“Trân trọng cảnh cáo chàng, đừng chạm vào ta nữa.”

Kì Nhi xụi lơ nằm sấp trên người hắn, toàn thân đau nhức không thể đứng dậy nổi. Khi ý thức được dục vọng của hắn thì lập tức lên tiếng ngăn cản. Nàng không chịu nổi một lần triền miên mệt chết người nữa.

“Lại một lần nữa…”

Nàng hít một hơi, sợ tới mức không dám lộn xộn nữa. “A…” Hắn đột nhiên lại vọt vào trong cơ thể nàng, trong nhất thời được lấp đầy khiến cả người nàng run rẩy.

Cười gian trá, Thượng Quan Duệ Dịch nhanh chóng tiến vào rút ra trong cơ thể nàng, hắn muốn hoàn toàn nắm nàng trong tay, làm cho nàng không thể lại né tránh hắn. Một bàn tay đi đến chỗ hai người kết hợp, nhẹ nhàng xoa bóp, làm giảm sự khó chịu, gia tăng độ mẫn cảm của nàng.

“Ưm…” Kì Nhi hoàn toàn không thể kìm nén mà rên rỉ ra tiếng, dưới sự tấn công của từng trận khoái cảm, nàng cảm thấy mình sắp bị bao phủ, lại không tự chủ được mà cong thân mình đau nhức lên tiếp nhận sự lao tới của hắn.

Lát sau, sau một trận cao trào, hắn xoay người, lại làm cho nàng nằm sấp trên người hắn.

Hắn ôm lấy nàng, thở hổn hển ở bên tai nàng nói nhỏ: “Ta vĩnh viễn đều muốn nàng không đủ.” Hắn yêu da thịt mềm mại mịn màng như trẻ sơ sinh của nàng chết đi được, vẫn quyến luyến hôn lên chiếc cổ đầy dấu hôn của nàng.

Hắn vỗ về tấm lưng trần đẫm mồ hôi của nàng, hôn lên thái dương, hôn lên môi của nàng. Trong nụ hôn có chứa vô vàn yêu thương cùng dịu dàng.

“Ừ!” Những lời này hắn vừa nói qua.

“Tinh Nhi, gả cho ta.” Hắn muốn vĩnh viễn ôm lấy nàng như vậy.

“Được.”

“Dù sao thì nàng… Nàng nói gì?” Không phải hắn nghe lầm chứ? Nàng nói được?

“Được.” Đều bị hắn ăn sạch sẽ như vậy, không lấy hắn thì còn có thể gả cho ai? Nhưng… có phải quá dễ dàng cho hắn hay không?

“Vậy nàng…”

Đột nhiên có người đi đến, cắt đứt lời nói còn chưa xong của hắn.

“Tiểu thư, cô còn chưa tỉnh sao?” Giọng của Dung Nhi truyền đến, tới gần bọn họ.

“Đúng vậy! Cô đã ngủ một ngày một đêm rồi.” Giọng của Tâm Nhi có chút lo lắng.

Kì Nhi còn chưa kịp mở miệng, màn liền bị hai người vén lên… Hai người sửng sốt một chút, lập tức buông màn xuống.

“Thượng Quan Duệ Dịch chết tiệt, ngươi đi ra cho ta!” Giọng nói tức giận của Dung Nhi từ bên ngoài màn truyền đến, có vẻ muốn làm thịt hắn.

“Đáng ghét! Ngươi dám hủy sự trong sạch của tiểu thư!” Tâm Nhi cũng phát điên.

Lẽ ra phải sớm đến đây xem thử mới đúng, nói không chừng còn có thể giữ được sự trong sạch của chủ tử. Cảnh tượng vừa rồi, không cần nói cũng biết bọn họ sớm đã… Công chúa mà hai người cẩn thận bảo vệ thế nhưng bị hắn khi dễ, từ đầu tới đuôi đều là tên vô lại này bỡn cợt chủ tử. Thế này hai người phải làm sao ăn nói với Hoàng thượng đây?

Thượng Quan Duệ Dịch cực kỳ không tình nguyện mà đè đầu của nàng xuống hôn một lần nữa, tham lam vồ vập. Sau đó xoay người đứng lên, mặc lại quần áo.

Tiếp theo, tay hắn lại sàm sỡ mà bò lên bộ ngực sữa của nàng, xoa nắn đỉnh núi mềm mại, nghe thấy nàng hít một hơi, hắn mới vừa lòng đi ra. Trước khi đi, bị Kì Nhi giữ chặt tay áo.

“Đừng làm các nàng bị thương.” Bản lĩnh của Dung Nhi và Tâm Nhi không bằng hắn, nếu có chút sơ xuất… Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, dịu dàng mà nhìn nàng. “Nàng yên tâm, bọn họ sẽ không sao.” Hai người chăm sóc nàng lâu như vậy, làm sao hắn có thể tổn thương các nàng.

“Ừ.” Để cho bọn họ làm khó hắn một chút cũng tốt, xem như một sự trừng phạt nho nhỏ dành cho hắn.

Ba người đi ra ngoài, hai người thì tức sùi bọt mép, mà một người khác thì lại đắc ý cười.

Nửa tiếng sau, Dung Nhi và Tâm Nhi đi vào, thấy chủ tử còn nằm trên giường.

“Thế nào? Các ngươi làm sao chỉnh hắn?” Nàng không chút lương tâm mà hỏi, không thấy hai người làm khó vị hôn phu tương lai của nàng thì có cái gì kỳ lạ.

“Em bảo hắn trong vòng mười ngày không được gặp cô.” Kia là kết quả sau khi cò kè mặc cả, các nàng vốn định một tháng.

“Thế này quá dễ cho hắn, hơn nữa có thể hắn sẽ thừa dịp khi chúng em không ở đây mà quấy rầy cô.” Nếu hắn đủ thật lòng với nàng thì không thể chịu được mười ngày không gặp nàng. Bọn họ muốn hắn nếm thử nỗi khổ tương tư.

“Chuyện này thật đơn giản.” Kì Nhi ngáp một cái. “Chúng ta hồi cung một chuyến đi, cũng nên trở về xem sao rồi.” Chắc hẳn trong cung cũng có nanh vuốt của Lộc vương gia, nàng trở về xem xem cũng tốt.

“Cô không lấy Thượng Quan công tử?” Các nàng hoài nghi mà nhìn chủ tử, hành động của của nàng không hợp logic cho lắm.

“Qua một hồi nữa đi! Ta không muốn dễ dàng cho hắn như vậy.” Nàng ngáp một cái. “Xem hắn có thể tìm được ta hay không rồi nói.” Nàng muốn thử xem hắn có bao nhiêu thật lòng.

Dung Nhi cùng Tâm Nhi liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy đáng thương cho Thượng Quan Duệ Dịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play