Nghe thấy tiếng động ở hồ nước, 1 chàng trai cao ráo, điển trai đã nhanh chóng nhảy xuống cứu Linh.
Đưa được nó lên bờ, chàng trai đã tìm đủ mọi cách để làm nó tỉnh dậy.
Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng từ từ mở ra nhìn xung quanh, nó mở miệng nói: Ở thiên đường mà cũng có trai đẹp nữa sao? Xin lỗi nhưng cô chưa chết đâu.
Tôi vừa kéo cô ra khỏi bàn tay của tử thần đấy Kiều Ngọc Linh.Anh ta còn biết tên mình nữa chứ-Này, cô tỉnh táo lại đi.
Cô không nhớ tôi à, tôi là người bị cô đổ café vào người mấy tháng trước đấy.
Vậy là tôi chưa chết à?-Đúng vậy.Sao anh không để tôi chết luôn đi? Cứu tôi làm gì?-Cô sao vậy, thấy người chết đuối thì phải cứu chứ, chẳng lẽ cứ đứng nhìn người ta chết?-Phải, cứu người là đúng.
Nhưng tôi muốn chết nên mới nhảy xuống đó, anh cứu tôi làm gì chứ? Anh cứu tôi, bây giờ tôi biết phải sống như thế nào đây? Tôi đã bị người ta vứt bỏ như 1 thứ vô dụng rồi, tôi sống còn có nghĩa lý gì nữa._ Nó gào khóc, đấm mạnh vào người Gia Vĩ như đấm một bao cát.“ Cô ta bị vứt bỏ như 1 thứ đồ vô dụng ư? Tại sao cô ta lại có ý nghĩ muốn chết như vậy chứ?”Anh lắc đôi vai đang run lên vì lạnh của nó:Kiều Ngọc Linh, cuộc sống này của cô có bao người mong muốn có được cô có biết ko? Cô có được sự hâm mộ của rất nhiều người, được sống tự do ko phải theo phép tắc, quan trọng hơn là cô được sống, vẫn có được cơm ăn, áo ấm để mặc chưa phải đến mức nghèo khổ 3 ngày không có nổi 1 bữa cơm gia đình ấm cúng.
Nếu giờ cô chết đi thì ba mẹ cô sẽ thế nào, bạn bè cô sẽ ra sao? Chẳng phải họ sẽ rất buồn sao? Cô chết đi thì ai chăm sóc cho ba mẹ cô, ai nuôi họ khi họ già yếu chứ, Ngọc Linh? Trên thế giới này nhiều người mong ước được sống thêm dù chỉ 1 phút thôi họ cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Còn cô thì lại vứt bỏ cuộc sống mà ba mẹ cô đã đem lại.
Cô có thấy mình tàn nhẫn ko?Ko, tôi không hề thấy mình tàn nhẫn một chút nào hết.
Anh hỏi ba mẹ tôi sẽ ra sao khi tôi chết đi? Tôi có thể chắc chắn rằng ba mẹ tôi sẽ không sao hết vì tôi sinh ra còn chưa được nhìn mặt ba mẹ tới một lần thì họ đã bỏ tôi mà dắt tay nhau lên thiên đường, còn cả bạn bè tôi nữa à? Tôi chưa từng có 1 người bạn thực sự đâu, những người bạn ấy chỉ là thứ giả tạo, lại gần tôi, chơi với tôi vì lợi ích của họ mà thôi.
Xem xét lại thì tôi đâu có gì ngoài cái thân xác này.
“ Cô ta là trẻ mồ côi? Gia Vĩ ơi là Gia Vĩ, mày nói người ta tàn nhẫn mà hóa ra máy còn tàn nhẫn gấp ngàn lần những con người máu lạnh.
Người ta đã mồ côi rồi mà mày còn đụng chạm tới nỗi đau đó, mày đúng là đồ ngu mà…”Xin lỗi cô, tôi không biết nên đã hơi lỡ lời.
Thôi tôi sẽ đưa cô về trường, gần 4h chiều rồi.
Đứng dậy đi._ Nói rồi, Gia Vĩ cởi áo ngoài của mình ra khoác lên tấm thân đang run cầm cập của Linh.Đưa nó vào chiếc xe ô tô riêng của mình, Gia Vĩ ra hiệu cho bác tài xế chạy xe, còn anh thì quay sang nó, nói nhỏ: Tôi sẽ trả thù cô vụ cốc café.
Hãy cẩn thận đi.Hắn cười ranh mãnh như những tên đểu cán khiêu khích nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT