Từ Thương cảm giác, đã lâu rồi không trải qua sóng to gió lớn gì, lâu đến nỗi hắn cảm thấy được, hắn đã quen với cuộc sống an nhàn hiện tại này. Nếu bây giờ đặt hắn vào một tình huống nguy hiểm nào đó, có lẽ, sẽ không chịu nổi.
Ngay ở năm học cuối cùng của Từ Thương, Lâm Hiên cũng hoàn hành học vị thạc sỹ thiết kế công trình, trở thành người trẻ tuổi duy nhất trong học viện đạt được song song hai văn bằng thạc sỹ, rất nhiều đại học mời y đến dự tọa đàm, có điều hình như đều bị Lâm Hiên cự tuyệt, y cũng không nói nguyên nhân, Từ Thương cũng chẳng tò mò.
Lâm Hiên làm ăn trong hắc đạo vô cùng đúng mực, cho nên vị trí của y trong thế giới này cũng khá vứng chắc, không phải sợ kẻ có âm mưu cố ý theo đuổi, Lâm Hiên cũng hy vọng ngày tháng yên ổn qua đi.
Một số nhiệm vụ cần mức độ chính xác cao, ngay cả Lâm Hiên kinh nghiệm đầy mình, cũng phải suy nghĩ mất vài ngày. Một khi y gặp phải nhiệm vụ như vậy, Từ Thương sẽ ngủ không yên, gần sáng sẽ thức giấc một lần, tỉnh dậy làm cho Lâm Hiên một bữa ăn khuya, nếu y mệt mỏi ghé vào bàn ngủ, sẽ đắp thêm cho y một tấm áo.
Có điều dù có khó khăn đến đâu, Từ Thương đều thấy Lâm Hiên vô cùng thanh tỉnh, đôi khi thấy Từ Thương tiến vào, Lâm Hiên cũng không vội vã ăn bữa khuya, ngược lại dựa đầu vào người Từ Thương, thanh âm như thì thào tự nói, lại vừa giống nwh nói cho Từ Thương nghe.
“……Làm xong vụ này chắc chẳng làm nữa.”
“Được.”
“Cơ mà không có tiền thì làm sao giờ?”
“Tôi nuôi cậu.”
“Ừ.”
Cuộc đối thoại như vậy đã trải qua không ít lần, Lâm Hiên dần dần không nói nữa, Từ Thương cũng không hỏi lại, hai người ăn ý trầm mặc, bởi vì Từ Thương biết, đợi cho đến khi Lâm Hiên muốn dừng lại, y tự nhiên sẽ dừng, bản thân mình chỉ cần chuẩn bị làm bạn với y là được rồi.
Nếu có thể như vậy, mối quan hệ giữa hai người cứ như hiện tại là đủ rồi, thời gian trôi đi khiến cho người ta ít nhiều hiểu được một số thứ, hơn nữa hiện tại hai người vẫn còn trẻ tuổi, có điều cũng chình vì tuổi trẻ, mỗi người đều có ràng buộc của riêng mình, ai cũng có những chuyện sau này mình muốn làm.
Ai dám tưởng tượng, bốn năm cứ như thế trôi qua. Từ Thương bắt đầu tiến vào kỳ thực tập cuối cùng, bởi vì càng tiếp xúc nhiều với thực tế thì càng có nhiều kinh nghiệm phong phú, cuối cùng Từ Thương cũng có thể trải qua một chút cảm giác kỳ diệu, tuy rằng tuổi không còn nhỏ, dù sao vẫn còn ở trong trường học, thành tích học tập cùng năng lực làm việc đều đạt tiêu chuẩn, Từ Thương cuối cùng cũng biết, Lâm Hiên đứng ở vị trí cao cao tại thượng, tột cùng là cảm giác như thế nào.
Từ Thương nhìn thấy Lâm Hiên gầy đi một chút, đặc biệt là lúc Kiều Sở đến kỳ thi học kỳ, Lâm Hiên bắt đầu hướng dẫn sinh viên làm thí nghiệm. Cùng Kiều Sở trải qua bốn năm này, Lâm Hiên hoàn toàn loại bỏ chứng kén ăn, thức ăn gì cũng có thể nuốt, có điều đồ ăn thích nhất vẫn là đồ do Từ Thương làm.
Mặc dù Từ Thương thay đổi cách nấu nướng, đặc biệt nấu ăn cho Lâm Hiên, tinh thần của Lâm Hiên vẫn là ngày càng…. Kém đi. Đã vài lần Từ Thương đặt tay lên bả vai của Lâm Hiên, lời nói đã ở bên miệng, cuối cùng lại nuốt trở về.
Cậu có hiểu nổi cái cảm giác này không, tôi thật sự yêu cậu, nhưng lại không biết phải nói, yêu đến như thế nào.
70
Buổi tối, Từ Thương đang nấu cho Lâm Hiên trứng muối và cháo thịt, Tiêu Nhiên bỗng gọi điện đến. Hai tay của Từ Thương đều bận rộn, không có tay nhận điện thoại, là nhờ Lâm Hiên đem điện thoại đến bên tai hắn.
“Từ Thương, hiện tại cậu đang làm cái gì? Làm cái gì cũng bỏ đấy, nhanh đến đây giúp anh!”
“Tiêu Nhiên, anh làm sao vậy? Đừng nóng, từ từ nói.”
“Sao có thể không nóng!” Ở bên kia đầu dây, Tiêu Nhiên gần như hét lên, “Cậu giúp tôi tìm xem, không thấy Thiệu Khanh đâu rồi.”
Từ Thương nhìn nhìn đồng hồ trên tườn, đã 11 giờ đêm, hắn quay đầu dặn dò Lâm Hiên hai câu, đơn giản là 15 phút nữa tắt bếp, còn nữa là phải ăn từng ngụm nhỏ. Dặn xong rồi, với tay lấy chùm chìa khóa, phóng xe đến thẳng khách sạn của Tiêu Nhiên.
Tình hình mấy năm nay của Thiệu Khanh…. Nói không tốt cũng không phải, nhưng nói tốt thì cũng không đúng. Khi y biết rằng mình và Từ Thương không thể, y nghe theo ý kiến của Tiêu Nhiên, bắt đầu tiếp xúc thêm một vài người bạn được giới thiệu, cũng tham gia một vài cuộc tụ hội định kỳ. Nghe nói lần đầu tiên Thiệu Khanh tham gia một cuộc tụ hội, sự xuất hiện của y làm cho không khí đang huyên náo bỗng trở lên yên lặng, nguyên nhân vừa vì khí chất của y, vừa là mọi người nhìn thấy, người này tựa như nhân vật thần thánh trong chuyện cổ, nhất thời không biết nói điều gì.
Bốn năm này, Thiệu Khanh cũng hẹn hò với một hai đối tượng, Từ Thương cũng có gặp qua, cũng coi như là anh tuấn tiêu sái tuấn tú lịch sự, có điều thời gian hẹn hò cùng Thiệu Khanh lại không dài, sớm đến mau đi, mỗi khi Tiêu Nhiên hỏi nguyên nhân, Thiệu Khanh luôn khẽ câu khóe môi, bộ dáng vô tội nói, chỉnh là không hợp thì tan.
Tiêu Nhiên đã hơn một lần vì câu nói này mà đánh Từ Thương, mỗi khi Từ Thương dùng tay che đầu, bộ mặt ngây thơ vô tội hỏi, “Đại ca, sao lại đánh tôi a?” Tiêu Nhiên bỗng tức giận nói, “Cậu nhìn đi, cái điệu bộ nói chuyện này, không phải là Thiệu Khanh học cậu hay sao?”
Từ Thương không có biện pháp, đành dấu đầu xuống dưới quầy bar, cả người cao như vậy co ro nhành một nhúm, coi bộ dáng cũng đáng thương lắm! Có điều không làm Tiêu Nhiên rung động, hai mắt coi thường, tay nâng tách trà nhàn nhã uống.
71
Có điều hai ngày trước, Thiệu Khanh chưa dẽ qua nhà hàng của Tiêu Nhiên, trước đây, cửa hàng của Tiêu Nhiên là địa bàn mà Thiệu Khanh lui tới hàng ngày, một là cách chỗ làm việc của Thiệu Khanh gần, hai là tiện cho việc ăn uống, nếu không phải chỗ của Từ Thương học cách đây quá xa thì có lẽ Từ Thương cũng sẽ gia nhập đội ngũ ăn chực.
Còn một đoạn đường nữa là tới nhà hàng của Tiêu Nhiên, Từ Thương dừng lại ở vạch đèn đỏ, ngả người vào tay lái, liều mạng cố gắng nhớ lại thời điểm cuối cùng nhận được điện thoại của Thiệu Khanh, Thiệu Khanh có nói những gì.
“Từ Thương, nếu tôi làm chuyện sai lầm, cậu cảm thấy, Tiêu Nhiên có tha thứ cho tôi không, cậu có tha thứ cho tôi không.”
Lời nói của Thiệu Khanh lạnh như băng, tựa như đang vọng về bên tai Từ Thương, khi Thiệu Khanh gọi điện tới, Từ Thương đang vội vã làm cơm chuẩn bị cho Lâm Hiên, trả lời qua loa ứng phó liền tắt điện thoại, trong lòng nghĩ Thiệu Khanh chắc vẫn ổn, cho dù có gặp chuyện, vẫn còn có Tiêu Nhiên, kết quả ba ngày sau lại nhận được điện thoại của Tiêu Nhiên nói Thiệu Khanh biến mất.
Từ Thương nghĩ đi ngĩ lại lời nói kia của Thiệu Khanh, đến cả chục lần rồi mà vẫn không tìm ra manh mối gì.
Tiêu Nhiên thấy Từ Thương vừa đến, cũng không kịp trách mắng hắn cái gì, ngoài Từ Thương ra, Tiêu Nhiên còn gọi theemmaasy người bạn nữa đến, vẽ lên bản đồ thành phố tất cả những nơi Thiệu Khanh có thể đi tới, sau đó mọi người phân ra, đi tìm từng con phố.
Chỗ Từ Thương được phân tới vừa đúng là khu vực học viện của mình. Vừa rồi khi lái xe trên đường, Từ Thương còn cảm thấy Tiêu Nhiên làm như vậy có chút thái quá, hỏi ra mới biết, mỗi ngày Thiệu Khanh đều đến chỗ Tiêu Nhiên báo danh, nếu không đến được sẽ gọi điện thoại đến báo mình sẽ đi đâu, có khi, y còn chưa gọi điện, Tiêu Nhiên đã gọi điện hỏi y ở nơi nào. Thói quen đã kiên trì mấy năm, mà bây giờ, Thiệu Khanh lại mất tích ba ngày, khiến cho Tiêu Nhiên cuống hết cả lên, sau ngày Thiệu Khanh mất tích, Tiêu Nhiên còn một mình đi tìm người, có điều đến ngày thứ ba, hắn đã không còn đủ kiên nhẫn, chỉ có thể gọi bạn bè đến hỗ trợ.
Buổi tối không có quá nhiều xe, Từ Thương lái nhanh, mấy năm nay cũng không cùng Thiệu Khanh đi đâu nhiều, ở giữa hai người luôn có Tiêu Nhiên, mối quan hệ giữa hai người có thể nói là không nóng không lạnh, nhưng đã quen biết nhiều năm như vậy, tình cảm nói hết cũng không thể hết ngay được. Tuy rằng Từ Thương không biết mấy năm nay Thiệu Khanh quen biết bạn bè như thế nào, hắn vẫn có thể cảm nhận được, người mà Thiệu Khanh quen biết, không hề đơn giản.
Từ Thương đang chuẩn bị chuyển hướng xe, dẽ vào một ngõ nhỏ, đột nhiên phát hiện ở đầu đường có người đang vẫy tay với hắn, Từ Thương không rõ là ai, dồn toàn lực vào chân cố gắng phanh xe lại, nếu không, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngay khi Từ Thương vất vả khôi phục cân bằng, ngẩng đầu nhìn lại người đang đứng đằng xa, thuận tiện mắng to hai câu, lời nói phun ra khỏi miệng rồi mới nhìn thấy người kia đi tới trong nháy mắt, bao nhiêu lời muốn rống giận chỉ biến thành một cái tên.
“Lâm, Lâm Hiên?! Sao cậu lại ở đây?”
72
Lâm Hiên mân môi không nói gì, lập tức nhảy lên vị trí phó lái. Sau đó Từ Thương mới nhìn đến, ở cạnh Lâm Hiên còn có Trịnh Viễn, Trịnh Viễn đến gần, Lâm Hiên hạ cửa xe xuống, nói với Trịnh Viễn, “Gọi anh em đến hỗ trợ đi.”
“Lâm Hiên….”
“Thiệu Khanh đã mất tích đi,” xem bộ dáng Lâm Hiên, tựa hồ đã biết tất cả mọi chuyện, “Về việc tìm người, giao cho bọn tôi không phải là đúng nhất hay sao?”
Tuy rằng Từ Thương không biết Lâm Hiên biết Thiệu Khanh mất tích bằng cách nào, nhưng không thể phủ nhận câu nói vừa nãy của y, tìm người giao cho Lâm Hiên, chính là biện pháp tốt nhất. Não bộ vừa bị Tiêu Nhiên làm cho rối tung cư nhiên quên mất bên người mình chính là lão đại của mạng lưới tình báo lớn nhất tại thành phố này. Chẳng qua, Từ Thương vẫn có một chút cảm giác kỳ quái.
“…. Lâm Hiên, thật sự là cậu đến giúp tôi sao?”
“Ý gì đây, Thiệu Khanh dù sao cũng hợp tác học tập với tôi, thế nào cũng có thể coi như bạn bè.”
“Không phải tôi có ý này, tôi chỉ cảm thấy…. Cậu sẽ không vì một vấn đề đơn giản như vậy mà huy động toàn bộ lực lượng.”
“Quả nhiên vẫn là Từ Thương Thương hiểu tôi,” Lâm Hiên đẩy gọng kính trên sống mũi, tuy rằng cái miệng cười vô cùng đáng yêu, nhưng lời nói nói ra, lại khiến cho lòng của Từ Thương, lạnh buốt lại, “Thiệu Khanh này…. Dườn như quen biết một nhân vật nào đó nguy hiểm, bây giờ đi tìm anh ta, thuận tiện điều tra một chút.”
“……. Cái gì?”
“Từ Thương Thương, những thứ dư thừa, tôi không muốn nói,” Lâm Hiên nhu nhu huyệt thái dương, bộ dáng dườn như thật sự mệt mỏi, “Không phải lo chúng tôi làm chuyện gì, chỉ lần không liên quan đến Thiệu Khanh, tôi sẽ cố gắng hết sức tránh đi anh ta, tôi biết, anh ta và Tiêu Nhiên đối với cậu vô cùng quan trọng, tin tưởng tôi được không.”
Từ Thương gật gật đầu, xem như đã đáp ứng, hắn biết tính cách của Lâm Hiên, nếu là chuyện y không muốn nói, dù có ép hỏi thế nào cũng vô dụng, có điều, Lâm Hiên đã hứa hẹn sẽ tận lực không tổn thương Thiệu Khanh, như vậy, nhất định y sẽ làm được.
Ngay khi hai người đang ở một nhà hàng Thiệu Khanh thường ghé qua, di động của Lâm Hiên đột nhiên reo vang, màn hình màu đỏ nhấp nháy liên hồi, ngay cả Từ Thương cũng biết, đây là Trịnh Viễn gọi tới.
Lâm Hiên nhận điện thoại, tuy rằng không nói nhiều, đơn giản chỉ là lắng nghe đối phương, có điều khi nghe đến câu cuối cùng, hai hàng lông mày của y có chút giãn ra, hắn quay đầy, quơ quơ di động, chỉ vào tín hiệu Trịnh Viễn gửi tới, trên bản đồ có một điểm đỏ nói, Thiệu Khanh đang ở chỗ nào.
Điểm đỏ kia trên bản đồ không ngừng lóe sáng, dường như đối tượng đang không ngừng di chuyển, Từ Thương nheo mắt lại, nhìn kỹ bản đồ mới ý thức được, nơi đó là chỗ có quán bar nổi tiếng nhất thành phố này, có điều, người ta càng biết đến nó với cái tên phố sa đọa.
Lâm Hiên cũng không báo cấp dưới trực tiếp bắt Thiệu Khanh mang về, mà nói với bọn họ trông chừng Thiệu Khanh, cho đến khi Từ Thương nghĩ lại. Từ Thương gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, báo tin đã tìm được Thiệu Khanh, quả nhiên người ở đầu dây bên kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, có điều, khi Từ Thương hỏi vì sao Thiệu Khanh có thể đến loại địa phương như thế kia, Tiêu Nhiên lại hít sâu một hơi.
“Từ Thương, cậu chính là kẻ tệ hại nhất! Bản thân mình thay đổi, mà cậu lại không biết!”
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm lớn, ngay sau đó mưa như trút nước. Lâm Hiên nhìn thấy trên bản đồ, dấu hiệu kia đang dần dần di chuyển về phía điểm đỏ, ở nơi mà Từ Thương không nhìn thấy, ánh mắt hơi nheo lại.
Rốt cuộc, ai là người sai lầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT