“Ách, ừm…” Nếu là bình thường, nàng sẽ gật đầu không chút do dự mà nói phải. Nhưng bây giờ hắn là lạ, vì tốt cho hắn, cũng vì bảo vệ chính mình, nàng cảm thấy không cần trực tiếp trả lời như vậy thì có vẻ tốt hơn.
“Tinh Nhi?”
“Ưm… Thật ra cũng không phải! Cũng không phải ta quá ghét ngươi.” Nàng cẩn thận nhìn hắn, nở với hắn một nụ cười thản nhiên.
Trong phút chốc, hắn có chút ngẩn ngơ. “Nụ cười của cô rất đẹp.” Cũng rất giống với Kì Nhi.
“Ách! Cám ơn.” Trời ơi! Ai tới cứu nàng với!
“Tinh Nhi, cô và Kì Nhi sẽ gả cho cùng một người sao?”
Thượng Quan Duệ Dịch dịu dàng mà nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy toàn thân không tự nhiên.
“Ách! Có thể!” Hắn muốn kết hôn với Kì Nhi sao? “Có điều nếu Kì Nhi gả cho ngươi thì hai người chúng ta không thể gả cho một người.” Gả cho hắn là chuyện rất bất hạnh, sao nàng có thể làm như vậy? Kì Nhi giả thì còn có thể, nhưng Kì Nhi thật như nàng thì trăm ngàn lần sẽ không làm như thế.
Thượng Quan Duệ Dịch cười khổ một tiếng, nàng vẫn rất bài xích hắn. Nếu lúc trước hắn quen biết nàng trước mà không phải là Kì Nhi, vậy có phải tình hình hiện tại có thể khả quan hơn hay không?
Sao hắn lại cười thê lương như vậy? Lỡ lát nữa để cho người ta thấy được, sẽ nói là nàng ăn hiếp hắn đi?
“Ngươi… rốt cuộc sao vậy?” Phản ứng của hắn hôm nay thật sự rất kỳ lạ. Không phải lúc nãy ở bên trong còn tốt sao? Nàng khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng không có chỗ nào khác thường!
Thượng Quan Duệ Dịch mạnh mẽ thở dài. “Không có gì.” Lãnh đạm liếc nàng một cái liền rời đi.
Nếu người mà hắn gặp ở thác nước là Tinh Nhi, e rằng nàng sẽ hung hăng mắng hắn một trận, ngay cả hai vị tả hữu hộ pháp như hình với bóng bên người nàng kia cũng sẽ đánh nhau với hắn một trận. Tuyệt đối sẽ không giống như Kì Nhi, yêu đuối làm cho người ta yêu thương.
Kì Nhi cau mày, nhìn hắn bóng lưng cứng ngắc của hắn cách nàng càng ngày càng xa. Nghi vấn trong đầu nàng càng ngày càng nhiều. Rốt cuộc hắn sao vậy? Đây mà là bộ dáng không có gì sao? Hắn kỳ lạ làm cho nàng cũng không dám trách cứ hắn, ngay cả bị hắn ức hiếp như vậy lại còn đang lo lắng cho hắn.
Ngẫm lại thực không đáng, vẫn cứ đừng để ý đến hắn là được rồi.
…………………
Đêm khuya, khí thu càng lạnh, người người đang ngủ, chỉ thấy trong ngôi đình tĩnh mịch có một bóng người nhỏ nhắn.
Kì Nhi hai tay chống cằm, mở đôi mắt to xinh đẹp mà nhìn bầu trời đêm. Đang là mười sáu, trăng vừa tròn vừa sáng. Sáng đến nỗi làm cho bầu trời đen như nhung thiếu đi rất nhiều ánh sao, chỉ còn mấy ngôi điểm xuyết, phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Trong đầu nàng đều là những tội trạng của Lộc vương gia… Có phải tìm chứng cớ hay không? Không tốt lắm, những chuyện này cứ giao cho hoàng đế lão ca làm là được rồi. Nếu không thì trở về Vân Uyển Uyển của nàng, để cho các cô nương của nàng đi móc nối quan hệ, nghĩ cách tìm ra chứng cớ bắt hắn.
Ừ, như vậy cũng tốt, giải quyết chuyện này trước rồi lại nghỉ phép là được. Còn có thể thoát khỏi tên Thượng Quan Duệ Dịch càng ngày càng kỳ quái kia. Vừa nghĩ đến hắn… Aiz! Hai ngày không gặp, không biết hắn hết bệnh chưa… Quái, sao nàng vẫn cứ nghĩ đến hắn?
“Aiz! Thật nhàm chán! Ban đêm mất ngủ thật là không thú vị.” Nàng chán chường ngã người vào cái bàn đá, tham lam hấp thu sự lạnh lẽo của nó. Bỗng dưng, lông tơ trên người nàng dựng cả lên, cảm giác kỳ lạ lan tràn ra toàn thân, nàng cảm giác được phía sau có người… Cũng có lẽ không phải người… Nàng nhắm nghiền hai mắt, thân mình không dám động đậy, đừng nói là quay đầu lại xem một chút .
Trong đêm khuya khoắt như vậy, Dung Nhi và Tâm Nhi đã sớm đi ngủ, ngay cả lính gác trước cửa phòng nàng đều bị nàng đuổi đi, không thể có người có gan ở phía sau dọa nàng. Như vậy là… Nàng cảm giác được “người nọ” đi đến bên người nàng .
Nàng lại càng không dám mở mắt nhìn, nếu lỡ không cẩn thận bị hù chết thì làm sao bây giờ? Nàng cũng không có gan nhìn khuôn mặt tóc xanh, mắt lồi, lưỡi dài… Đột nhiên, một bàn tay khẽ xoa lên hai má của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve… Lạnh quá! Thế này nàng chết chắc rồi, nàng thật sự gặp phải “thứ đó”, làm sao bây giờ? Nàng nên làm sao thoát ra mới tốt đây?
Cảm giác được hơi thở lạnh lẽo thổi qua mặt, có thể bây giờ “người anh em” này đang đối mặt với nàng, nàng sắp bị dọa chết rồi!
Mặc kệ, trốn trước rồi nói sau, chỉ cần đừng nhìn đến “nó”, chắc là không phải sợ hãi. Hơn nữa phải tìm cứu binh trước.
Nàng đột nhiên đứng lên, cũng không thèm nhìn tới bên cạnh một cái, chạy về phía bên kia của “nó”… Nhưng một cánh tay cứng rắn nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của nàng, kéo nàng trở về. Tiếng kêu chói tai còn chưa tới kịp ra khỏi miệng đã bị “nó” bịp miệng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT