Vân Dật Long đang tột cùng thắc mắc, bỗng thấy Hải Ngu thiền sư toàn thân run lên thì đứng phắt dậy:
Vân Dật Long và mọi người lại giật mình sửng sốt, đồng thời họ còn phát hiện một điều hết sức kinh khủng, đó là dáng vẻ của Hải Ngu thiền sư lúc này giống hệt lão hòa thượng Trí Quang, ánh mắt sáng quắc và ngập vẻ ghê rợn.
Chú mắt nhìn kỹ hãy còn nhiều điểm đáng chú ý khác nữa.
Hải Ngu thiền sư thương thế vốn trầm trọng đến sắp chết, song giờ đây lại khỏe mạnh như người thường, tuy khắp người vẫn bê bết máu, song thương thế dường như đã hoàn toàn bình phục. Đây thật là điều chẳng thể nào lý giải được.
Ngoài ra, Trí Quang đại sư tuy mặt mày lem luốc, râu tóc rối bời, song những chỗ có thể bộc lộ ra đều ánh lên xanh biếc.
Hải Ngu thiền sư sau khi đứng phắt dậy, cùng Trí Quang đại sư chằm chặp nhìn nhau, hồi lâu hai người cùng cất tiếng cười vang hết sức chói tai.
Vật Dật Long kinh hãi vội nói:
- Mau đi khỏi đây.
Quan Sơn Phụng lặng thinh gật đầu, cùng Độc Mãng và Song Hồ tung mình phóng đi. Vân Dật Long dẫn trước một mạch xuống chân núi mới dừng lại bên một mỏm đá.
Chỉ thấy chàng đứng lặng đăm chiêu nghĩ ngợi, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Quan Sơn Phụng bèn đến gần thấp giọng gọi:
- Long ca!
Vân Dật Long lơ đễnh:
- Phụng muội!
- Nơi đây không nên nấn ná lâu, ta đi thôi.
Quan Sơn Phụng nói xong ngước lên nhìn trời, như tìm kiếm hai con chim bằng trên mây cao, nhưng lúc này khói lửa vẫn mịt mù, chẳng thể nào trông rõ được trời mây.
Vân Dật Long lắc đầu nói:
- Tiểu huynh không thể rời khỏi đây được.
Quan Sơn Phụng sửng sốt:
- Tại sao vậy?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Phụng muội không thấy Hải Ngu thiền sư đã như thể nào sao?
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Trên đời thiếu chi những điều không thể lý giải, ta đâu thể can thiệp hết được, có điều là Hải Ngu thiền sư đã không còn như người thường nữa, vậy thôi.
Vân Dật Long đanh mặt:
- Phụng muội không nghĩ chúng ta nên tìm hiểu rõ sự thật sao?
Quan Sơn Phụng thoáng giật mình nói:
- Tìm hiểu rõ sự thật dĩ nhiên là nên, nhưng Long ca đừng quên là hiện nay Thanh Dương lãnh rất có thể đang gặp đại biến chờ Long ca cứu viện, và còn Mai tỷ cùng mọi người đang chờ nữa.
Vân Dật Long giọng nặng nề:
- Không sai! Tiểu huynh cũng biết vậy, nhưng làm việc gì cũng phải có thủy có chung, việc này chưa xong bảo tiểu huynh bỏ đi sao được…
Quan Sơn Phụng không đồng ý:
- Ta bỏ qua việc này thì có sao đâu.
Vân Dật Long lắc đầu nghiêm giọng:
- Không được! Chẳng kể việc này quá ư li kỳ, chỉ việc Hải Ngu thiền sư là một bậc chưởng môn Thiếu Lâm, mai này bảo tiểu huynh ăn nói thế nào với đệ tử thiếu lâm đây?
Quan Sơn Phụng thở dài:
- Thật là khó xử, trông bề ngoài thì dường như hai vị lão hòa thượng đều đã điên loạn, nều vì việc này mà gây ra rắc rối thì thật là phiền.
Song Hồ bỗng xen lời:
- Lão nô có ý kiến được chăng?
Quan Sơn Phụng vội nói:
- Lão đã nhận thấy gì hay sao?
Song Hồ nghiêm giọng:
- Lão nô chỉ suy luận qua nhận xét của mình, đúng hay không cũng chưa biết chắc.
Vân Dật Long vội giục:
- Bất luận đúng hay không, xin hãy nói mau.
Song Hồ đảo quanh mắt nói:
- Khi nãy lão nô phát hiện trước cửa sơn động có một dòng suối…
Vân Dật Long tiếp lời:
- Đúng vậy! Dòng suối ấy từ trên vách núi cạnh Hải Lăng cổ động chảy ra. Vậy thì có liên quan gì nào?
Song Hồ nghiêm nghị:
- Vấn đề có lẽ đã phát sinh từ dòng suối ấy.
Quét mắt nhìn mọi người đoạn nói tiếp:
- Lão nô đã nhận thấy mùi kỳ lạ trong nước suối, lúc đầu tưởng đâu là dòng suối trong động chảy ra, mang theo mùi mốc meo trong động ra ngoài, nhưng sau đó phát hiện là không phải.
Vân Dật Long nóng ruột hỏi:
- Vậy đó là gì?
Song Hồ gằn mạnh giọng:
- Trong nước suối có độc.
Quan Sơn Phụng giật nảy mình:
- Có phải giống như nước độc trong Thiên Độc Tuyền ở Miêu Cương không?
Song Hồ gật đầu:
- Đúng vậy! Nước ở đây giống hệt như nước trong Thiên Độc Tuyền.
Quan Sơn Phụng gật gù:
- À...Thảo nào...
Vân Dật Long thắc mắc:
- Nguyên nhân thật sự như thế nào? Phụng muội hãy mau nói rõ ra đi.
Quan Sơn Phụng chau mày:
- Người nào uống phải chất độc ấy rất có thể sẽ trở nên điên loạn. Hẳn là Trí Quang đại sư đã uống nước suối ấy hàng ngày trong suốt năm mươi năm, kết quả tất nhiên phải vậy rồi.
Vân Dật Long cũng chau mày:
- Nếu như trong nước suối có độc, với trình độ võ công như Trí Quan đại sư lẽ ra đã sớm phát hiện mới phải. Tại sao ông ấy lại uống suốt mấy mươi năm để đến nỗi trúng độc sâu nặng như vậy?
Quan Sơn Phụng nhẹ lắc đầu:
- Trong nước ấy tuy có độc nhưng rất nhạt, uống vào hơn mằn mặn chẳng khác nào những nguồn nước trong khe núi…
Mắt đảo quanh một lượt lại lắc đầu nói tiếp:
- Sau khi bị trục xuất khỏi sơn môn, Trí Quang đại sư trong lúc bất mãn chán chường tất nhiên là không chú ý đến điều nhỏ nhặt ấy, hơn nữa lúc mới uống vào lại không có hiện tượng ngộ độc, do đó dĩ nhiên ông đã không có ý nghi ngờ. Thế là ngày dài tháng rộng ông đã bị chất độc thâm nhập vào cơ thể mà không hề hay biết. Điều ấy có thể nhận thấy rõ qua sắc mặt xanh rờn của ông.
Vân Dật Long thở dài:
- Tiếc thay cho bậc cao nhân Phật môn lại trở nên thê thảm thế này.
Thoáng ngẫm nghĩ lại nói tiếp:
- Nhưng tại sao Hải Ngu thiền sư vừa bị ôm lấy đã lành hẳn thương thế và trở nên điên loạn giống như Trí Quang đại sư thế kia?
Quan Sơn Phụng chậm rãi đáp:
- Đó là vì Trí Quang đại sư đã ngộ độc sâu nặng, khắp người đầy chất kịch độc, khi tiếp xúc với Hải Ngu thiền sư, độc tố liền xâm nhập qua đường lỗ chân lông, nên Hải Ngu thiền sư bị ngộ độc ngay và trở nên điên loạn giống như Trí Quang đại sư.
Vân Dật Long chau mày:
- Thật là khủng khiếp! Không ngờ trên cõi đời này lại có điều quái lạ đến vậy.
Quan Sơn Phụng nghiêng đầu ngẫm nghĩ nói tiếp:
- Loại độc tố này tuy rất lợi hại song cũng có điều hữu ích.
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Nước độc ấy tuy khiến người phát điên, nhưng lại có thể chữa khỏi các thương thế nội ngoại và độc thương khác, đồng thời còn có thể giúp người sống trường thọ, không bao giờ bệnh hoạn, điển hình giống như việc thương thế bình phục của Hải Ngu thiền sư vừa qua...
Vân Dật Long gật đầu:
- Sự thật đúng là như vậy.
Quan Sơn Phụng nói tiếp:
- Ngoài ra, nước độc ấy còn có thể khiến nội lực gia tăng tột bậc và da thịt rắn chắc như sắt thép. Nghiêm chỉnh mà nói, Hải Ngu thiền sư đã sắp chết mà mà được kỳ ngộ như vậy chưa biết chừng đó lại là một điều may mắn.
Vân Dật Long gật đầu:
- Phụng muội nói rất đúng, nhưng điều khiến cho tiểu huynh lo lắng là sợ họ ra ngoài quấy nhiễu giang hồ, gieo tai họa cho mọi người. Với công lực và chất kịch độc trên người họ,e rằng sẽ có thể gây ra biết bao tai họa khôn lường.
Quan Sơn Phụng cười:
- Long ca khỏi lo nghĩ đến điều ấy, có lẽ không thể xảy ra đâu.
- Làm sao biết được? Chẳng lẽ Phụng muội đã từng gặp người bị ngộ độc giống như vậy rồi ư?
Quan Sơn Phụng lắc đầu:
- Đâu có! Tiểu muội chỉ căn cứ trên một điều cụ thể, Trí Quang đại sư đã ở đây trên năm mươi năm, có bao giờ thấy ông xuất hiện trên chốn giang hồ đâu.
Vân Dật Long chau mày:
- Nhưng tiểu huynh đã chính mắt trông thấy một mảnh da người treo trước cửa động.
Quan Sơn Phụng cười:
- Đó có lẽ là một kẻ nào đó không may đã bén mảng đến trước cửa động mà thôi, qua việc trước sơn động không hề có lối đi thì đủ biết Trí Quang đại sư không hề rời động đi xa.
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:
- Cũng có lý! Việc đã vậy rồi, chúng ta cũng chẳng thể làm gì được, đi thôi.
Quan Sơn Phụng đưa tay chỉ, nói:
- Phía kia ít khói hơn, chúng ta hãy đến đó mới có thể trông thấy được chim bằng.
Vân Dật Long gật đầu, liền dẫn trước phóng đi, quả nhiên ngoài trăm trượng không có khói mù, có thể trông thấy một góc trời xanh.
Quan Sơn Phụng cùng Độc Mãng và Song Hồ theo sau, bốn người phóng nhanh đi, thoáng chốc đã đến một ngọn đồi trọc, không có cây cối nên tầm nhìn rất xa.
Ngước nhìn lên trời, lũ thứu ưng đã biến mất, nhưng hai con chim bằng cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Vân Dật Long chau mày hồi lâu, nhất thời phân vân chẳng biết nên quyết định ra sao, bởi rất có thể hai con chim bằng đang ẩn mình trong mây, nhưng xung quanh lại có lũ hung ưng hoặc cường địch mai phục nên không dám bay xuống thấp.
Như vậy bắt buộc phải cất tiếng lên mới gọi được hai con chim bằng, nhưng đồng thời cũng có thể mang đến những tai họa khác.
Quan Sơn Phụng hiểu ý chàng, bèn đến gần thấp giọng nói:
- Long ca! Chẳng còn cách gì hơn, đành cất tiếng lên gọi thôi.
Vân Dật Long thầm toán tính, lộ trình từ đây đến Thanh Dương Lãnh hãy còn những ngàn dặm, cước trình nhanh đến mấy thì cũng phải mất một ngày một đêm, còn như cưỡi chim bằng thì chỉ cần tối đa hai giờ là đến nơi rồi.
Nếu là bình thường thì chàng chẳng ngại bộ hành, nhưng Thanh Dương Lãnh có thể đã xảy ra tai biến, thời gian cấp bách, chàng không thể chọn con đường bộ hành được.
Cuối cùng, chàng đành cất lên một tiếng huýt dài vang xa hàng mấy dặm.
Sau đó, mọi người đều nôn nóng nhìn lên mây trông chờ, song ngoài những áng mây trắng vật vờ bay, chẳng thấy bóng dáng con chim bằng nào cả.
Vân Dật Long thờ thẫn một hồi, đoạn lại cất tiếng huýt lần thứ hai.
Nhưng ngay khi tiếng huýt vừa cất lên, bỗng nghe một giọng rổn rảng nói:
- Này, ngươi la ó cái quái gì vậy hả?
Mọi người thảy đều giật mình kinh hãi, bởi tiếng nói ấy phát ra quá đột ngột và chỉ cách chừng mươi trượng, vậy mà không một ai hay biết đối phương đã có mặt tự bao giờ.
Theo phản ứng tự nhiên, mọi người đều quay phắt về phía ấy, chỉ thấy một lão tăng áo đỏ đang đứng trên một mô đất cười tủm tỉm nhìn mọi người chờ đợi câu trả lời.
Vân Dật Long vội nói:
- Tại hạ gọi vật cưỡi, chẳng ngờ lại kinh nhiễu đến lão thiền sư, xin miễn thứ cho.
Song chàng không khỏi thầm kinh hãi, bởi lão tăng này rất có thể là Ba Đa Hồng.
Lão tăng áo đỏ cười nói:
- Vật cưỡi gì vậy?
Vân Dật Long ngập ngừng:
- Đó là...hai con chim...
Lão tăng áo đỏ ra chiều khoái trá:
- Vật cưỡi của hòa thượng này cũng là chim, của các vị là chim gì vậy?
Vân Dật Long thoáng giật mình, song đáp ngay:
- Chim bằng.
Lão tăng áo đỏ cười hề hề:
- Ối chà! Vậy là các vị không còn cưỡi được nữa rồi.
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Lão thiền sư nói vậy nghĩa là sao?
Lão tăng áo đỏ trỏ tay nói:
- Ngươi hãy xem, phải hai con chim đó không?
Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ, lại giật mình kinh hãi, thì ra xác hai con chim bằng nằm trong một cái hố to cách đó không xa lắm, lông vũ rối bời, máu me bê bết, hiển nhiên đã chết tự bao giờ.
Vân Dật Long tức giận quát:
- Lão hòa thượng đã giết chúng phải không?
Lão tăng áo đỏ tủm tỉm cười:
- Không phải lão tăng, mà là chim của lão tăng.
Vân Dật Long hậm hực:
- Hừ! Thì cũng vậy thôi.
Lão tăng áo đỏ vẫn tủm tỉm cười:
- Ngươi đã trông thấy cái hố đó rồi chứ? Kẻ xuất gia vốn có lòng từ bi, lão tăng đang định chôn chúng đấy.
Vân Dật Long tức tối nghiến răng:
- Lão thiền sư nói dễ nghe quá! Chôn là kể như xong ư?
Quan Sơn Phụng bỗng với truyền âm nhập mật nói:
- Long ca, trong hoàn cảnh này chúng ta nên nhịn là hơn, theo ý muội…chúng ta hãy rời khỏi nơi đây mau.
Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ, khẽ nói:
- Thôi được, chúng ta đi.
Đoạn cất bước bỏ đi, song lão tăng áo đỏ đã cười hề hề nói:
- Sao lại bỏ đi thế này?
Vân Dật Long chững bước:
- Chim của đại sư đã giết chim của tại hạ, chúng tôi không truy cứu mà còn chưa đủ hay sao?
Lão tăng áo đỏ cười:
- Tất nhiên không được, nơi đây không có kẻ khác,chúng ta hãy thư thả mà nói chuyện với nhau.
Vân Dật Long xẵng giọng:
- Rất tiếc, chúng tôi không có thời gian. Cáo biệt!
Lão tăng áo đỏ lách người cản đường:
- Vậy càng không thể được, từ chối nói chuyện với lão tăng có nghĩa là xem thường lão tăng, các ngươi đừng mong rời khỏi nơi đây!
Vân Dật Long quay sang Quan Sơn Phụng truyền âm nói:
- Rõ ràng lão hòa thượng này là Ba Đa Hồng.
Đồng thời mặt bừng dậy sát cơ, ra vẻ muốn động thủ ngay.
Quan Sơn Phụng truyền âm nói:
- Long ca định làm gì vậy?
- Dịp may khó gặp, nhân đây trừ khử lão cho rồi!
- E chẳng dễ đâu, hãy chờ dịp khác thì hơn.
Vân Dật Long đành nén giận nói:
- Đại sư muốn nói gì?
Lão tăng áo đỏ cười hì hì:
- Ngươi biết lão tăng là ai không?
Vân Dật Long lắc đầu:
- Không, dường như chúng ta chỉ gặp nhau lần đầu, chưa từng quen biết bao giờ!
Lão tăng áo đỏ gật đầu:
- Đúng vậy, nhưng lão tăng là một người có tiếng tăm, nói ra hẳn ngươi biết ngay.
Vân Dật Long lặng thinh, nhếch môi cười khinh bỉ, song lão tăng áo đỏ vẫn ra vẻ tự đắc nói tiếp:
- Lão tăng là Ba Đa HỒng, một đại pháp sư của phái Mật Tông.
Vân Dật Long hững hờ vòng tay:
- Ngưỡng mộ đã lâu tại hạ xin cáo từ!
Ba Đa Hồng chau mày:
- Lại muốn đi nữa… có lẽ ngươi đã khiếp sợ danh tánh của bổn đại pháp sư phải không?
Vân Dật Long cười khảy:
- Tại hạ ngay cả nghe cũng chưa từng, sao lại khiếp hãi được. Chẳng qua tại hạ đang có việc khẩn cấp phải rời khỏi đây ngay đó thôi!
Ba Đa Hồng cười:
- Chim của các ngươi đã chết, đi bằng cách nào đây?
Vân Dật Long hậm hực:
- Bộ hành cũng đâu hề gì
- Bộ hành vừa chậm lại vừa vất vả thật…
Vân Dật Long bực tức:
- Đại pháp sư khỏi bận tâm, miễn chúng tôi không bắt bồi thường là được rồi.
Ba Đa Hồng lắc đầu:
- Không được, ngươi càng không bắt bồi thường thì lão tăng càng quyết bồi thường…như thế này vậy, trong nhất thời lão tăng chẳng biết tìm đâu ra loài chim như của các ngươi, thôi thì giao hai con chim của lão tăng cho các ngươi vậy.
Chẳng rõ lão có mưu mô gì, song Vân Dật Long từ chối ngay:
- Chúng tôi không cần.
Ba Đa Hồng lại lắc đầu cười:
- Ngươi rõ là bướng bỉnh.
Bỗng đưa mắt nhìn Độc Mãng và Song Hồ một hồi rồi nói tiếp:
- Hai người này giả mạo Đại Lương Song Yêu đánh lừa Quân Trung Thánh phải không?
Độc Mãng và Song Hồ nghe nói liền đưa mắt nhìn nhau, từ nãy giờ hai người đã cố giằn cơn nóng giận, lúc này không thể nén giận được nữa, vừa định động thủ thì Quan Sơn Phụng ra hiệu cản lại, chỉ thấy nàng mỉm cười nói:
- Đại Pháp sư tinh mắt lắm, quả đúng là họ đã giả mạo Đại Lương Song Yêu, nhưng còn Đại pháp sư thì sao? Quân Trung Thánh đã thuê pháp sư bao nhiêu vàng bạc?
Ba Đa Hồng cười to:
- Bổn pháp sư chẳng xem vàng bạc vào đâu cả.
Quan Sơn Phụng mỉm cười:
- Vậy Đại pháp sư đã thừa nhận được Quân Trung Thánh thuê đến đây phải không?
Ba Đa Hồng giọng rề rà:
- Đúng là Quân Trung Thánh đã thuê bổn pháp sư đến đây! Trong khi bổn pháp sư cũng đang định đi du lịch Trung Nguyên một chuyến, có Quân Trung Thánh chiêu đãi thì có gì tốt hơn!
Đoạn cười khanh khách rồi nói tiếp:
- Giá như các ngươi thỉnh trước thì pháp sư cũng đến với các ngươi thôi!
Quan Sơn Phụng bĩu môi:
- Xí! Ai mà thèm thỉnh cái thứ hòa thượng man rợ như lão.
Vân Dật Long vội xen lời:
- Bất kể Mật tông hay Thiền Tông thì Đại pháp sư cũng đáng kể là một vị cao tăng đắc đạo.
Ba Đa Hồng cười đắc ý:
- Cũng tàm tạm.
Vân Dật Long nghiêm giọng:
- Đệ tử Phật môn phải có lòng từ bi cứu thế, Quân Trung Thánh không từ mọi hành vi tàn ác, nhiễu loạn võ lâm, nếu đại pháp sư mà kết bạn với lão ta, chẳng khác nào nối giáo cho giặc.
Ba Đa Hồng cười:
- Quân Trung Thánh chủ trì Huyết bi, là một bậc tôn chủ của võ lâm Trung Nguyên, phân xử phải trái, khuyếch trương chính nghĩa, chẳng phải là một người tốt hay sao?
Vân Dật Long nghiến răng cười khảy:
- Đó chỉ là vẻ bề ngoài giả dối của lão ta. Đại pháp sư là một vị cao tăng Phật môn, tại sao lại không phân biệt được thiện ác thế này?
Ba Đa Hồng lắc đầu:
- Những lời nói của ngươi chẳng thể khiến cho bổn pháp sư thay đổi quan điểm đâu. Bọn nhãi ranh các ngươi biết gì là thiện với ác chứ!
Đoạn nhìn chốt vào mặt Vân Dật Long nói tiếp:
- Ngươi là Kim Bích môn chủ Vân Dật Long phải không?
Vân Dật Long dõng dạc đáp:
- Đúng vậy!
Ba Đa Hồng cười:
- Tốt lắm! hãy đi theo bổn pháp sư.
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Đi đâu?
Ba Đa Hồng nghiêm túc nói:
- Sở dĩ bổn pháp sư được Quân Trung Thánh cung phụng, điều kiện chính là giúp lão tìm được ngươi. Hai người hãy thuận thảo mà bàn bạc với nhau. Biết đâu lại có thể hóa địch thành bạn.
Vân Dật Long cười khảy:
- Quân Trung Thánh là kẻ thù bất cộng đới thiên với Vân mỗ. Chẳng giấu gì pháp sư, vừa qua Vân mỗ đã khiến lão ta bị mất đi một cánh tay. Thù hận giữa hai người càng thêm sâu nặng hơn nữa.
Ba Đa Hồng vẫn cười:
- Vậy là ngươi vẫn không chịu đi chứ gì?
Vân Dật Long đanh giọng:
- Hiện Vân mỗ đang có việc khẩn cấp không thể phân thân được, xin nhờ Đại pháp sư nhắn lại với lão ấy. Bảo là Vân mỗ nội trong mười hôm sẽ tới Chính Nghĩa Nhai để quyết một phen sinh tử, lúc ấy cũng chính là ngày quyết định sự tồn vong của hai phe chính tà.
Ba Đa Hồng lắc đầu:
- Không được, bổn pháp sư không đủ kiên nhẫn đến vậy. Ngươi đi ngay bây giờ thì hơn!
Vân Dật Long bực tức:
- Vậy là Đại pháp sư nhất định tiếp tay cho phường bạc ác, không chịu tránh đường ư?
Ba Đa Hồng cười:
- Bổn pháp sư nói một là một, hai là hai, không thể xê dịch được.
Vân Dật Long không còn dằn được nữa, gằn giọng nói:
- Lão hòa thượng thật hiếp người quá đáng. Nên biết Vân Dật Long này là Kim Bích môn chủ đương hệ, Bạch kiếm linh mã chẳng ai không sợ, sá chi một phiên tăng như lão thì làm gì được Vân mỗ.
Ba Đa Hồng cười phá lên:
- Vậy thì cứ thế xem.
Vân Dật Long liền ngầm ra hiệu với Quan Sơn Phụng, vung tay nhanh như chớp, một chiêu Viêm Dương Thất Huyễn chưởng đã tung ra, đồng thời Quan Sơn Phụng cùng Song Hồ và Độc Mãng cũng chẳng chút chần chừ. Mỗi người cùng lúc tung ra một chiêu hung hiểm.
Những thấy ánh sáng lấp loáng, tiếng động đinh tai. Ba Đa Hồng trong lúc không hề phòng bị, xem chừng đã đánh trúng nơi yếu hại lão ta.
Đến khi ánh sáng lịm tắt, cát bụi tiêu tan, chỉ thấy Ba Đa Hồng bình an vô sự và cười tủm tỉm đứng ngoài xa chừng ba trượng.
Vân Dật Long sửng sốt quay sang Quan Sơn Phụng nói:
- Long ca hãy xem kia!
Thì ra Vân Dật Long đã sớm phát giác rồi, thực ra trong phạm vi hai trượng bỗng nhiên bốc lên một dải sương hồng mờ mờ, ngăn cách hết mọi vật cản bên ngoài. Chỉ thấy vô số lão tăng áo đỏ đứng xếp hàng nối tiếp nhau, người nào cũng giống hệt như Ba Đa Hồng, Chẳng thể nào phân biệt được thật hay hư.
Vân Dật Long thở dài nói:
- Phụng muội, đây là trận pháp gì vậy?
Quan Sơn Phụng lắc đầu:
- Không phải trận pháp mà là ảo thuật!
Vân Dật Long lo lắng:
- Tình trạng Thanh Dương Lãnh chẳng rõ ra sao, bọn ác ma Quân Trung Thánh sắp đến, nếu phá không được ảo thuật này thì hậu quả thật không thể lường được.
Quan Sơn Phụng chầm chậm quét mắt nhìn quanh nói:
- Long ca có nhận được Ba Đa Hồng thật không?
Vân Dật Long cũng quét mắt nhìn quanh nói, bỗng phấn chấn tinh thần, đưa tay chỉ nói:
- Người nấp sau tảng đá to kia chính thật là Ba Đa Hồng, ngoài ra toàn là ảo ảnh cả!
Quan Sơn Phụng nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ảo thuật của lão tuy lợi hại, song vẫn bị chúng ta khám phá.
Thì ra Ba Đa Hồng đang đứng sau một tảng đá to, mặc dù hệt như hằng trăm ảo thuật khác, nhưng đôi mắt lão sáng quắc mà mọi ảo ảnh đều không có.
Vân Dật Long trầm ngâm nói:
- Vì sao lão lại đứng sau tảng đá, chả lẽ...
Quan Sơn Phụng tiếp lời:
- Rất rõ ràng, chưa chắc võ công của lão cao đến mức không sợ Viêm Dương chưởng, nấp sau tảng đá đủ chứng tỏ lão dè dặt đề phòng.
Vân Dật Long thắc mắc:
- Vừa rồi tiểu huynh đã đánh trúng lão hai chưởng, lão chẳng hề hấn gì cả, vậy thì...
Như chợt hiểu ra, reo lên:
- À, có lẽ đó cũng là ảo ảnh...
Quan Sơn Phụng gật đầu:
- Đúng vậy, dù lão gân đồng xương sắt thì vẫn không thể nào bị Viêm Dương chưởng đánh trúng mà vẫn bình an vô sự!
Quan Sơn Phụng thoáng kinh hãi, bởi hai mắt Vân Dật Long đờ đẫn không chớp, hệt như bị điểm huyệt vậy.
Song nàng lập tức nhận ra đó là chàng đang tập trung tinh thần để suy tìm phương cách phá địch, nên không quấy rầy chàng, bèn cùng Độc Mãng và Song Hồ đứng bên canh phòng, chăm chú theo dõi hành động của Ba Đa Hồng.
Lát sau, Ba Đa Hồng cười to nói:
- Bổn pháp sư pháp lực vô biên, vọng tưởng chống cự chỉ chuốc khổ vào thân thôi, hãy ngoan ngoãn thep bổn pháp sư đi gặp Huyết Bi tôn chủ Quân Trung Thánh thì hơn!
Lão đã sử dụng thuật chấn khí truyền thanh nên chỉ thấy hàng trăm ảo ảnh cùng lúc mở miệng, nhưng chẳng rõ người nào đã cất tiếng nói.
Vân Dật Long vẫn chau mày trầm tư, như không hề nghe thấy lời nói của Ba Đa Hồng, Quan Sơn Phụng thì đưa mắt nhìn Độc Mãng và Song Hồ, chớ hề đếm xỉa đến Ba Đa Hồng.
Ba Đa Hồng lại nói tiếp:
- Bổn pháp sư rất là thẳng thắng, chẳng có chút kiên nhẫn, nếu các ngươi tiếp tục ngoan cố, bổn pháp sư sẽ thi triển pháp thuật càng lợi hại hơn nữa.
Độc Mãng nóng nảy xoa chưởng xát quyền, ra chiều muốn lập tức động thủ ngay, nhưng Song Hồ thì lại lo âu nói:
- Tiểu thư, nghe đâu bọn phiên tăng vùng Tây Tạng chẳng những ảo thuật cao diệu, mà còn biết điều khiển cương thi và sử dụng chất độc, tiểu thư phải hết sức cẩn trọng mới được.
Quan Sơn Phụng mỉm cười:
- Điều khiển cương thi thì cũng chỉ là ảo thuật, còn việc dùng độc thì quả không thể xem thường. Tuy nhiên, theo ta thì lão không sử dụng đến thủ đoạn đâu.
Song Hồ không tán đồng:
- Ba Đa Hồng tuy là tăng lữ Mật Tông, nhưng thực tế cũng là một tên đầu sỏ tà đạo, lẽ nào lại kể gì đến đạo nghĩa giang hồ?
Quan Sơn Phụng cười:
- Ta đâu có nói lão tôn trọng đạo nghĩa giang hồ, ý ta chẳng qua là lão rất kiêu ngạo, tưởng bằng vào môn ảo thuật của mình là đủ sức sanh cầm Vân cung chủ với chúng ta. Đồng thời, lão cũng muốn trổ tài với Quân Trung Thánh, nếu sử dụng chất độc, dẫu bắt được chúng ta thì lão cũng rất là mất mặt.
Song Hồ sốt ruột:
- Vậy thì phải làm sao đây?
Quan Sơn Phụng đưa mắt nhìn Vân Dật Long:
- Chúng ta phải chờ ý kiến của Vân cung chủ trước đã!
Song Hồ và Độc Mãng cùng đưa mắt nhìn Vân Dật Long, tuy không nói gì thêm nữa, nhưng hai người đều chau mặt mày, thì ra Vân Dật Long chẳng khác lão tăng nhập định, như không hề nghe cuộc đối thoại giữa hai người vừa qua.
Ba Đa Hồng thấy Vân Dật Long không phản ứng, lại lớn tiếng nói lớn:
- Vân Dật Long, nếu ngươi mà không làm theo lời bổn pháp sư, các ngươi sẽ phải khốn đốn đấy!
Vân Dật Long chẳng chút phản ứng.
Lát sau, bỗng nghe Ba Đa Hồng cười vang, liền thấy những ảo ảnh xung quanh di động, sương hồng cuồn cuộn hệt như dưới chốn âm gian. Ngay sau đó làn sương hồng phía tây nam bỗng biến thành màu lục, đồng thời vô số quái nhân hình dạng gớm ghiếc, tay cầm giáo dài và đinh ba chầm chậm tiến tới.
Độc Mãng và Song Hồ kinh hãi, bởi những ảo ảnh hệt như ác quỷ chốn âm ty kia quả khiến người có cảm giác tột cùng ghê rợn.
Quan Sơn Phụng vội nói:
- Đừng sợ, tất cả chỉ là ảo thuật!
Ba Đa Hồng cười to:
- Không sai, đó đều là ảo thuật cả, nhưng ảo thuật vẫn có thể gây tử vong cho người như thường, chẳng biết các ngươi có từng nghe nói chưa, ít ra thì độc khí cũng đủ làm cho các ngươi bị hôn mê tất cả.
Vân Dật Long bỗng mở choàng mắt nói:
- Phụng muội, thế nào rồi?
Thì ra tự nãy giờ chàng đắm chìm trong suy tư, những gì xảy ra chung quanh chàng hoàn toàn không hề hay biết.
Quan Sơn Phụng bèn cười thiểu não đáp:
- Long ca hãy xem kìa!
Vân Dật Long liền ngoảnh nhìn, lập tức cũng giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy những quỷ ảnh mặt mày hung tợn như ngưu đầu mã diện, thảy điều cao hàng mấy trượng, đã tiến đến gần chỉ còn cách không đầy mười trượng trong làn sương xanh đen mịt trời, giáo dài đinh ba giơ cao ra chiều sắp động thủ tàn sát.
Mặc dù biết rõ đó chỉ là ảo ảnh, nhưng mắt nhìn thì chẳng khác nào sự thật, do bởi những ảo ảnh ấy cao to hơn người gấp mấy lần, cộng thêm sương khói xanh đen cuồn cuộn, hệt như cả thế giới đều thay đồi màu sắc, cảnh tượng thật hết sức khủng khiếp.
Vân Dật Long đứng phắt dậy, chau mày nói:
- Chúng ta hãy tạm lui ra xa trước đã!
Trong khi nói đã dẫn trước lui ra xa, Quan Sơn Phụng cùng Độc Mãng và Song Hồ cũng liền cất bước theo sau.
Song Quan Phụng lại khẽ nói:
- Như vậy rất có thể sẽ trúng kế Ba Đa Hồng, mục đích của lão có lẽ chính là muốn chúng ta thối lui, rơi vào một bẫy rập khác.
Vân Dật Long nghiêm nghị:
- Tiểu huynh cũng biết vậy, nhưng Ba Đa Hồng nói không ngoa, nếu như trong sương khói kia có chất độc thì há chúng ta chẳng phải nguy khốn hay sao?
Ngoại trừ một phía xuất hiện khói lục và ảo ảnh ghê rợn, ba phía kia vẫn sương hồng mù mịt cùng những ảo ảnh của Ba Đa Hồng, chầm chậm tiến tới bao vây mọi người vào giữa.
Quan Sơn Phụng theo sát bên cạnh Vân Dật Long, khẽ hỏi:
- Long ca vừa rồi đã suy nghĩ gì vậy?
Vân Dật Long khẽ trầm ngâm đáp:
- Tiểu huynh đã nghĩ ra được một cách để diệt trừ Ba Đa Hồng, nhưng chưa biết là có hiệu quả hay không, và cần phải tiếp cận người thật của lão mới được.
Quan Sơn Phụng hớn hở:
- Cách gì vậy?
- Viêm Dương chưởng hợp nhất với Trích Huyết kiếm!
Quan Sơn Phụng kinh ngạc:
- Ý Long ca là dùng Trích Huyết kiếm truyền Viêm Dương chưởng ra phải không?
Vân Dật Long gật đầu:
- Đúng vậy!
Quan Sơn Phụng băn khoăn:
- Tiểu muội e chẳng dễ dàng đâu, Long ca liệu thực hiện được chăng?
Vân Dật Long cười áo não:
- Trong hoàn cảnh này tiểu huynh không thể nào diễn luyện trước được, thật ra đó chỉ là trong ý nghĩ, còn thực hiện được hay không và uy lực ra sao thì chưa thể liệu trước được.
Trong khi nói đã cất bước chầm chậm đi tới, đứng giữa vòng vây và ngưng thần tìm kiếm người thật của Ba Đa Hồng.
Đột nhiên, tiếng la hét hổn loạn vang lên, mọi người đều thảy giật mình sửng sốt, định thần nhìn kỹ, chỉ thấy hai bóng người xông vào trong khói mù, đó chính là Trí Quang và Hải Ngu thiền sư.
Sau khi xông vào sương khói, hai người như có vẻ ngơ ngẩn, dáo dác nhìn quanh chẳng biết nên làm gì!
Vân Dật Long buột miệng kêu to:
- Hải Ngu thiền sư!
Trí Quang đại sư vẫn đờ đẫn đứng yên, Hải Ngu thiền sư thì nhanh chóng lao đến, ánh mắt ngậm vẻ băn khoăn, dừng lại cách chừng một trượng đứng ngây tại chỗ.
Vân Dật Long vội nói:
- Hải Ngu thiền sư hẳn không quên Vân Dật Long chứ?
- Không sai, xem ra lão thiền sư hãy còn tỉnh táo, bây giờ...
Chưa kịp dứt lời Hải Ngu thiền sư bỗng hét to:
- Giết!
Vân Dật Long giật mình kinh hãi, tưởng đâu Hải Ngu thiền sư đã điên loạn, toan ra tay tấn công mình, ngờ đâu Hải Ngu thiền sư sau tiếng hét vang lại chạy về phía Trí Quang đại sư.
Trí Quang đại sư dáng vẻ nghiêm nghị chờ đợi, khi Hải Ngu thiền sư chạy đến trước mặt, hai người bỗng hét vang:
- Giết...
Tiếng hét vang rền tận mây xanh, đinh tai nhức óc.
Song đó thật là một điều lạ lùng và khôi hài, khiến nhóm Vân Dật Long thảy đều cảm thấy cười khóc dở. Đang khi mọi người chưa biết ứng phó ra sao, bỗng thấy bóng đỏ nhấp nhoáng, Ba Đa Hồng đã đứng cản trước mặt hai lão tăng.
Chỉ thấy Ba Đa Hồng tuy mặt vẫn cười, song ra vẻ bực mình quát:
- Hai người từ đâu đến? Sao lại la hét thế này hả?
Trí Quang và Hải Ngu đưa mắt nhìn nhau, bỗng lại cùng hét vang:
- Giết!
Song lần này không chỉ hét thôi, mà cùng lúc mỗi người tung ra một chưởng.
Ba Đa Hồng như vô cùng tức giận, nên không sử dụng ảo thuật và cũng chẳng tránh né, tay phải vung chưởng tiếp đón.
Bỗng nghe "bùng" một tiến rền rĩ, sương đen cuộn lên, cát đá bay mù mịt.
Vân Dật Long ngưng thần chú mắt, trông thấy hết sức rõ ràng, những thấy Trí Quang và Hải Ngu bị đẩy ra xa năm sáu trượng, rơi phịch xuống đất.
Vân Dật Long kinh hãi suýt nữa đã bật lên thành tiếng, bởi ngã mạnh thế kia nhất định là xương cốt gãy nát, táng mạng ngay tại chỗ.
Quay lại nhìn Ba Đa Hồng, thấy lão chỉ chao đi một cái đã đứng vững lại ngay.
Vân Dật Long nghe lòng trĩu xuống, bởi qua đó đủ chứng tỏ công lực của Ba Đa Hồng cao hơn Trí Quang và Hải Ngu rất nhiều.
Thế nhưng, quái sự lại xảy ra, Ba Đa Hồng bỗng hét to đầy vẻ kinh hoàng, như thể bị rắn độc cắn phải vậy.
Đồng thời, chỉ thấy lão như điên cuồng thò tay xuống dưới vạt áo lấy ra một ngọn trủy thủ, nắm chặt trong tay trái, bổ mạnh xuống vai phải, "soạt" một cái cánh tay phải bị tiện lìa.
Quan Sơn Phụng quay sang Vân Dật Long khẽ nói:
- Lão phiên tăng ấy phác giác bị trúng thủy độc nên mới chặt đi một cánh tay đấy!
Vân Dật Long đặt tay lên cuôi Trích Huyết kiếm, nghiến răng nói:
- Phiên tăng ấy tuy mất đi một cánh tay, nhưng Trí Quang và Hải Ngu đều đã táng mạng!
Thì ra hai lão tăng sau khi rơi xuống đất đã nằm yên không chút động đậy, dường như đã chết rồi.
Song Quan Sơn Phụng lại lắc đầu nói:
- Chưa chắc đâu!
Vừa dứt lời, bỗng thấy Trí Quang và Hải Ngu thiền sư cùng lúc đứng phắt dậy.
Vẻ cười trên mặt Ba Đa Hồng hoàn toàn tan biến, nhưng chỗ tay gãy vận công cầm máu rồi, chỉ thấy lão nghiến răng căm hờn nói:
- Bọn độc hòa thượng kia các ngươi từ đâu đến hả?
Trí Quang và Hải Ngu ánh mắt rừng rừng nhìn chốt vào mặt Ba Đa Hồng, hai người đều lặng thinh, như hoàn toàn không hiểu Ba Đa Hồng đã nói những gì.
Ba Đa Hồng nghiến răng trèo trẹo, gằn giọng nói:
- Hôm nay mà bổn pháp sư không băm vằm các ngươi ra làm muôn mảnh, thề quyết chẳng làm người nữa!
Cánh tay trái còn lại vung lên lao tới tấn công.
Trí Quang và Hải Ngu lại đưa mắt nhìn nhau, bỗng lại hét vang:
- Giết!
Nhưng lần này lại không xuất thủ, sau tiếng hét vang lập tức quay người phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng.
Đồng thời, làm sương hồng chung quanh cùng hàng trăm ảo ảnh Ba Đa Hồng và những quỷ quái hung tợn thảy đều biến đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT