khô lâu biết bay hay sao kìa? Rõ ràng, ta đã quay mặt hẳn từ Đông sang Tây, thế sao chiếc khô lâu lại vẫn còn ở ngay phía trước mặt ta? Ma... không lẽ trên dương gian này thật sự có hồn ma, bóng quế sao? Hay là... ta đã chết rồi?”

Toàn thân run lên bần bật khi nghĩ đến điều này. Văn Đức Chính khẽ nghiến hai hàm răng cắn nhẹ vào đầu lưỡi một cái.

“Đau! Ta còn đau thì ta còn sống! Vậy thì... chẳng lẽ có ma quỷ thật à?”

Tâm hồn thơ ngây của Văn Đức Chính, qua sự kiện kinh khiếp này, đã như tê cứng thành đá. Đến hơi thở lúc này của nó như không thoát được khỏi lồng ngực đang phập phồng vì tiếng trống ngực đang dậy lên như tiếng trống trận...

“Không lẽ ta đành chịu nhắm mắt ngồi yên như thế này đến chết sao?”

Do nghĩ thế, và do không cam tâm chịu chết một cách dễ dàng, nên Văn Đức Chính lại len lén xoay người sang một hướng khác nhưng không xoay ngược hẳn về phía sau. Và nó biết rằng, lần trước nó đã xoay ngược lại như vậy và đã gặp cái khô lâu ngay trước mặt.

Sau khi đã xoay người chênh chếch về mé tả, lần này cẩn trọng hơn, Văn Đức Chính chỉ dám hé mở cặp mắt từng chút, từng chút một. May mắn cho Văn Đức Chính! Lần này trước mặt nó chỉ là một vách động đá bình thường.

Không! Không phải bình thường như mọi vách đá khác mà vách đá này có khắc ở trên cao một hàng chữ to tướng, đập ngay vào mắt của nó. Hàng chữ ghi: Tịnh Thân động.

“Tịnh thân?... sao lại là Tịnh thân?... Động đá này, hài cốt kia... không lẽ nơi đây là nơi để lưu giữ những thi thể đã chết kia hay sao?”

Đầu óc non nớt của Văn Đức Chính sau một mạch suy nghĩ này đã tưởng tượng ra rằng, chung quanh nó, ở tại đây... đầy dẫy những bộ hài cốt khô trắng khiến tinh thần của nó càng thêm khiếp đảm...

Phải một lúc thật lâu, đến khi mà giòng mồ hôi lăn trên gò má của Văn Đức Chính nghe nhồn nhột, nó mới lấy hết can đảm khe khẽ quay đầu lần lượt sang hai bên tả và hữu.

Đúng như thế thật!

Trong tầm mắt của Văn Đức Chính, bên tả có một cái khô lâu và bên hữu cũng có một cái khô lâu!

“Chỉ có hai cái khô lâu thôi sao?”

Vừa tự hỏi thầm, Văn Đức Chính vừa dần dần hoàn hồn lại.

Một lần nữa, Văn Đức Chính lại nhìn hai bên tả hữu và quan sát thật kỹ, xem có phải là chỉ có hai cái khô lâu thật không? Hay còn những cái khác nữa mà nó đã không nhìn thấy?

“Đúng là chỉ có hai cái! Còn đằng sau ta, liệu còn cái nào nữa không?”

Không dám mở mắt khi đang xoay người, Văn Đức Chính nhắm mắt lại thật chặt! Đợi đến khi đã xoay ngược thân về phía sau, nó mới dám hé mắt ra để nhìn!

“Quả là không còn cái nào khác nữa! Vậy là chỉ có hai bộ hài cốt, vì chỉ có hai cái khô lâu mà thôi!”

An tâm lại phần nào, Văn Đức Chính đã định nhổm người đứng dậy, mong tìm được nơi đang hắt ánh sáng vào Tĩnh Thân động để ly khai được nơi kinh khiếp này.

Nào ngờ, Văn Đức Chính vừa mới nhổm người thì một chiếc hộp bằng gì nó không rõ, chỉ thấy chiếc hộp có màu trắng ngà, trông không khác mấy so với màu của những đoạn xương khô đang nằm rãi rác quanh đây, chỉ cách nó hơn một tầm tay với đã đập vào mắt nó!

“Hộp gì đây? Của ai? Chẳng lẽ là của những bộ hài cốt này sao?”

Nghĩ đây là vật được táng theo bên mình những người đã chết, Văn Đức Chính lo sợ, không dám đưa tay cầm lấy chiếc hộp trắng ngà kia!

Chậm chạp đứng lên, Văn Đức Chính từ từ đưa mắt nhìn khắp nền động Tĩnh thân. Vững tâm hơn bội phần vì Văn Đức Chính đã minh định được rằng trong lòng Tịnh Thân động chỉ có hai bộ hài cốt.

“Chỉ có hai bộ hài cốt, hay mới có hai bộ mà thôi? Tịnh Thân động này ở gần kề với Tổng đàn Nhất Thiên bang, vậy chẳng lẽ Tịnh Thân động này là nơi gìn giữ những di thể của các vị Bang chủ các đời trước đã quá cố? Nghĩa là trước sau gì trong Tịnh Thân động cũng sẽ tiếp tục có thêm nhiều bộ hài cốt nữa! Và như thế cũng có nghĩa là Tịnh Thân động này đối với lão già nọ và Bang chủ Nhất Thiên bang ắt sẽ thường xuyên tới?”

Chí nguy! Chí nguy! Văn Đức Chính hớt hơ, hớt hải, lăng xăng tìm nơi thoát thân kẽo không thôi sư đồ tên Bang chủ sẽ đến nơi đây, sẽ phát hiện được nó, Văn Đức Chính đã lẻn mò vào cấm địa của họ thì khốn.

Quanh quẩn một lúc, Văn Đức Chính không sao tìm được vị trí cửa mở ra để ly khai Tịnh Thân động ngoài những phát hiện khác khá kỳ lạ! Đó là luồng ánh sáng đang tỏa trong lòng Tịnh Thân động là do một viên ngọc to như mắt rồng chiếu ra chứ không phải là do ánh dương quang bên ngoài chiếu sáng vào tận đây.

Kế đó là trên nên động, ngoài hai bộ hài cốt, chiếc hộp trắng ngà và những dấu chân của nó ra thì không còn bất kỳ dấu chân của một người nào khác nữa.

Cộng thêm vào đó là lớp bụi phủ đầy trên nền động, qua những dấu chân của Văn Đức Chính in lên rõ mồn một thì nó hoàn toàn yên tâm!

Nó tin chắc rằng đã trải qua một thời gian dài không có ai lui tới Tịnh Thân động, thì hiện tại và tương lai chắc cũng không có ai mò tới đây. Ngoại trừ Văn Đức Chính đã xuất hiện ở Tịnh Thân động một cách tình cờ.

Sau khi đã an tâm hẳn, bây giờ Văn Đức Chính mới nhìn vào hai chiếc khô lâu mà bật cười khi nhớ đến thái độ kinh khiếp của nó lúc nãy, đã ngỡ là cái khô lâu biết bay! Bay từ phía trước bay đến phía sau để... hù họa nó!

Sự thực không phải như thế, là do hai cái khô lâu ở hai phía, nên khi Văn Đức Chính trốn lánh cái này, xoay ngược về sau lại nhìn thấy cái khô lâu thứ hai!

Hể hả tự cười nó đã quá nhát gan xong Văn Đức Chính đâm ra ngờ ngợ.

“Không lẽ đây là hài cốt của Âm Dương song lão quái?”

Liên tưởng Âm Dương song lão quái đến Nghiêu Long sơn và đến sự thành lập Nhất Thiên bang tại đây, Văn Đức Chính cả quyết rằng Tịnh Thân động chính là nơi Âm Dương song lão quái đã hóa vật. Và như thế thì chiếc hộp trắng ngà kia chính là Lưỡng Nghi tam thức gì đó của Âm Dương song lão quái mà sư đồ tên Bang chủ Nhất Thiên bang đang lao tâm khổ trí để tìm kiếm.

Những lời ngạo mạn của lão già nọ, và những hành vi xem mạng người như cỏ rác của bọn người Nhất Thiên bang qua cách hành động của Liễu Hà Như tuần giám và sư phụ của ả là Âm Phong tán nhân khiến cho Văn Đức Chính quyết tâm tìm hiểu thực hư về chiếc hộp nọ!

Và nếu quả thật đó chính là Lưỡng Nghi tam thức thì dù Văn Đức Chính không cần đến, nó cũng quyết tâm phải hủy bỏ, phá hoại một phen tâm huyết của sư đồ tên Bang chủ đang nuôi mộng đồ bá võ lâm Trung Nguyên cho bỏ ghét.

Nghĩ thế nào làm thế nấy, Văn Đức Chính hăm hở bước đến nhặt lấy chiếc hộp trắng ngà nọ...

Không cần tìm hiểu sơ lược bên ngoài chiếc hộp, Văn Đức Chính đã bật mở ngay nắp chiếc hộp.

Quả nhiên bên trong có một tờ hoa tiên mỏng và một tập sách mỏng. Cầm tờ hoa tiên ra khỏi chiếc hộp, trải ra thật phẳng phiu trên nền Tịnh Thân động, Văn Đức Chính đọc được những dòng chữ sau đây :

“Hậu nhân nhã giám,

Mỗ đã chiều theo ý Âm lão bà, đã đem Lưỡng Nghi chân quyết tam thức táng theo bên mình chờ vào duyên số của hậu nhân do thiên định!

Âm lão bà đã lo ngại, sợ Âm quyết và Dương quyết, sở học một đời của chúng ta sẽ lọt vào tay ác nhân. Như thế, nếu lưu chung Lưỡng Nghi chân quyết tam thức có khác nào tạo cho rồng thêm cánh, hổ thêm vây!

Mỗ cũng đã nghĩ rằng Âm lão bà đã quá đa nghi, ở đời dễ có mấy ai nội lực kiêm thông cả âm dương mà ngại!

Lưỡng Nghi chân quyết tam thức này là do chúng ta đã khổ công gần hai mươi năm lao nhọc soạn ra, những mong gặp được người bẩm sinh thiên phú có thể kiêm tu được nước hai nhà qua Âm quyết và Dương quyết của chúng ta lưu lại.

Nhưng mụ đã định thế thì mỗ đành phải chiều theo thôi! Và như vậy, hai mươi năm công khó của chúng ta kể như đổ sông đổ biển! Vì dẫu người nào luyện đủ Âm quyết và Dương quyết thì vẫn không có cách nào hợp nhất được cả hai để phát huy thành Lưỡng Nghi chưởng được.

Ngược lại cũng thế, người có được Lưỡng Nghi chân quyết tam thức này dù có muốn phát huy thì làm sao có căn cơ về Dương và Âm kình đủ để phát kình.

Thế là Lưỡng Nghi hợp chưởng trước đây do chúng ta cùng lúc phát chưởng sẽ mãi mãi thất truyền.

Trừ phi, phải, trừ phi Âm quyết và Dương quyết của chúng ta được hai người phân ra luyện. Một chuyên luyện Âm và một chuyên luyện Dương quyết.

Có thế, thì Lưỡng Nghi hợp chưởng mới mong có ngày xuất thế. Nhưng dù sao, đấy vẫn không phải là ý muốn của chúng ta. Mỗ và Âm lão bà mong sao chỉ một người mà vẫn phát được Lưỡng nghi chưởng thức chứ không phải là hợp chưởng! Vì uy lực của đơn chưởng sẽ mạnh hơn hợp chưởng ít ra là hai lần.

Và như thế, cái nhục bại năm xưa của chúng ta mới mong có ngày chuộc lại. Chúng ta bị khoác vào người cái ác danh đều do bởi thù nhân sắp đặt. Ngược lại, thù nhân của chúng ta không chuyện ác nào không làm mà lại vẫn nhâng nháo khoác danh Tiên hiền! Trớ trêu thay cho trò đời đen bạc, và cũng vì muốn gìn giữ thanh danh, không để ác anh danh che mờ lý trí nên chúng ta đành chịu ôm nỗi nhục bại chết xuống tuyền đài mà không sao nhắm mắt được.

Ôm giữ Lưỡng Nghi chân quyết tam thức vào lòng, cho đến chết Âm lão bà cũng vẫn tin rằng Hoàng thiên ắt bất phụ khổ nhân tâm! Rồi đây mối hận đời của chúng ta cũng sẽ có người thay mặt rửa lại.

Tội nghiệp cho Âm lão bà, và đáng thương cho Âm lão bà. Những lời mỗ viết đây chỉ là gởi gấm đôi niềm tâm sự khôn giải hay cho khuây khỏa mà thôi. Còn trông mong gì nữa chuyện về sau khi hài cốt đã tan thành cát bụi!

Đành vậy!”

Cái đạo lý làm người của Văn Đức Chính đã thấm nhuần từ tấm bé đã khiến Văn Đức Chính phải bàng hoàng khi đọc được tâm sự này của Dương lão quái.

Vốn ghét ác như kẻ thù, Văn Đức Chính khi tìm đến Nghiêu Long sơn cũng đã mang đầy ắp trong tâm trí nỗi ghét cay, ghét đắng Âm Dương song lão quái vì căn bản họ vốn là quái kia mà!

Nhưng qua niềm tâm sự này và qua sự sắp đặt khéo léo như thư này của Âm Dương song lão quái, Văn Đức Chính đau xót cho tâm huyết của hai lão và nể phục thật sự Âm Dương song lão quái!

Đau xót là vì... Âm quyết và Dương quyết của họ thật sự đã rơi vào tay ác nhân là sư đồ Bang chủ Nhất Thiên bang.

Và nể phục là Văn Đức Chính nể phục sự an bày của họ, nhân cách của họ, không để ác danh làm luôn mờ lý trí.

Bởi vì đau xót và nể phục nên Văn Đức Chính bác bỏ hẳn sự nghi ngờ của nó về song lão quái và... cái chết của phụ thân!

Phụ thân nó là ai? Kể từ khi nó hiểu biết cho đến tận bây giờ nó nào dám hở môi nói cho ai biết? Và vì sao phụ thân nó phải chết và chết vì tay ai thì nó đã nguyện với lòng là nó sẽ làm rõ được điều này một khi nó đã có một thân võ học cao cường, đủ để trả thù cho phụ thân!

Còn lúc này, không muốn tâm huyết của Âm Dương song lão quái mất đi, và không muốn Lưỡng nghi chân quyết tam thức rơi vào tay ác nhân như họ đã sợ, nên Văn Đức Chính quyết định ngay hai điều :

Một là nó sẽ học cho thuộc Lưỡng Nghi chân quyết tam thức này, sau này gặp được người hiệp nghĩa, bậc chính nhân quân tử sẽ giao lại.

Hai là sau khi đã học thuộc xong, nó sẽ hủy hẳn Lưỡng Nghi chân quyết tam thức này, phòng sư đồ Bang chủ Nhất Thiên bang sau một thời gian bỏ công truy lùng ắt sẽ gặp được.

Kiến nghĩa vi dõng, Văn Đức Chính lập tức thôi không còn lo lắng tìm đường thoát thân nữa, mà tập trung toàn bộ trí lực để học cho xong Lưỡng Nghi chân quyết tam thức này.

Đối với bất kỳ một nhân vật võ lâm nào, do đã biết qua về nước tâm pháp thì họ dễ dàng thấu hiểu toàn bộ nội dung được ghi trong Lưỡng Nghi chân quyết tam thức. Còn đối với Văn Đức Chính thì quả là thập phần khó khăn. Những danh tự xa lạ được Văn Đức Chính đọc và học như một con vẹt mà không hề hiểu được tí gì.

Nào là Âm thịnh Dương suy thì Âm kình lấn át Dương kình sẽ quay ngược lại làm đông đặc huyết mạch của người phát kình.

Nào là Dương thịnh mà Âm suy thì nội hỏa phát sanh, đốt cháy tâm can người phát kình thành tro bụi.

Nào là Âm Dương biến chuyển lúc thịnh lúc suy. Âm làm nên cho Dương, và Dương tác phát thành Lưỡng nghi nhị cực.

Hoặc có lúc Âm hiện mà Dương ẩn, Dương kình hỗ trợ cho Âm kình khiến cho Âm kình từ một tăng lên gấp ba bốn lần uy lực.

Cũng như nếu Dương tiến Âm lui thì lúc luồng Dương kình thoát ra được gọi là Tam mụi chân hỏa, sức nóng cao hơn trăm lần so với Dương kình do người chỉ luyện riêng có phần Dương quyết mà thành.

Đọc như vẹt, học như cháo chảy, Văn Đức Chính phải mướt mồ hôi mới đọc đi đọc lại nhiều lần trơn tru, không vấp váp Lưỡng Nghi chân quyết tam thức... mà hoàn toàn không hiểu gì hết!

Bần thần do dự một lúc thật lâu, sau khi tin chắc là nó đã thuộc lòng, đã ghi nhớ thật đầy đủ vào phế phủ, Văn Đức Chính mới dám dùng tay xé vụn quyển sách mỏng Lưỡng Nghi chân quyết tam thức.

Tính đi tính lại, Văn Đức Chính tin là từ lúc nó bắt đầu chui vào con đường ruột dê cho đến bây giờ chỉ già một buổi. Vì lúc này nó mới nghe đói cồn cào trong dạ.

Xục tìm lương khô còn xót lại trong bọc báo, ăn xong. Văn Đức Chính hối hả tìm cách len lỏi theo đường ruột dê dốc ngược mà nó đã theo đó vào được tận đây để bò trở ra. Vì xét cho cùng không còn con đường nào khác để Văn Đức Chính có thể ly khai Tịnh Thân động, nơi quàng hài cốt của Âm Dương song lão quái hiệp!

Tự trong thâm tâm, Văn Đức Chính vừa thối lui vừa đặt thêm từ hiệp vào danh xưng của Âm Dương song lão quái!

Do phấn kích tinh thân trước nỗi oan khiên của nhị lão nên Văn Đức Chính đã ào ào, leo ngược một hơi thoát được con đường ruột dê dốc đứng.

Không bao lâu, tai Văn Đức Chính lại nghe tiếng đàm đạo của sư đồ Bang chủ Nhất Thiên bang...

Tên Bang chủ Nhất Thiên bang đang bẩm trình với sư phụ hắn :

- Tại Lưỡng Tây, Thiên niên linh chi thảo của Long Ẩn tự đã được họ chế luyện thành linh dược. Sư phụ định lẽ nào? Có cần phải thu hồi toàn bộ linh dược này để sư phụ luyện Dương kinh không?

Lão già nọ trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài và nói :

- Hàng trăm vị thuốc dược phối chế với Thiên niên linh chi thảo thành linh dược nào dễ gì tinh luyện, thu hồi được toàn bộ diệu dược Thiên niên linh chi thảo trân quý chứ? Còn nếu để nguyên linh dược này mà dùng ta e... lợi bất cập hại! Dương kinh sợ không tăng tiến, lại phát sinh thêm những hậu quả không hay! Còn gì nữa không?

Chắc hẳn do đã suy tính từ trước nên tên Bang chủ vội đáp :

- Còn phương thế này nữa, sư phụ chắc đã có nghĩ qua?

- Phương thế nào? Nói thử nghe xem!

- Là bây giờ sư phụ tìm thêm người tiếp tay, mà người đó phải chuyên về Dương công! Và sau đó...

- Hừ! Ý ngươi muốn nói là ta phải trao phần Dương quyết cho người đó tu luyện, để sau này ta và người đó hợp lực lại với nhau phát thành Lưỡng Nghi chưởng như Âm Dương song lão quái thuở sanh tiền ư? Ngươi nghĩ xem liệu ngươi có dễ dàng trao toàn bộ công lao của ngươi cho người khác tọa hưởng kỳ thành mà vô công không? Huống chi...

- Huống chi thế nào, sư phụ?

- Hừm, huống chi trên giang hồ ngày nay có nhân vật nào nước thuộc loại Dương cương xứng đáng cho sư đồ ta tin tưởng và giao phó Dương quyết, để nhân vật đó cùng chúng ta hoàn thành bá nghiệp kia chứ?

Tên Bang chủ Nhất Thiên bang ậm ừ một lúc đoạn nói :

- Nói về nội lực Dương cương thì đồ nhi nghĩ trên giang hồ ngày nay không có ai qua được công phu tuyệt kỹ của...

- Của ai?

- Bẩm của Thiếu Lâm phái!

- Thiếu Lâm? Ha ha ha... ngươi có cuồng loạn hay không sao lại bảo ta bàn bạc việc gầy dựng bá nghiệp với bọn người đã gạt bỏ thất tình lục dục ở ngoài tai? Bọn đầu trọc chỉ xem danh vị là hư không? Bọn chỉ biết suốt ngày tụng kinh niệm phật, mưu cầu phổ độ chúng sinh chứ? Ha ha ha...

Văn Đức Chính cũng thấy tức cười khi nghe lời đề bạt của Bang chủ Nhất Thiên bang với sư phụ hắn! Vì điều này quả là phi lý, vô nghĩa.

Nhưng không riêng gì lão già nọ giật mình mà Văn Đức Chính cũng phải giật thốt người khi nghe Bang chủ Nhất Thiên bang hớn hở đáp :

- Không đâu, sư phụ! Ít ra theo đồ nhi thì không phải toàn bộ bọn đầu trọc, đồ nhi lâu nay đã phát hiện được một tên trong bọn Thiếu Lâm tuy khoác áo nhà tu mà tâm không tu! Vì căn bản hắn không phải là bậc chân tu đúng nghĩa! Và hắn đang nuôi một tham vọng.

- Nuôi tham vọng? Một tên hòa thượng mà lại có tham vọng sao? Tham vọng gì?

- Hắn muốn làm Phương trượng Thiếu Lâm phái.

- Phương trượng? Cao vọng, tên này ôm ấp một cao vọng không thể tưởng, nếu không muốn nói là ảo vọng? Ha ha ha... nực cười thật! Ha ha ha...

Tùy theo tâm trạng của từng khẩu ngữ của lão già, sư phụ Nhất Thiên bang Bang chủ, mà Văn Đức Chính cũng có chung tâm trạng.

Nghe lão cười, Văn Đức Chính cũng phải ôm bụng, tay che miệng cố kèm nén tiếng cười đang chực phát ra khỏi bờ môi.

Và Văn Đức Chính cũng ngỡ ngàng khi nghe lời đáp của Bang chủ Nhất Thiên bang đáp lại câu hỏi của sư phụ hắn :

- Hắn là ai? Tên hòa thượng giả danh đó?

- Bẩm là Thiên Nhất đại sư! Đại sư là một trong Tứ tăng cột trụ của Thiếu Lâm phái!

- Thiên Nhất đại sư ư? Thiên Nhất... là Thiên Nhất à? Để xem nào...

Lòng thắc thỏm hồi hộp, Văn Đức Chính khấn thầm, mong sao cho lời nhận định cho lão già nọ không lưu tâm đến đề nghị của tên đồ đệ lão, vì nếu đúng là như vậy, nếu đúng là Thiên Nhất đại sư đã biến tâm thì cơ nguy do Âm Dương song lão quái hiệp đã lường trước sẽ thật sự xảy ra. Thì Lưỡng Nghi tam hợp chưởng sẽ tái hiện, sẽ gây loạn động trên giang hồ vốn đang trong tầm tay khống chế của Nhất Thiên bang mưu đồ bá nghiệp...

Nhưng... Văn Đức Chính điếng hồn khi nghe lão già nọ lẩm bẩm và tự cười lấy một mình. Lão già nói :

- Điều này quả đúng phải quan tâm đây! Ha ha ha...

Dứt tràng cười, lão già tự tán thưởng, lão nói.

- Hay! Hay! Bang phái chúng ta là Nhất Thiên bang mà lão trọc này lại có pháp hiệu là Thiên Nhất! Tấu xảo! Tấu xảo một cách diệu kỳ! Khá lắm đồ nhi. Bắt đầu kể từ hôm nay nhiệm vụ ta giao cho con là hãy liên lạc cho bằng được Thiên Nhất đại sư. Còn những chi tiết khác, đích thân ta sẽ đàm luận với lão sau! Ha ha ha... phen này sự nghiệp của ta ắt sẽ có cơ thành tựu! Ha ha ha...

Nghe tiếng lão già nọ cười khinh ngạo mà Văn Đức Chính ngỡ đất long trời lỡ đến nơi rồi, đại kiếp cho giang hồ võ lâm Trung Nguyên đang như cơn giông tố phũ phàng cũng đã chực chờ đến nơi rồi.

Và tình hình của võ lâm Trung Nguyên lúc này chẳng khác nào đầu đã kề gần vào gươm sắc! Không những thế, tình hình của Văn Đức Chính lúc này cũng đang như chỉ mành treo chuông, vì do quá kinh hãi nên Văn Đức Chính đã bất cẩn gây nên một tiếng động khá lớn.

Trong lòng đường ruột dê nhỏ mà dài này, tiếng động như được phóng đại to hơn lên gấp bội và đã truyền tới đôi tai cực kỳ thính nhạy của lão già có võ công cao cường, đang nuôi mộng đồ bá võ lâm, khiến lão lập tức ngưng bặt tiếng cười và quát to như sấm dậy, trời dông :

- Kẻ nào dám vào đây thám thính?

Tiếng quát trả của lão đã che lấp thật nhanh tiếng động do Văn Đức Chính lúc nãy vô ý gây ra, đập vào màng nhĩ của nó khiến nó lùng bùng hai lỗ tai, long đầu nhức óc.

Phần thì tiếng quát làm nó kinh tâm tán đởm, phần thì sợ sư đồ lão già nọ dò la tìm được nơi nó đang ẩn nấp, khiến Văn Đức Chính dù sợ đến mấy cũng không bằng sợ chết nếu một khi nó bị hai người nọ bắt gặp nó đang phục tại đây. Nên hết cả e dè, Văn Đức Chính bương bả chèo tay, chồi chân cố thoát thật nhanh ra khỏi con đường ruột dê. Lúc này đã là cái bẫy thiên nhiên đang trói buột nó.

Đàng sau nó, âm thanh của lão già nọ theo con đường ruột dê vang tới tai Văn Đức Chính lồng lộng những mệnh lệnh nghe đến lạnh người :

- Đỗ Thiên Hạo, ngươi bố trí thế nào để cho địch nhân lẻn được vào Âm Dương động dò xét hử?

Lại nghe lão già giận dữ hết to hơn :

- Có đường ngách nhỏ bí mật ngay phía trên trần động Âm Dương! Ngươi mau cho người tỏa ra vây khắp chung quanh Nghiêu Long sơn, cố tìm cho được lối đi dặm này! Nhanh lên!

Và tiếp theo sau là tiếng kêu vừa kinh ngạc vừa lo ngại của lão già nọ, ắt lão ta đang dậm chân thình thịch khi phát ra câu nói này vì tiếc rẻ. Lão nói :

- Chết rồi! Lưỡng Nghi tam thức của ta! Thôi rồi, còn gì nữa...! Đúng là Âm Dương song lão quái! Tức chết đi thôi.

Lão già sư phụ của Bang chủ Nhất Thiên bang đang dở khóc dở cười thì Văn Đức Chính nào có khác gì lão!

Văn Đức Chính đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan! Bò thoát ra cũng dở, ở lại đây cũng dở, mà bò lui trở lại thì càng dở hơn nữa. Phía trước bên ngoài vách núi Nghiêu Long sơn thì bọn thuộc hạ Nhất Thiên bang đang vây bủa kín mít. Còn phía sau là Tịnh Thân động, không nẻo thoát thân. Bò lui vào đó nếu bị lão già nọ phát hiện tại Tịnh Thân động kề cận với hai bộ hài cốt của Âm Dương song lão quái hiệp và lại còn có chiếc hộp trắng ngà ở đó nữa thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.

Còn ở lại đây như thú mắc bẫy thì hoàn toàn không phải là kế sách hay. Ở dưới kia, ở Âm Dương động, ắt hẳn lão già nọ đã có ý định dứt khoát, nên Văn Đức Chính không còn nghe bất kỳ một động tịnh nào cả! Và như vậy, thì Văn Đức Chính cũng cần phải có thái độ dứt khoát: tiến hay lui?

Đánh đu với số phận, Văn Đức Chính bặm môi bặm miệng bò ào ào trở ra. Có chết cũng phải đánh tan nghi ngờ của lão già nọ về sự liên quan tất yếu giữa nó và Lưỡng Nghi chân quyết tam thức mà lão già nọ luôn miệng chỉ gọi là Lưỡng Nghi tam thức?

Hắn là do đang tìm sống trong cái chết, nên không bao lâu Văn Đức Chính đã có mặt ngay kẽ hở giữa hai tảng đá, nơi mà nó đã do hẫng chân trong lúc tránh né chưởng kình uy hiệp của lão Độc Tửu tán nhân mà vô tình té vào, và phát hiện được con đường ruột dê dài thăm thẳm vào tận Tịnh thân động.

Cẩn trọng, thập phần cẩn trọng, Văn Đức Chính lóng tai nghe ngóng :

“Sao lại im lặng kỳ lạ đến thế này? Bọn thuộc hạ của Nhất Thiên bang đâu cả rồi? Hay là bọn chúng đang chờ ta ló mặt ra?”

Tâm trạng của những kẻ cùng đường do bị địch nhân truy đuổi luôn luôn là như vậy! Họ luôn tưởng tượng rằng địch nhân có trăm tai nghìn mắt, có tài thông thiên triệt địa, biết rõ họ đang ẩn nấp ở đâu và địch nhân đang giương bẫy sẵn sàng hạ thủ họ nếu họ ló mặt ra bất kỳ ở chỗ nào.

Văn Đức Chính quả đang có tâm tình như thế, và huống chi nó chỉ là một đứa bé, tâm trí non nớt, thì đủ hiểu nó còn lo ngại đến mức nào nữa.

Thập thò một lúc thật lâu, Văn Đức Chính mới thử ném ra ngoài một hòn sỏi nhỏ để dò la động tĩnh.

Một hòn... Hai hòn... Thêm một hòn nữa! Lần này là hòn đá to hẳn hơn cái đầu của nó. Hòn đá được Văn Đức Chính cật lực xô ra, đã lăn lông lốc được một đoạn! Gây to thành một chuỗi tiếng động khiến Văn Đức Chính giật mình đứng tim từng chập.

Và... không gian chung quanh vẫn cứ im ắng, như tự thuở nào im ắng như vậy. Dè dặt trong từng động tác, Văn Đức Chính từ từ ló đầu ra ngoài kẽ hở và nghiêng ngó cẩn thận khắp nơi nó có thể nhìn thấy.

“Không có ai cả! Bọn họ sao lại không xục tìm ở đây? Hay là có ai đó đang đứng chực chờ sẵn ngay bên trên hai tảng đá này?”

Sau đó, bằng quyết tâm sắc đá, nó nhắm mắt lao thục mạng ra khỏi chỗ nấp, lòng phập phồng chờ tiếng người tri hô lên, khi phát hiện được nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play