77

Từ Thương và Lâm Hiên phải gần nửa đêm mới quay về được đến phòng ngủ, vừa vào đến cửa, Từ Thương đã giục Lâm Hiên đi tắm rửa, còn mình thì chỉ đi thay một bộ quần áo, sau đó đi vào bếp, nấu canh gừng, lại nhớ đến sự chán ghét của Lâm Hiên đối với vị gừng, Từ Thương lại thả thêm hai viên đường đỏ vào canh.

Chờ Lâm Hiên tắm rửa sạch sẽ, sấy tóc khô khan đi ra ngoài, canh gừng cũng vừa nấu xong, Từ Thương lấy bát cách nhiệt múc cho Lâm Hiên một chén nhỏ, Lâm Hiên ngơ ngác tiếp nhận, nhấp từng ngụm, không có biểu tình gì, cũng không nói gì cả.

Chờ đến khi uống sạch sẽ nước canh, trong mắt Lâm Hiên mới hiện lên một chút tiêu cự, y chẹp chẹp miệng, cảm thấy có gì đó không đúng, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu.

“Cậu cho tôi uống cái gì đây…. Có gừng?”

“…..” Dù sao cũng uống không ít canh, chẳng lẽ lại là nước tiểu của Kiều Kiều hay sao, khi uống vào bụng, cậu nghĩ đến cái gì.

Não bộ của Từ Thương lúc này đang hoạt động vô cùng hết công suất, nhưng biểu tình trên mặt chính là vô cùng vô cùng bình tĩnh, hắn thu dọn bát đũa trên phòng, lại đi đến gần Lâm Hiên, bỏ vào miệng y một miếng mứt, thuận miệng hỏi, “Tối hôm nay có phải làm việc không?”

“Ừ.” Lâm Hiên gật gật đầu, nâng tay nhu nhu huyệt thái dương, bộ dáng vô cùng mệt mỏi.

“Được rồi, tôi đi chuẩn bị bữa khuya cho cậu, đừng làm quá muộn.”

“Ừm.”

Lâm Hiên cầm lấy áo khoác Từ Thương đưa qua, nhưng không mặc lên trên người mà cầm trên tay, đi về phía thư phòng, y vẫy tay với Từ Thương, trước khi đóng cửa, y vòng vo một hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Thương.

“Từ Thương Thương.”

“Có chuyện gì không?”

“Làm thêm hai vụ nữa tôi sẽ giải nghệ, lần này là sự thật, sau đó, cùng tôi trải qua cuộc sống của người bình thường đi.” Lâm Hiên cong ngón út, như đang đợi Từ Thương cùng y ngoắc tay.

Từ Thương đi đến gần, cầm lấy ngón út của Lâm Hiên, nhẹ nhàng móc tay của mình vào, lắc lắc hai cái, một lời đã định, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Từ Thương không biết lần này Lâm Hiên nói là thật hay giả, nhưng vô luận thế  nào, hắn đều tin. Hắn tin như chém đinh chặt sắt, tin đến thâm căn cố đế, bởi vì, mặc kệ thế nào, tương lai của Lâm Hiên, đã hứa dành cho Từ Thương một vị trí thuộc về riêng hắn.

Như vậy đã quá đủ rồi.

Bởi vì Lâm Hiên, Từ Thương đã bị bạn bè chê cười không biết bao nhiêu lâu, ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ nổi. Bạn bè ở đều cười nói, ‘Ha ha, các cậu còn nhớ cái người mà lúc mới tiến vào giới liền quậy như cá gặp nước không, chỉ cần nhìn trúng thì trong ba ngày đã có thể lừa tới tay, Từ Thương ấy, hắn đã nhìn trúng con cái nhà người ta rồi, thế mà chơi trò mập mờ đến năm năm rồi, chả biết có nên cơm cháo gì không.’

Nghe được mấy lời này, Từ Thương cũng chỉ cười cười, câu trả lời của hắn chính là, ‘cái gì thế, chơi lâu thì thành thật chứ làm sao nữa, huống chi, trong lòng tôi chỉ có người ta, vậy thì lo gì.’

Đi đường biết sức ngựa, lâu ngày sẽ gặp người có tâm.

Từ Thương đã đợi lâu như vậy, hắn không sợ đợi lâu, luôn luôn như vậy, rồi sẽ có một ngày, người yêu nhau nhất định sẽ ở cùng nhau.

78

Lúc Từ Thương trở về phòng ngủ đã có chút muộn, lại phát hiện Lâm Hiên chưa trở về, quay người lấy di động, nhìn thấy Lâm Hiên gửi đến một tin nhắn, nói y có nhiệm vụ, phải đi ngay.

Từ Thương có chút lo lắng, lúc trước có nhiều nhiệm vụ Lâm Hiên cũng không nói qua với mình, mở điện thoại, hắn nhìn thấy số điện thoại của Trịnh Viễn, đang do dự suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại hỏi hắn chút tình hình, lại nghĩ giờ này chắc Trịnh Viễn đang ở cùng với Lâm Hiên, lúc định bỏ điện thoại xuống, đi động đột nhiên rung lên, Từ Thương vừa thất, đúng là điện thoại của Trịnh Viễn.

“Từ Thương, cậu đến bãi đỗ xe trước tập đoàn Sở thị, càng nhanh càng tốt, hiện tại tôi không có thời gian giải thích, đến rồi nói sau.”

Không đợi Từ Thương nói gì, Trịnh Viễn nhanh chóng nói xong, rồi lại dứt khoát cúp điện thoại, Từ Thương sửng sốt mất hai giây sau đó mới tiêu hóa kịp nội dung cuộc nói chuyện của Trịnh Viễn, cũng không dám do dự, vơ lấy chìa khóa xe, ba bước thành hai bước, lao xuống dưới lầu.

Nói đến tập đoàn Mục thị, vậy thì không thể không nhắc tới tập đoàn Sở thị, hai nhà ở bên ngoài giống như hợp tác làm ăn cùng phát triển, nhưng sau lưng lại là thù địch, nhiều năm như vậy, trong giới hắc bạch, không ít lần hai nhà ra tay trừ khử lẫn nhau, nhưng hầu hết, tập đoàn Mục thị đều chiếm thế thượng phong. Có điều hai năm gần đây, từ khi Mục Uyên tiếp quản Mục gia, tập đoàn Mục thị không ngừng tẩy trắng, mặc dù Từ Thương không hiểu gì về buôn bán cho lắm, nhưng ít nhất hắn cảm thấy được, mục đích đằng sau việc tẩy trắng bắt đầu uy hiếp không ít đến Sở thị, dù sao cũng là ‘ném đá dấu tay’.

Từ Thương cũng không dám trì hoãn, một đường phóng thăng đến tập đoàn Sở thị, thứ duy nhất hắn có thể nghĩ trong đầu lúc này chính là việc mà Mục Uyên kêu Lâm Hiên phụ trách kia, về việc cái án tử mà Kiều Sở đưa ra, có lẽ đã xảy ra chuyện, nếu không Trịnh Viễn cũng sẽ không tùy tiện gọi một người không liên quan gì đến việc này đến công ty.

Từ Thương chạy đến bãi đỗ xe, hắn cũng không cho xe dừng lại ở bãi đỗ, mà là đứng ở trước cửa ngân hàng đối diện, hắn đeo một cái kính râm, che khuất nửa khuôn mặt, có lẽ không thành vấn đề, lại lấy biển số giả chuyên dụng của mình ra chỉnh sửa lại biển số xe, cho dù bị truy bắt hay điều tra cũng sẽ không thể tìm được thông tin chính xác của Từ Thương.

79

Lợi dụng lúc có xe đi vào, Từ Thương trà trộn vào bãi đỗ xe, rất nhanh nhìn thấy Trịnh Viễn đang đứng bên cạnh một chiếc xe BMWs, bởi toàn thân mặc đồ đen, Từ Thương suýt nữa không nhìn ra bên cạnh xe còn có người.

Trịnh xa thấy Từ Thương đã tới, hướng về phía hắn gật đầu một cái, sau đó nhanh chóng lột bỏ áo khoác đen bên ngoài, lộ ra một bộ quần áo lao động mày cam, lại lôi từ trong xe ra một bộ quần áo tương tự, ném cho Từ Thương.

“Thay.”

“Hả?”

“Mau thay.”

Mệnh lệnh của Trịnh Viễn trước sau như một, ngắn gọn xúc tích, Từ Thương cũng không nói gì, lập tức cởi áo khoác ngoài, thau quần áo lao động, ngay cả công cụ làm việc dắt ở thắt lưng cũng chuẩn bị kỹ càng, vừa vặn giống một công nhân xây dựng.

Trịnh Viễn kêu Từ Thương đem cái thang ở chân tường lại, còn mình thì lôi từ trong xe ra một cái túi nhựa đen, hắn gọi Từ Thương đi đến gần một sà nhà của bãi đỗ xe, tay chân Từ Thương thoăn thoắt hoạt động, thế cơ mà Trịnh Viễn nhàn hạ trên tay chỉ có mỗi cái ni lon đen.

“Đây là cái gì?” Từ Thương hỏi.

Mở ra lớp túi ni lon, một cái hòm vuông, còn bọc cẩn thận.

“…”

“Cái gì?!”

“Đừng có run,” Trịnh Viễn nhíu hai đầu lông mày, tựa như đang trách cứ sự ngạc nhiên của Từ Thương, “Mau đặt vào góc chết của sà nhà, công cụ đều ở trên đai lưng, thời gian không có nhiều, động tác nhanh chút.”

Trách không được bảo mình đến! Từ Thương thầm mắng Trịnh Viễn mấy câu, cơ mà ngẫm lại, không chừng lại là mệnh lệnh của Lâm Hiên, vì thế không mắng nữa, hết sức chuyên chú khởi động bom.

Dụng cụ không có gì quá lớn hay nguy hiểm, chỉ là băng dính và đinh ốc cố định, nhưng còn có chút rắc rối, lắp bom không được run, cho nên xuất phát từ nguyên nhân lo lắng an toàn, loại công việc này vẫn là nên giao cho người chuyên nghiệp, như vậy có lẽ tốt hơn.

Từ Thương xuống bên dưới, ngựa quen đường cũ ngẩng đầu lên nhìn, một bên sắp xếp lại dụng cụ, một bên cùng Trịnh Viễn gỡ thang vừa trò chuyện, người khác nhìn thấy còn tưởng hai công nhân sửa chửa đèn điện, còn cẩn thận không đụng vào người bọn họ, thực tế thì…. Từ Thương ngồi yên ổn trong xe rồi, mới chợt nhớ đến, hắn còn chưa có hỏi tại sao Trịnh Viễn lại làm như vậy.

“Chẳng qua chỉ là giúp lão đại gia tăng phần thắng lên chút ít thôi.” Trịnh Viễn cũng không muốn nói nhiều, Từ Thương nghĩ nghĩ, có lẽ là chuyện liên quan đến Kiều Sở, hắn cũng không nên hỏi nhiều.

“Sao lại gọi tôi đến? Trong tổ chức không phải là có người phụ trách mảng này sao?”

“Hai ngày trước mọi người bị điều đi làm nhiệm vụ, giờ trong tổ chức chỉ còn người mới, cho nên phiền đến cậu.

Bàn tay Từ Thương run lên, chìa khóa trong tay suýt rơi xuống. Hắn vẫn tự lừa dối bản thân, hiện tại, Lâm Hiên ngày càng lợi hại, không ai dám động đến y, cũng không có người dám ra tay với y, nhưng khi bắt buộc phải đối mặt với sự thật, hắn vẫn yếu đuối không nâng nổi đầu.

80

Xong mấy chuyện rắc rối này cũng đã đến 9 giờ tối, Từ Thương cởi quần áo lao động, đổi về quần áo bình thường cùng kính râm, trong nháy mắt hai công nhân xây dựng biến thành cán bộ quản lý công ty lái xe ra ngoài, hết thảy đều thần không biết, quỷ không hay.

Rốt cuộc Từ Thương vẫn không hỏi Trịnh Viễn những chuyện vừa rồi làm vì cái gì, bởi hắn tin, chỉ cần là chuyện có lợi cho Lâm Hiên, hắn sẽ làm tất cả. Yêu thương một người, phương thức hèn mọn nhất chính là thay đổi chính bản thân mình, thế giới quan của mình. Đối với Từ Thương mà nói, thế giới này, không có đúng hoặc sai, chỉ có đối với Lâm Hiên có lợi, đối với Lâm Hiên có hại, thế mà thôi.

Khi trở về, Trịnh Viễn còn dặn lại một câu, Từ Thương gật gật đầu, hắn không có quay về phòng ngủ, trực tiếp đi đến phòng khám. Hắn cũng không biết bao giờ mới có thể đến được ngày Lâm Hiên từ bỏ tất cả, nhưng việc hắn phải làm, là gật đầu với Lâm Hiên, trước mỗi lần y nhận nhiệm vụ.

Điện thoại của Lâm Hiên cứ luôn bận, điều này khiến Từ Thương bắt đầu đứng ngồi không yên, một khi con người ta đã quen với việc  nắm rõ tình hình của đối phương, đến lúc đánh mất liên hệ, đầu óc tự nhiên sẽ sinh sa những cảm giác khó chịu đến vô cùng.

Lúc Từ Thương nhận được điện thoại của Lâm Hiên đã là 4 tiếng sau, bởi vì di động luôn ở trong lòng bàn tay, cho nên tiếng nhạc chuông còn chưa có vang lên điện thoại đã được Từ Thương nhận, trong nháy mắt, Từ Thương nghe thấy âm thanh Lâm Hiên như điên cuồng mất đi lý trí hét lên.

Lâm Hiên nói, chuẩn bị cấp cứu, chuẩn bị toàn bộ bác sỹ tốt nất, Kiều Sở bị thương.

Từ Thương không biết lần kia, bản thân mình vì cứu Lâm Hiên mà lâm vào hôn mê, thời điểm ấy, Lâm Hiên đưa hắn vào bệnh viện, là biểu tình như thế nào, khi hắn nhìn thấy Lâm Hiên đưa Kiều Sở vào bệnh viện, Lâm Hiên đã kích động đến phát rồ.

Lúc này bản thân Từ Thương đã chuẩn bị tốt, hắn mặc y phục phẫu thuật, chờ bệnh nhân đưa vào, cáng xe là Lâm Hiên tự mình đẩy mạnh tới, quần áo đầy vết máu, trên vai vẫn đeo súng trường, ngay cả vết bẩn trên khuôn mặt cũng không có lau đi. Khí lực y chạy đến rất lớn, thậm chí còn đụng vào một y tá, thời gian nói cũng không có, cứ như vậy chạy về phía phòng cấp cứu.

Cáng bị hộ sỹ tiếp vào, Từ Thương quay người đi vào trong, Lâm Hiên ở ngay trước mắt mình, nhưng cả quá trình, bọn họ đều không nói với nhau một câu nào. Hắn muốn Lâm Hiên đi kiểm tra cơ thể một lượt, xem y có bị thương hay không, hoặc đơn giản chỉ là muốn ôm y vào trong ngực, đi làm bữa khuya cho y, hỏi y có sợ hãi hay không, nếu sợ hãi, vậy từ nay đừng làm công việc đó nữa, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường là được rồi.

Tóm lại Từ Thương không nói bất cứ điều gì, hắn nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Lâm Hiên, hắn nhìn thấy Trịnh Viễn lôi kéo Lâm Hiên, tựa hồ muốn cho y ngồi vào ghế nghỉ ngơi. Giờ khắc này, cái gì hắn cũng không thể làm, lại đi cứu người khiến Lâm Hiên đau lòng đến như vậy.

Cho Lâm Hiên một cái thủ thế an tâm, cửa phòng giải phẫu hoàn toàn đóng lại, trên giường bệnh, cậu thanh niên bị mất máu nhiều mà sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng cho dù như vậy, không mở to mắt, Từ Thương cũng có thể hình dung được, người này, khuôn mặt nhu thuận ngoan ngoãn đến thế nào.

Kế tiếp phải làm sao đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play