« Nhanh, thu thập hết cho ta. Không nên phí phạm thứ gì, chỉ chậm một chút là các gia tộc khác sẽ biết tin, lúc đó chúng ta khó mà đắc lợi ! ».
Đà Thiết Đát hét vang thúc dục liên tục đám đệ tử, ngay cả lão ta cũng không phí hoài một khắc thời gian. Không gian trữ vật chính là nhét đầy đến không thể nhét được thêm Ma Thạch cao cấp. Trong tay còn tiếc của không nỡ rời đầy là Ma Thạch vụn.
« Gia chủ, chúng ta đã thu thập đến mức không thể mang nổi nữa rồi. Vực Đồng Quỵ này quả thực có quá nhiều Ma Thạch, ta thiết nghĩ nên mau chóng trở về cất dấu sau đó lại tiếp tục.
Một trưởng lão lông mày dữ tợn cúi mình nói, Đà Thiết Đát tay cầm đầy Ma Thạch nhưng ham muốn vẫn là chưa dứt. Ánh mắt đỏ lên vì phấn khích, không nỡ dời xa bất cứ một khối Ma Thạch nào cả. Quyết định lần này thật đúng đắn, không ngờ Đinh Đại Cẩm kia lời nói đều là sự thật. Lão hối hận vì đã không mang thêm được nhiều người hơn nữa để thu thập.
« Tạm thời rút về bổn phái an bài kho tàng. Một số đệ tử ở lại đây trấn giữ, có việc gì lập tức thông chi cho bổn Tông chủ ! ».
« Tuân mệnh ! »
Trưởng lão kia một thân cúi mình, một tay nặng nề cầm khối Ma Thạch trung phẩm to lớn phi thân bay lên. Các đệ tử Đà Nhân Tông cũng lục tục rút lui, chỉ còn lại khoảng vài mươi đệ tử là tiếp tục rà xoát. Tiện thời trấn giữ luôn tại trận, chờ tông môn lần thứ hai tiếp tục hốt của.
…
« Đà gia có động thái gì không ? ».
Sâm Vị Tân lần này đến khai phái đại điển của Triệu Thánh Tông cũng chỉ vì là muốn thăm dò Đà Thiết Đát. Thấy Đà Thiết Đát rời đi như vậy thì cũng muốn lập tức đi theo, nhưng hận là không mang theo lễ vật trọng thị. Chỉ là một cái lễ vật xoàng xĩnh, nếu đem ra để tặng thì cũng rất mất mặt. Không còn cách nào chỉ còn biết muối mặt ngồi lại chờ đám đệ tử đem Lai Thần Kiếm đến rồi mới có thể dời đi.
Sâm Vị Tân còn tiện thời an bài cho một đệ tử nữa theo sát hành động của Đà gia, bất cứ Đà gia có hành động gì đều phải hồi báo lại. Tên đệ tử đi một chốc lát sau trở lại, thấy Sâm Vị Tân hỏi như vậy thì liền cất tiếng :
« Bẩm gia chủ, Đà gia kéo hết tông môn đệ tử ra ngoài thành Thạch Thất, cũng không biết là muốn làm gì ! ».
« Cái gì cơ, ngươi tại sao không theo dõi tiếp ??? ».
Sâm Vị Tân nghe thấy lời này thì liền hốt hoảng kinh ngạc, lập tức trách mắng tên đệ tử. Thấy vậy, tên đệ tử bất đắc dĩ nói :
« Gia chủ, ngoại vi Thạch Thất thành chống trải như vậy, hơn nữa Đà gia đem theo không ít nhân mã. Tiếp tục theo dõi chỉ e ta sẽ bị phát hiện ! ». Sâm Vị Tân nghe thấy lời này cũng cảm thấy có lý liền gật đầu :
« Tiếp tục trở về chờ ở Đà gia phủ đệ, xem rốt cục Đà gia có ý đồ gì. Còn nữa, mau thúc dục tên kia đem Lai Thần Kiếm đến đây, tại sao lại lề mề đến như vậy, hại lão phu chôn chân ở đây mấy canh giờ ».
« Đệ tử lập tức đi làm ngay ! ».
Nói rồi một thân lại lén lút rời đi, Kim Nam khẽ liếc qua một chút cảm thấy nghi ngờ. Đà gia chủ rời đi Sâm Vị Tân kia hành động cũng rất là mờ ám. Vốn cảm thấy tò mò nhưng hận không thể trực tiếp điều tra. Kim Nam khẽ vẫy tay về phía Tạ Đình một cái. Thấy vậy, Tạ Đình lập tức tiến đến gần :
« Tông chủ, có chuyện gì vậy ? »
Nhìn vẻ mặt nóng lòng của Kim Nam Tạ Đình liền lập tức cảm thấy khó hiểu. Kim Nam liếc khẽ sang một bên thấy các cái tông chủ kia không có chú ý mới cất tiếng hỏi nhỏ :
« Tạ Đình, bộ công pháp ta đưa cho huynh đã luyện đến tầng thứ mấy rồi ? ».
« Bẩm tông chủ, ta đã luyện đến tầng một hậu kì ! ».
« Tốt lắm, như vậy là đã đủ vốn rồi ! Huynh tạm thời sử dụng cái này, bám sát tên đệ tử của Sâm gia, xem dốt cục bọn chúng có ý đồ gì. Tuyệt đối phải giữ an toàn tránh bị bai lộ ! ».
« Ta biết rồi ! ».
Tạ Đình gật đầu khẳng định, thấy vậy Kim Nam liền nhanh chóng rút từ Ẩn Nặc ra một thanh kiếm nhỏ và dài, độ sắc bén khẳng định khá cao.
« Đây là Phi Kiếm, tạm thời huynh tu vi còn thấp nên chỉ có thể sử dụng Phi Kiếm cấp ba, dùng cái này cho dễ hành sự ! ».
« Phi Kiếm !!! ».
Tạ Đình nhất thời choáng váng, một tia mừng rỡ hiện rõ trên sắc mặt. Phi Kiếm trước nay hắn không phải là không nghe nói, chỉ có điều là hắn có mơ cũng không nghĩ hiện tại mình có thể chân chính cầm một thanh Phi Kiếm trên tay, hơn nữa lại còn là Phi Kiếm cấp ba.
« Đúng vậy ! Phi Kiếm này huynh chỉ cần nhỏ một giọt máu trích huyết nhận chủ là có thể hành sự. Mau đi nhanh kẻo hỏng việc… ».
« Tông chủ, ta biết rồi ! ».
Tạ Đình một tay chắp kiếm rồi mới dời đi. Kim Nam đảo mắt nhìn đương trường lại khôi phục nụ cười niềm nở.
« Triệu tông chủ, lần này Sâm gia không có gì, chỉ biết dùng thành Lai Thần Kiếm này làm lễ vật ! »
Sâm Vị Tân bỗng chốc đứng lên cười nói phấn khích, một tay cầm hộp bảo ngọc rất dài kính cẩn dâng lên. Kim Nam thấy vậy liền nhất thời chú ý.
« Lai Thần Kiếm ??? ».
« Lai Thần Kiếm, đúng thực là Lai Thần Kiếm sao ??? ».
« Chẳng lẽ lại là trấn tộc chi bảo của Sâm gia, Lai Thần Kiếm trong truyền thuyết. Đây chẳng phải là rèn từ thần thạch thượng cổ ??? ».
Một câu nói Sâm Vị Tân đưa ra nhất thời làm đương trường ồn ào náo động. Cái này đúng thực là quá dọa người rồi, hết Đà gia rồi đến Sâm gia đều đem ra trấn tộc chi bảo hiến tặng. Cái này không phải là bị ấm đầu đấy chứ. Các gia tộc khác một tia khó hiểu, cũng là một tia kinh ngạc hoảng hốt không thôi.
« Thần Thạch thượng cổ ??? ».
Câu nói này làm Kim Nam lập tức kinh ngạc, nói đến Lai Thần Kiếm thì hắn không biết nhưng nói đến Thần Thạch là đã đủ làm hắn hoảng hốt không thôi rồi. Chưa nói đến uy lực của Lai Thần Kiếm sau khi rèn đúc sẽ khủng bố đến mức như thế nào. Nhưng chỉ riêng nói đến tác dụng của Thần Thạch là đã đủ để dọa người rồi.
Thần Thạch xuất thân từ thiên địa Thái Cổ. Cũng là do khí hỗn độn kết tinh mà thành giống Băng Tâm Thần Thạch, chỉ nói độ cứng rắn của nó thôi thì e rằng ngay cả Chiến Thần Giáp cũng chưa chắc đã kém cạnh. Cộng thêm bây giờ nó được chế luyện thành kiếm công kích thì sắc bén vô cùng. Uy lực cũng không biết là tăng thêm bao nhiêu lần.
Sâm gia rồi Đà gia tế xuất tặng bảo đều làm Kim Nam kinh dị hốt hoảng. Càng làm hắn khiếp sợ hơn là không biết hai cái gia tộc này có ý đồ gì mà đều làm như vậy. Một cái Đà gia vừa mới rời đi lại đến Sâm gia, không biết tiếp theo sẽ là cái gia tộc nào.
Sâm Vị Tân sau khi dâng bảo kiếm cũng là không nói một lời trực tiếp rời đi. Các gia tộc khác cũng chính là có nghi kị trong lòng cũng tìm cớ thoái thác. Lần lượt từng bảo vật được dâng lên nhưng Kim Nam cũng chẳng mấy chút bận tâm. Chỉ có hai món Chiến Thần Giáp và Lai Thần Kiếm kia là làm hắn kích động. Nghĩ lại cũng thấy chỉ có Sâm gia mới có thể làm như vậy, Đà Thiết Đát căn bản biết thực lực của Kim Nam hơn nữa lại đắc tội không nói làm gì. Nhưng bản thân Sâm Vị Tân tại sao lại làm như thế khẳng định là vì ganh đua muốn hơn thua tới cùng.
« Nguyễn Ý Sương thất lễ, xin cáo từ tông chủ. Ngày sau có duyên xin tái ngộ tại gia tộc ! ».
Nguyễn Ý Sương bước lên một tia buồn rười rượi, trước khi rời đi còn cảm thấy vẻ tiếc nuối. Tiếc nuối bình thường ở đây không nói đến, cái tiếc nuối mà Kim Nam nhìn thấy chính là sự tiếc nuối không đắc kế của Nguyễn Ý Sương. Nhưng tạm thời không cần bận tâm, không nói Nguyễn gia có ý đồ gì với hắn. Chỉ nói động thái kì lạ của Sâm gia và Đà gia là hắn lập tức phải điều tra.
Các gia tộc lục tục biến mất khỏi đại điện phi thăng Triệu Thánh Tông, Kim Nam cũng chính là lập tức thay một bộ tiên y mới dời đi bám sát. Trước hết phải thông chi cho Tạ Đình xem hắn đã điều tra được gì tại Sâm gia.
« Ý, truyền tin thư phát sáng ! ».
Tạ Đình bỗng nheo mày, hắn làm theo lời Kim Nam theo sát tên đệ tử họ Sâm kia thì chỉ thấy hắn mai phục trước cửa Đà gia. Cũng may lần này có Phi Kiếm Kim Nam đưa cho cộng thêm bộ công pháp kia có tác dụng phụ là nén khí tức. Tạ Đình mới có thể bám theo như vậy, bằng không với tốc độ phi thân rất nhanh của tên đệ tử Sâm gia kia hắn khẳng định là không có thể đuổi kịp. Đừng nói là có thể bị phát hiện vì bại lộ khí tức.
« Tạ Đình huynh, lập tức thông chi sự tình ! ».
Chỉ một câu ngắn gọn Tạ Đình liền nheo mày, hắn vẫn chưa điều tra được chuyện gì thì rất nhanh Kim Nam đã hỏi tới. Liền lập tức quán thông ý niệm vào truyền tin thư trả lời :
« Tông chủ, hiện chưa có động thái gì, theo sát đối phương thấy xuất hiện mai phục ở Đà gia !! ».
« Xuất hiện ở Đà gia !! ».
Kim Nam đọc truyền tin thư lập tức khó hiểu, khi không lại mai phục ở Đà gia làm gì ?
« Tiếp tục theo dõi sự tình, có gì thông chi cho ta ! ».
« Tạ Đình đã rõ ! ».
Chấm dứt truyền tin, truyền tin thư cũng ngừng phát sáng. Tạ Đình lại tiếp tục tiếp cận gần hơn nữa tên đệ tử Sâm gia kia tận lực ẩn nấp khí tức hơn nữa. Kim Nam một hơi lắc mình thi triển Tuyệt Đỉnh Công Phu biến mất, cũng không biết là đã đi đâu. Chỉ vài khắc sau đó thời gian, Đà gia bắt đầu xuất hiện sự tình.
« Tông chủ, không xong rồi ! Đà gia không biết từ đâu đệ tử bổn môn kéo về. Trên tay mỗi người đều có rất nhiều Ma Thạch ! ».
Tên đệ tử Sâm gia thấy sự kiện náo động lập tức phát truyền tin thư. Sâm Vị Tân lúc này đang ở gia môn nóng lòng cầm truyền tin thư tiện thời suy nghĩ kế sách. Nhìn thấy truyền tin thư lập tức mở ý niệm thông ngôn. Một tia biến sắc xuất hiện trên khuôn mặt Sâm Vị Tân :
« Ngươi nói là Ma Thạch ! ».
Dường như không rõ ràng, sợ rằng thông chi có chút sai lầm. Sâm Vị Tân liền lập tức hỏi lại một lần nữa chắc chắn.
« Khẳng đinh là Ma Thạch, hơn nữa còn là rất nhiều ! ».
Một giọt mồ hôi khẽ toát trên chán Sâm Vị Tân. Ma Thạch, rối cục là Đà gia từ đâu lai có nhiều Ma Thạch đến như vậy. Chẳng lẽ lại là đi đánh cướp, một nghi vấn đưa ra Sâm Vị Tân lập tức mặt mày hốt hoảng thốt lên :
« Không xong rồi, ta chậm một bước rồi ! ».
Thân mình khẽ lay động Sâm Vị Tân lập tức biến mất, một tiếng thét náo động toàn bộ Sâm Địa Tông vang lên, trấn động cách đó vài dặm cũng là không hề nhỏ :
« TOÀN BỘ SÂM GIA ĐỆ TỬ TẬP HỢP, GIA THẦN KHÔNG SÓT MỘT AI !!! ».
Tiếng thét vừa dứt Sâm gia liền náo loạn, chỉ chưa đầy vài khắc không trung Sâm gia đã rợp toàn là bóng người.
Trong lúc đó Tạ Đình phát hiện sự tình cũng lập tức thông chi Kim Nam.
« Phát hiện, Đà gia đệ tử đem về rất nhiều Ma Thạch. Đối phương cũng thông chi truyền tin thư sắc mặt rất hốt hoảng ! ».
« Ma Thạch, huynh nói là Ma Thạch sao ??? Lập tức trở về bổn phái, chuyện này ta sẽ tự điều tra làm rõ ! ».
Tạ Đình nhận được truyền tin thư liền lập tức tỏ ra khó hiểu. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức phát động Phi Kiếm trở về. Nhưng trong lúc sơ ý không may đã bị tên đệ tử Sâm gia theo dõi.
« Có người nén khí tức ! ».
Tên đệ tử Sâm gia mặt mày xám ngắt, không ngờ hắn bị người theo dõi lâu như vậy mà lại không bị phát hiện. Đúng là trúng phải kế phản mai phục, một mặt muốn lập tức lao lên giết tên theo dõi, một mặt lại hết sức kìm nén vì đây là trước cửa tông môn Đà gia. Ra tay cũng chính là tự muốn bại lộ.
Một tên đệ tử Đà gia thoáng thấy có người lập tức hốt hoảng. Phi thân vội vã đến gần Đà Thiết Đát hét lớn :
« Không xong rồi tông chủ, có người theo dõi Đà gia chúng ta ! ».
« Hử, ngươi nói sao ??? Có người theo dõi ? Không xong ! Tất cả mau nhanh tay lên, khẳng định các gia tộc khác sẽ rất nhanh phát hiện. Trước lúc đó ta phải nhanh tay hơn một bước ! ».
Đà Thiết Đát vội vàng như bị lửa hơ ở mông. Căn bản cũng không muốn để ý đến tên theo dõi. Chỉ muốn mau đi giấu đồ thật nhanh tiếp tục lao ra ngoại thành cướp của. Tạ Đình không biết mình đã vô tình bứt dây động dừng, khiến cho cùng một lúc Thạch Thất thành hai đại gia tộc trên dưới đều đồng thời náo loạn.
Các gia tộc khác khi trở về thì cũng rất nghĩ ngờ Đà gia và Sâm gia, nhưng chủ yếu chỉ cử người theo dõi Sâm gia nên không biết được sự tình ở Đà gia lúc này. Chính vì vậy vẫn là chậm chân hơn một bước, chỉ chờ theo dõi hành động của Sâm gia chứ không động thủ.
« Sâm gia đệ tử nghe lệnh, lập tức trên dưới không sót một ai. Theo bổn tông chủ ra ngoài thành cướp của !!! ».
Sâm Vị Tân một hơi hét lớn, mặt mày lo lắng nhưng cũng có một tia phấn khích. Không ngờ lời Đinh Đại Cẩm kia lại là sự thật, chỉ tiếc trước nay ông ta vẫn nghĩ mình cao minh mà lại vẫn thua Đà Thiết Đát một cái suy xét, để đến chậm một bước lớn như vậy cho Đà gia đắc lợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT