Đã một tháng kể từ ngày nhập viện, và cũng đã xuất viện, thời gian chẳng đợi chờ ai mà trôi vô tình. Dẫu biết là qua đi rồi sẽ không thể quay lại, và hiện giờ tôi cũng chẳng còn sống chung với hắn nữa, mặc dầu rằng hắn mỗi ngày đều qua thăm con nhưng cả hai đứa giống như người xa lạ vậy, vẫn gặp vẫn nói chuyện nhưng khoảng cách quá xa và dường như đã không thể kéo nó lại gần được nữa.
Một buổi trưa đẹp trời, bên ngoài nắng nóng bao nhiêu thì bên trong cái phòng được gắn cái máy lạnh lại mát bấy nhiêu. Vẫn căn phòng quen thuộc đó, tôi ngồi đây, ngay trên chiếc giường thân thuộc đã gắn bó với mình mười mấy năm qua, tựa đầu vào cửa sổ nhìn 1 lượt quanh căn phòng.
Cái máy tính đó, cái tủ đồ, từng góc tường, trần nhà mà tôi đã ở mấy năm nay, sao từng nơi từng chỗ đều có bóng dáng hắn đứng, ngồi, nằm? Nhớ lại lần đầu hắn vào căn phòng này, hắn thật tự nhiên như ở nhà, nhớ lại bản thân đã gặp hắn như thế nào, rồi lại nghĩ sao thời gian trôi nhanh quá. Mọi thứ vẫn còn đây mà sao lòng người lại thay đổi. Những hiện vật ngày trước vẫn còn nguyên nhưng nay đã có một thứ đổi mới, đó là cu Shin của tôi, ngày trước cái giường chỉ một người nằm mà giờ lại có thêm một người nữa, cái tủ đồ của mình mới ngày nào còn đầy ắp giày dép đồ kiểu các thứ nay đã được dọn bớt đi một nữa để chứa đồ cu Shin, còn cả cái tủ đầu giường nữa, ngày trước bày bộn biết bao nhiêu thứ đồ mà giờ chỉ dùng nó làm nơi để bình sữa, sữa bột và tả giấy của cu Shin.
Cộc...cộc...cộc...
Tiếng gõ cửa làm tầm mắt tôi dời tới cánh cửa. Chẳng lên tiếng thì người gõ cũng tự ý mở cửa đi vào. Hôm nay anh vẫn như mọi khi, vẫn ngư mọi ngày làm trái tim tôi rung rẩy đập trật nhịp. Ánh mắt anh nhìn tôi tỏ vẻ mệt mỏi.
- Anh đến thăm hai mẹ con._ Yong ngồi bên giường nhìn Shin ngủ say
- Ừm.
Tôi ừ nhẹ và gật đầu, rồi cả hai tiếp tục chìm vào im lặng, tiếng thở, tiếng kim đồng tích tắc trên tường, điều đó cho thấy thời gian trôi qua nhanh chóng. Sự im lặng kéo dài khoảng mười lăm phút thì người lên tiếng là anh.
- Em về lại với anh được không?
- Không thể, em quá mệt mỏi.
Tôi ngồi bó gối tựa đầu nhìn ra cửa sổ, cố nhìn thật rõ mặt trời trên cao, bây giờ là buổi trưa là thời điểm mặt trời chói chang nhất. Tôi đang cố nhìn xem mặt trời chói chang như vậy có dẫn lối cho tôi tới nơi có ánh sáng được hay không, hiện tại tôi chỉ cảm thấy bản thân đang lạc trong bóng tối.
Một bên đệm lún xuống, đưa mặt qua nhìn hắn đang ngồi xếp bằng đối diện mình, tay anh đưa ra nắm lấy tay tôi. Anh nâng niu vuốt vuốt nhẹ nhàng, rồi anh lại khom người về phía trước đẩy tôi ngã ra phía sau. Trong tư thế anh ở trên em ở dưới, anh hôn tôi, muốt môi dưới mãnh liệt. Ngược lại là tôi, bất động như con búp bê rách rưới bị dày vò. Nhắm mắt lại để giọt nước mắt rơi xuống. Anh thấy vậy cũng buông ra ngồi sát vào tường để tay lên cái bụng có hơi nhô lên tí xíu.
- Hôm nay là ngày đi khám thai đó.
- Em... ưm...
Đột nhiên cơn buôn nôn ập đến, không kịp nữa rồi đành phải nôn vào thùng rác trong phòng thôi. Buổi trưa nay chỉ uống sữa nên giờ chỉ toàn là sữa tuôn ngược ra ngoài, mùi chua hôi thối như mùi sữa thiu nồng nặc đầy trong phòng, anh thật sự cũng không chịu được mùi này nên cũng có lúc nhợn lên như muốn ói.
- Anh đi ra ngoài đi, trong này mùi không được dễ chịu đâu.
- Không sao, dọn bao rác đi rồi xịt phòng là được.
Tôi túm bao rác cột lại, cũng kỳ lạ là dạo gần đây cơ thể tôi bắt đầu không ăn được gì nữa, chỉ có thể uống sữa nhưng uống rồi cũng nôn ra, thuốc bổ, ống vitamin,... không thèm ăn thứ gì cả. Mẹ bảo nên đi khám thai sớm chứ càng ngày tôi càng ốm đi.
- Xong rồi mình đi khám thai. Shin để anh gọi chị Han qua trông giúp. Hiện tại nhà em cũng đâu có ai.
Nói rồi anh gọi cho chị Han, anh gật gù vài cái rồi tắt điện thoại, đẩy tôi nằm lên giường anh túm cái bao rác đem đi ra ngoài, anh bắt tôi phải nằm ngủ. Nằm thật lâu cũng không ngủ được, giờ cũng đã gần ba giờ chiều rồi, phải tranh thủ đi khám thai sớm không thôi họ đóng cửa. Vừa ngồi bật dậy thì chị Han mở cửa đi vào.
- Em thấy trong người sao rồi?
- Em vẫn bình thường mà chị.
- Vừa nhìn đã thấy em ốm đi liền, hốc mắt sâu lại thêm cái má hóp vào, như vậy là ổn sao?
- Em chỉ thấy vậy.
Chị ấy vốn là bác sĩ nên vừa nhìn đã biết tôi như nào rồi.
- Em hiện tại phải cố gắng ăn uống vào, cho dù có bị trào ngược ra cũng phải nuốt vô. Cái cô cậu trong bụng thật khó ăn uống mà. Cái gì vào cũng đẩy ra.
- Thay đồ đi, anh đưa em đi khám._Yong nắm tay tôi đưa tới tủ quần áo
- Đi luôn đi, không cần thay, chị chăm thằng nhỏ giúp em nhá._ tôi quay qua nhìn nhờ vả chị rồi gật đầu lui ra cửa.
Ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, lòng nặng trịch. Lại tựa đầu vào cửa kính xe nhìn anh, đôi mắt đó, cái mũi cái miệng. Từng góc cạnh khuôn mặt anh đều quá tuyệt.
- Còn nhìn nữa anh tính phí đó.
- Em muốn bỏ đứa nhỏ này. Mỗi đêm em đều gặp ác mộng, mơ rằng có hai đứa nhỏ đứng bên cạnh cứ bảo bỏ nó đi, nó không nên tồn tại, nó làm em đau, làm em mệt mỏi nên nó không muốn ra đời.
- Hửm... hai đứa nhỏ à... em đừng có điên khùng nữa, chẳng có đứa bé nào mà không mong được chào đời đâu. Nếu em bỏ nó em sẽ hối hận đấy.
- Hì...
Tôi cười cho qua rồi nhắm mắt tĩnh an. Nhanh lắm đã tới bệnh viện, hôm nay không nhiều khách vào buổi chiều nên tôi được nhanh chóng gọi vào siêu âm. Bác sĩ đưa cái gì đó vào trong âm đạo xem tôi không biết, tiếp theo lại bôi gel lên cái bụng hơi nhô lên, đo nhịp tim thai, làm đủ mọi thứ xong xuôi.
- Em bé thật sự không tốt chút nào, nên bồi bổ nhiều vào, lần trước chị thấy em còn mập mạp mà đến nay mới có hai tuần đã hóp háp vầy rồi. Em có biết em đang mang thai không?
Tôi gật đầu không nói gì nổi cả, tuy là nói muốn bỏ đứa nhỏ này nhưng nó sống trong người mình như vầy cũng có tình cảm chứ. Nghe vậy mà tim đập trật đi một nhịp. Mi tâm nhăn lại, hắn thấy vậy ngồi kế bên cũng lên tiếng thay.
- Em ấy dạo gần đây không ăn uống được, tất cả đều bị nôn ra. Thì tất nhiên là không đủ dinh dưỡng cho thai nhi rồi.
- Em ấy không ăn được sao? Nhưng chẳng phải lần trước rất tốt sao? Lại chẳng có dấu hiệu mang thai như bình thường.
- Bởi vậy mới đi khám bác sĩ đây, giờ hỏi ngược lại là sao?
- Vậy ý anh tôi là bác sĩ dỏm nên mới phải đi hỏi sao?_ Vị nữ bác sĩ tỏ vẻ khó chịu với anh.
- Thôi không đôi co với bác, xin kết quả rồi về đi, em không muốn ở đây lâu._Tôi nắm tay anh lại để anh thôi không cả vả nữa
- Được rồi, kết quả đây. Có thể đây là song thai, chẳng hiểu sao đã tháng 2 3 rồi vẫn không siêu âm ra, theo như thấy thì có thể là song thai hoặc không phải. Mà cho dù có phải hay không thì người nhà cũng mong chào đón nó mà. Đợi lớn tháng hơn nữa có thể biết rõ hơn, thậm chí có thể biêt được giới tính thai nhi.
- Song thai hoặc không phải? Nói chuyện huề vốn, vậy song thai thật sao._Hắn tỏ vẻ nghi hoặc
- Tôi bảo có khả năng thôi. Nhà còn thuốc bổ không?
- Còn nhiều lắm.
- Được rồi, vậy về đi. Không cần kê thêm thuốc, chỉ cần cố gắng bồi bổ nhiều là được rồi, nếu không sẽ có nguy cơ sinh non cao._Bác sĩ đưa tôi tờ giấy khám
- À... _Tôi ngập ngừng
- Có chuyện gì?
- Nếu phá thai có làm sao không?_Tôi nắm chặt ngón tay cái
- Em khùng gì vậy? Thôi chào bác sĩ tụi em về._Anh nắm tay tôi đứng lên kéo thẳng ra bãi xe
Trời tắt nắng, thay vào đó là bầu trời âm u trên đỉnh đầu, đôi mắt anh đầy giận dữ. Anh tựa vào xe hít thở không khí một cách bực dọc, còn tôi chỉ biết đứng nhìn anh như vậy mà không nói gì. Một lúc không lâu anh lên tiếng.
- Em vẫn còn suy nghĩ điên khùng đó sao? Em không phải đã làm mẹ sao còn không thương nó mà cứ muốn bỏ?_ Anh giận dữ nói lớn đủ hai đứa nghe, còn tôi chỉ biết im lặng
- Người ta phá thai vì không thể nuôi hay là vì lỡ dại hoặc vì những lý do nào khác, còn em? Lý do gì em muốn bỏ nó hả? Chỉ vì mỗi đêm đều gặp ác mộng sao? Hay vì không thể nuôi nó? Nhà mình giàu có mà đẻ bao nhiêu mà không nuôi được? Hay con bị gì? Nó hoàn toàn bình thường, mình đâu có lỡ dại gì đâu, mình là vợ chồng hợp pháp mà. Rốt cuộc em đang nghĩ gì hả Bum? Nói ra luôn đi chứ anh cũng mệt mỏi chứ.
Anh xoay người chóng tay vào cửa xe ngước mặt lên trời, trông có vẻ thống khổ. Còn tôi, chẳng biết nói gì cũng chẳng biết nên làm gì, tựa vào xe cuối mặt nhìn ngón chân ngọ nguậy.
- Anh biết, anh biết lúc trước anh không tôn trọng em, anh lăng nhăng, anh đánh, anh làm tổn thương em. Nhưng mà em cũng biết đó, đánh người chạy đi chứ ai mà đi đánh người chạy lại đúng không? Anh biết hối hận, anh cũng đã xin lỗi và mong em tha thứ, giờ mình lớn rồi em à...
Mưa, như phun sương rồi bắt đầu từng giọt nặng hạt rơi xuống, anh nhanh chóng mở cửa xe đưa tôi vào. Tôi quá mệt mỏi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT