Ngày hôm sau, Đồng Vũ Lăng quay về công ty xin ông chủ cho từ chức. Đối với việc này, ông chủ rất ngạc nhiên. Đồng Vũ Lăng nói rõ chi tiết, mình muốn dưỡng thai, người nhà cùng bạn trai cũng không muốn cô mệt nhọc bôn ba.
Đồng Vũ Lăng vào công ty một năm, luôn luôn biểu hiện ưu điểm, được ông chủ coi trọng, hôm nay thấy nàng tìm được hạnh phúc, cho dù cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng, còn hỏi cô khi nào thì mời uống rượu mừng, để anh ta chuẩn bị cùng nhân viên công ty đến chúc mừng. Nhưng mà, Đồng Vũ Lăng nói dối là bởi vì mang thai mà tạm thời sẽ không uống rượu mừng ngay được, cảm ơn ý tốt của sếp.
Sau đó, có sự giúp đỡ của Hiểu Linh và các đồng nghiệp khác, hơn nữa còn chưa vào mùa, cũng không có đơn hàng nào, Đồng Vũ Lăng chỉ cần ba ngày liền chuyển giao xong công việc, cuối cùng được mọi người vui vẻ tiễn về, chính thức từ chức.
Ngày hôm đó, trời cao trong xanh, ánh mặt trời tươi rạng, là ngày Đồng Vũ Lăng rời khỏi, cô mang theo một túi quần áo đơn giản, dưới sự quyến luyến đưa tiễn của cha mẹ, ngồi lên xe cùng bà Khưu, chính thức vào ở trong biệt thự tại ngoại ô của bà.
Bởi vì lần trước đã từng đi thăm một lần, Đồng Vũ Lăng đối với tòa biệt thự xa hoa khác biệt này cũng không cảm thấy xa lạ, cho đến khi bà Khưu mang cô lên tầng hai, bước vào một phòng ngủ rộng lớn, cô mới lần nữa biểu lộ sự kính sợ.
Phòng ngủ lớn vô cùng, có cả toilet riêng, hết sức sạch sẽ, bố trí lấy màu sọc xanh nước biển làm chính, khiến cho người ta nhìn rất thích mắt, vui vẻ thoải mái.
Lúc cô nhìn thấy bàn máy tính mới toanh bên cửa sổ kia, không khỏi kinh hô: “Bà ơi, máy tính này…”
“Ha ha, bà mặc dù già, nhưng cũng biết hứng thú của người trẻ tuổi các cháu mà, máy tính là bà hôm qua dặn tài xế tiểu Chu đi mua, mạng cũng mắc xong rồi, cháu bình thường nhàm chán có thể chơi đùa, nhưng không được ngồi lâu, khúc xạ đối với đứa bé rất nguy hiểm!”
“Uh, cháu sẽ! Cháu cám ơn bà!” Đồng Vũ Lăng gần như cảm động chảy nước mắt.
Miêu Dĩnh hiền lành yêu thương nhìn cô, “Bà đã nói muốn chăm sóc tốt cho cháu, để cháu vượt qua một kỳ mang thai vui sướng hạnh phúc mà!”
Đồng Vũ Lăng vừa cảm kích cười, không tự chủ được mà nhớ tới Long Triệt, sắc mặt hơi chút thay đổi.
Miêu Dĩnh tựa như có thuật đọc tâm, tiếp tục nói: “Vốn là bà gọi a Triệt đi đón cháu, nhưng nó hôm nay muốn mở cuộc họp cổ đông, còn phải chủ trì một đại hạng mục, nhưng nó đã đồng ý buổi tối lại đây ăn cơm.”
“Thật vậy ạ?” Vẻ mặt mông lung của Đồng Vũ Lăng lập tức chuyển sang tươi sáng.
“Uh uh, đương nhiên!” Miêu Dĩnh dừng một chút, mặt có chút đăm chiêu nhìn chăm chú vào Vũ Lăng, đột nhiên nói: “Vũ Lăng, bà biết trong lòng cháu còn đang oán giận a Triệt, kỳ thật, phẩm chất của a Triệt không xấu, nó còn bé rất đáng yêu, sở dĩ tạo thành vẻ ích kỉ lạnh lùng, không ai bì được hiện nay, chủ yếu là do quá trình phát triển mà ra, cháu nhường nhịn một chút, cho nó chút thời gian, được không?”
Đồng Vũ Lăng gật đầu, “Vậy, bà có thể nói cho cháu biết nguyên nhân anh ấy… biến thành như vậy được không ạ?” Thấy Miêu Dĩnh có vẻ không muốn nói, cô bổ sung thêm: “Cháu nghĩ nếu như hiểu rõ hơn về anh ấy một ít, cháu sẽ có tự tin để thay đổi anh ấy hơn, làm anh ấy cảm động, mà cháu cũng không cần thấy hối tiếc!”
Miêu Dĩnh nghe xong, suy nghĩ một chút, rốt cục khẽ nói ra: “A Triệt vào năm hai tuổi, đúng vào lúc cha nó Long Khiếu Thiên đầu tư thành lập ngân hàng. Cháu cũng biết, căn cứ theo tình hình nước ta, căn bản không cho phép tư nhân thành lập ngân hàng, Khiếu Thiên tốn rất nhiều tinh lực cùng tiền tài, mượn quan hệ của rất nhiều người, rốt cục thuyết phục được phía chính phủ, dưới tình huống có sự tham dự cổ phần của quốc gia, thành công mở ra ngân hàng này. Chiếm giang sơn dễ dàng, giữ giang sơn mới khó, sau khi mở ngân hàng, công việc của Khiếu Thiên ngày càng bề bộn, hơn nữa các loại tiệc tùng xã giao, thời gian về nhà ít lại càng ít, đương nhiên sẽ vắng vẻ mẹ của a Triệt. Tuyết Liên đứa con gái này, từ nhỏ bị bà chiều quá sinh hư, trời sinh tính tình cao ngạo dã man, lúc mới đầu nó còn thông cảm cùng ủng hộ Khiếu Thiên, nhưng dần dần, nó liền không nhịn được, thành ra khắc khẩu với Khiếu Thiên, mỗi lần ầm ĩ xong đều mượn đứa con duy nhất —— a Triệt ra trút giận. Một năm sau, cũng chính là lúc a Triệt ba tuổi, nó để lại cho Khiếu Thiên một lá đơn ly hôn nó đã kí tên sẵn, mang theo a Triệt rời khỏi Long gia.”
“Đúng rồi, cháu hình như nghe Long Triệt đề cập qua anh ấy khi còn bé từng sống một năm trong cô nhi viện nước Anh, chính là lúc đó sao? Mẹ anh ấy cho dù cùng cha anh ấy ly hôn, theo lý hẳn là trở về với bà chứ ạ!” Đồng Vũ Lăng đột nhiên nhớ tới lời Long Triệt từng nói với mình, vì vậy không nhịn được hỏi.
Miêu Dĩnh thở dài một tiếng, dưới sự dìu đỡ của Vũ Lăng, đi tới ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục nói: “Nó vốn là mang theo a Triệt trở về sống với bà, nhưng nó căn bản không tường tận trách nhiệm của một người mẹ, mỗi ngày đều vứt con ở nhà, một mình đi ra ngoài đến canh ba nửa đêm (3h-5h sáng) mới về. Bà và ông ngoại mặc dù rất thương a Triệt, nhưng cũng không bằng được tình thương của cha và mẹ. Đáng thương cho a Triệt còn bé, một ngày ba bữa cơm đều chờ đợi mẹ và cha xuất hiện. Sau đó, bà rốt cục không nhịn được, hạ lệnh cấm Tuyết Liên, cảnh cáo nó nếu không chăm lo cho con mình, bà sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nó. Vốn tưởng rằng như vậy có thể khiến nó thu liễm bớt, không còn nóng tính nữa, ai ngờ đứa con này tính tình quá bướng bỉnh, thế mà lại không bị bà uy hiếp, còn lén mang a Triệt rời khỏi đây, sau mới biết được nó đi Anh.”
“Sau đó thì sao ạ?” Cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện trong lòng Đồng Vũ Lăng.
“Nó trên người không có lấy một xu tiền, vốn có thể tìm đến vài người họ hàng bên kia, nhưng trái tim cao ngạo của nó không cam lòng sống cảnh ăn nhờ ở đậu, liền tự mình tìm việc, còn đem con mình ném vào cô nhi viện nhờ nuôi! Đủ một năm, dưới sự đau khổ cầu khẩn của bà và ông ngoại, mà nó cũng phát hiện trong lòng mình vẫn còn yêu Khiếu Thiên như cũ, cho nên mang theo a Triệt, lại trở lại Trung Quốc. Đáng tiếc khi đó, Khiếu Thiên đã quen biết một cô gái, cô gái ấy lại vừa mới mang thai con của Khiếu Thiên!”
“Cô gái ấy chính là cô vợ nhỏ của Long lão gia bây giờ Dung Diễm Hồng sao ạ?” Đồng Vũ Lăng ngắt lời hỏi, lúc mới cùng a Triệt gặp gỡ, đã từng nghe anh ấy nói qua, anh ấy mấy lần không vui, nguyên nhân chính là do mẹ anh ấy thường xuyên cùng mẹ nhỏ cãi nhau ầm ĩ. Chính mình lúc ấy đã vô cùng đau lòng cho anh ấy.
“Dù rằng Khiếu Thiên chưa kí đơn ly hôn, nhưng dù sao Tuyết Liên đã kí rồi, bởi vậy cho dù Khiếu Thiên có cùng người phụ nữ khác sống với nhau, cũng không thể hoàn toàn trách nó. Haizz, hai đứa lúc đó xảy ra ân ân oán oán gì, bà cũng không rõ lắm, cũng không muốn đi làm rõ. Khiếu Thiên và Tuyết Liên hòa hảo rồi, Khiếu Thiên mặc dù không kết hôn với Dung Diễm Hồng, nhưng vẫn đem cô ta đến sống trong nhà, chăm sóc cho nó và đứa bé. Bi ai lớn nhất của người phụ nữ là phải chia sẻ chồng với người khác, Dung Diễm Hồng và Khiếu Thiên mặc dù không danh phận, Tuyết Liên nhưng lại mãi không có cách nào tiêu tan, căm hận đối với Diễm Hồng ngày một gia tăng, thường xuyên chế ngạo đùa cợt, mở miệng nhục nhã nó. Đặc biệt là sau khi thấy Khiếu Thiên rất thích đứa con do Diễm Hồng sinh – Long Hạo, Tuyết Liên càng lại đố kỵ, nổi giận, lại bắt đầu đem tức giận phát tiết trên người a Triệt, còn không ngừng nói với a Triệt Diễm Hồng chính là vu bà (thầy phép, người có thuật yểm bùa), chính là loại phụ nữ đê tiện đã phá hỏng gia đình của nó.”
“Lâu dần, Triệt cũng đâm ra căm ghét Diễm Hồng, lại liên hệ đến tất cả phụ nữ xuất thân bần hàn?” Đồng Vũ Lăng hỏi tiếp.
“Có thể nói như vậy. Diễm Hồng là cô nhi, xuất thân bần hàn, a Triệt ảnh hưởng từ Tuyết Liên, từ nhỏ liền hình thành một loại ý thức, lớn lên mặc dù hiểu là không phải, nhưng nó vẫn như cũ sinh ra một loại ý thức khinh bỉ cùng chán ghét ngầm đối với những cô gái xuất thân bình thường. Tuyết Liên lại càng như thế, cho tới nay vẫn chỉ nhận thức Trình Gia Văn có xuất thân nhà giàu làm bạn gái a Triệt, thậm chí là vợ của nó.”
“Bà ơi, Trình Gia Văn rốt cuộc là một người như thế nào ạ? Cô ấy và a Triệt có phải rất yêu nhau đúng không? Còn nữa, cô ấy…” Lần đầu tiên đi tìm Long Triệt từng nghe anh ấy nhắc đến Trình Gia Văn, lần trước tại sinh nhật của bà cũng nghe ELLA nhắc tới, sau đó lại nhiều lần nghe Tiêu Chính Hoa nói đến, hôm nay lại nghe bà nhắc tới, Đồng Vũ Lăng rốt cục không nhịn được, hỏi ra.
Miêu Dĩnh phức tạp nhìn cô, cuối cùng cũng không nói gì tiếp, mà chuyển sang đề tài mới: “Cháu hôm nay bôn ba lâu như vậy cũng mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
“Bà ơi…”
“Vũ Lăng, bà sở dĩ nói cho cháu chuyện này, là hy vọng cháu hiểu rõ a Triệt và mẹ nó, tha thứ cho bọn họ. Về phần Trình Gia Văn, thành thật mà nói, bà không thích nó, cho nên không muốn nhắc tới bất cứ chuyện gì của nó!”
Nghe đến đó, trong lòng Đồng Vũ Lăng mặc dù vô cùng băn khoăn, nhưng lại chỉ thôi, cuối cùng đưa bà đi ra ngoài.
“Không cần tiễn, cháu mau đi nghỉ ngơi đi, tỉnh ngủ xong, a Triệt liền tới.” Ra tới cửa, Miêu Dĩnh ngăn cản Đồng Vũ Lăng.
Đồng Vũ Lăng gật đầu, dừng bước, cho đến khi bóng dáng tập tễnh của Miêu Dĩnh hoàn toàn biến mất ngoài tầm mắt, cô mới lần nữa trở về phòng, khẽ đóng cửa, đến trên giường nằm xuống.
Bên tai cô vẫn đang hồi tưởng lại những gì bà mới nói, trong lòng đủ loại suy nghĩ, mà nghi hoặc không ngừng. Nghe bà nói xong, cô phát hiện mình biết về Long Triệt quá ít, đối với Khưu Tuyết Liên cũng vậy. Còn có Trình Gia Văn kia, cô lại thêm tò mò, thật sự rất muốn biết, Trình Gia Văn rốt cuộc là một phụ nữ như thế nào, sao lại được a Triệt yêu thích, là vì cô ấy xuất thân nhà giàu sao? Hay là…
Haizz, tâm tình phiền loạn, nhưng lại không sao có được đáp án, biết rõ bản thân mang thai không nên suy nghĩ miên man, nhưng Đồng Vũ Lăng vẫn không cách nào khống chế chính mình, nội tâm cô không ngừng đấu tranh, không biết qua bao lâu, cuối cùng đã ngủ say…
Theo thời gian trôi qua, mặt trời bên cửa sổ dần dần lặn về hướng Tây, từ từ chuyển tối, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Bên trong phòng một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe thấy một tiếng đẩy cửa yếu ớt, một người cao lớn khẽ bước vào, cuối cùng dừng trước giường ngủ, đôi mắt đen như phát sáng gắt gao nhìn chằm chằm cô gái ngủ trên giường, cơn sóng ngầm trong mắt bắt đầu di chuyển.
Như bị hàng triệu mặt trời nóng rực thiêu đốt, Đồng Vũ Lăng từ trong mộng tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy hình ảnh tuấn tú quen thuộc kia, cả người bất ngờ sững lại.
Không nghĩ tới Đồng Vũ Lăng sẽ đột nhiên tỉnh lại, anh ta đầu tiên là ngẩn ra, lập tức xoay người.
Mắt thấy anh ấy vội vàng rời đi, Đồng Vũ Lăng cái gì cũng không muốn nữa, ngay cả sự lạnh lẽo vô tình của anh ấy đối với mình và đứa bé cũng quên mất, cô không nhịn được gấp gáp hô lên: “Triệt, Triệt —— “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT