“Phu nhân không muốn tìm một người có thể dựa vào cả đời sao?”
Hắn vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ trà mà Kì Nhi vừa uống vào bèn phun ra, nhằm ngay mục tiêu, nước trà đều phun lên trên mặt hắn.
“Ngài nói cái gì?” Vừa rồi có phải nàng nghe lầm cái gì hay không? Hay là hắn nói lầm rồi?
Thượng Quan Duệ Dịch không có giơ tay lau nước trà trên mặt, chỉ tràn đầy ám muội mà gọi nàng: “Phu nhân.”
“Hả? Nha! Thực xin lỗi.” Nhìn nước trà đầy mặt hắn, nàng ngượng ngùng lấy khăn tay giúp hắn lau khô. “Thật sự xin lỗi, vừa rồi hình như ta nghe lầm gì đó, cho nên mới không cẩn thận đem nước trà…” Nàng xấu hổ cười cười.
“Tay phu nhân thật đẹp.” Thượng Quan Duệ Dịch cầm bàn tay không kịp thu hồi của nàng, không để ý nàng giãy giụa, tỉ mỉ quan sát bàn tay mảnh khảnh của nàng.
“Chưa làm việc gì nặng, lại bảo dưỡng thích đáng, đương nhiên sẽ không tồi rồi. Nhưng so ra vẫn kém các cô nương trẻ tuổi.” Đừng nói con sói háo sắc này ngay cả bà già như nàng cũng muốn trêu ghẹo nha! Hắn từ nơi khác đến sao? Hay là chưa từng nghe qua tin đồn?
“Tay của phu nhân còn trắng trẻo xinh đẹp hơn cả những cô nương trẻ tuổi, nhìn sao cũng không giống phụ nữ trung niên.” Hắn càng thêm nghi ngờ.
Kì Nhi lập tức thu tay lại. “Có thể công tử rất lâu không gần gũi với cô nương, để ta an bài vài người…” Nàng còn chưa nói xong, liền bị Thượng Quan Duệ Dịch kéo vào lòng. “Thượng Quan công tử, ngài làm cái gì vậy?” Con sói háo sắc đáng ghét! Lại dám cợt nhả nàng!
“Phu nhân hẳn là biết tại hạ muốn làm cái gì.” Hắn cố ý dựa vào bên tai nàng, ám muội phả ra hơi thở nóng bỏng.
Tốt xấu gì nàng cũng là bà chủ của kỹ viện, nhìn qua cũng biết hắn ám chỉ cái gì.
“Thượng Quan công tử, mời ngươi tự trọng.” Nàng là công chúa cao quý, sao có thể để cho hắn đùa giỡn như thế? Nếu việc này mà truyền ra ngoài, nàng phải làm người thế nào đây?
“Ở kỹ viện còn cần tự trọng sao?” Sự suy đoán của hắn quả nhiên không sai. Đây không phải là diện mạo thực sự của của nàng. Khi nàng giãy dụa, cổ áo hơi hở ra, hắn tinh mắt nhìn thấy chỗ nối mặt nạ da của nàng.
“Nếu công tử không buông, ta sẽ kêu lên.” Nàng uy hiếp hắn nhưng trong lòng lại sợ chết đi được. Lỡ như để cho người khác biết được, không phải danh tiết của nàng sẽ bị hủy sao?
“Cùng ta ôn tồn một đêm, ta lập tức thả phu nhân.” Hắn muốn vạch trần bộ mặt của nàng. Đánh chết hắn cũng không tin bạn tốt hoàng đế của hắn sẽ có một hồng nhan tri kỷ già như vậy.
“Vô sỉ!” Nếu không bị hắn ôm chặt không động đậy được, chắc chắn nàng sẽ cho hắn một cái bạt tai. Từ nhỏ ai mà không nâng niu nàng trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở. Người này này lại dám đùa giỡn nàng như vậy!
“Phu nhân, ngươi nói như vậy là không đúng rồi. Đến chỗ này của các người chẳng lẽ là chỉ đánh cờ tán gẫu thôi sao?” Tham lam hít lấy hương thơm truyền đến từ trên người nàng, hắn bất giác lại càng ôm chặt thân mình mềm mại của nàng hơn.
“Ta không phải đồ chơi của ngươi.” Kì Nhi càng ra sức giãy dụa, chết cũng phải rời khỏi lòng hắn.
“Không thành vấn đề, đàn bà trong kỹ viện đều như nhau.”
“Không giống nhau, ngươi buông ra!” Đáng ghét! Làm sao cũng không thể thoát khỏi hắn!
“Sao lại không giống nhau?” Kỳ quái, sao hình như hắn càng ngày càng muốn thật, nhất là nàng ra sức giãy dụa như vậy, hắn lại có phản ứng với nàng.
“Đương nhiên không giống nhau. Phụ nữ trong kỹ viện chia làm ba loại: một loại là các cô nương chuyên hầu hạ đàn ông các người; một loại khác là người hầu, không thể đùa giỡn; loại cuối cùng càng không thể khinh bạc đùa giỡn chính là bà chủ. Mà ta vừa vặn là bà chủ của nơi này. Ngươi tuyệt đối không thể có hành động xấu nào với ta, nếu không sau này ngươi đừng nghĩ tiến vào chỗ này.” Nếu hắn không buông nàng ra, nàng sẽ làm cho hắn chết rất khó coi.
“Phu nhân đang uy hiếp ta?” Hắn không có hứng thú với đàn bà trong kỹ viện, ngay cả Doanh Doanh cô nương xinh đẹp như tiên kia cũng vậy. Nhưng bây giờ hắn lại rất muốn nàng. Thân mình mềm mại của nàng đang đập vỡ lý trí của hắn.
“Nếu công tử không buông, sẽ không chỉ là uy hiếp.” Nàng biết chỗ hiểm của đàn ông ở đâu, muốn cho hắn đoạn tử tuyệt tôn cũng không phải việc khó, chỉ cần nàng dùng sức một chút… “Nếu không buông…”
Kì Nhi chưa nói xong, Thượng Quan Duệ Dịch đột nhiên ngất đi, đem cả người nàng đè lên mặt đất. Đứng ở phía sau hắn là Dung Nhi bừng bừng giận dữ.
“Dung Nhi, cứu mạng…” Nàng sắp bị đè chết rồi!
Dung Nhi chán ghét đẩy Thượng Quan Duệ Dịch ra, cẩn thận nâng chủ tử dậy.
“Tiểu thư, tên cặn bã này không làm gì cô chứ?” Từ xa nàng đã nhìn thấy hắn đang ức hiếp chủ tử của nàng. Không nói hai lời bèn lén đến phía sau đánh hắn bất tỉnh.
“Cởi sạch quần áo của hắn, quăng vào chuồng heo lớn nhất kinh thành. Hơn nữa đừng cho hắn lại tiến vào nơi này.” Kì Nhi căm hận đá hắn một cái, xoay người đi vài bước, lại trở về đá mấy đá phát tiết thù hận.
“Dạ.” Thấy chủ tử như vậy, rốt cuộc Dung Nhi cũng nở nụ cười. Xem ra nàng cũng không bị vũ nhục gì quá đáng.
“Ta về trước, thuận tiện kêu người đánh hắn mấy cái, làm cho hắn không còn mặt mũi gặp người.” Loại háo sắc này rõ ràng chết là tốt nhất! Kì Nhi cố ý đạp lên người hắn bước qua, đi về phía biệt uyển riêng tư của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT