- Vậy thì có liên quan gì đến Âm Dương Song Mị, chả lẽ họ cũng có mặt tại đó ư?
Tây Thiên Thần Ông gật đầu lia lịa:
- Đúng vậy, lão phu vừa ẩn nấp không lâu thì Âm Dương Song Mị đã xuất hiện, hai người đứng không xa khoanh tay đứng nhìn.
Lũng Trung Tứ Quân Tử và Nhất Chỉ Truy Hồn đâu biết đôi sát tinh ấy, Nhất Chỉ Truy Hồn tính rất cao ngạo, vừa trông thấy Âm Dương Song Mị liền quát tháo xua đuổi họ.
Đôi sát tinh ấy đâu đời nào chịu để người quát tháo như vậy, “Âm Mị” Liêu Bất Phàm lập tức tung ra một chưởng có làn sương trắng lờ mờ, rồi thì Nhất Chỉ Truy Hồn ngã gục ngay.
Kể cũng lạ, Nhất Chỉ Truy Hồn vừa ngã xuống đất, người liền thu nhỏ, sau cùng chỉ còn như người tí hon, cỡ chừng nửa thước, y phục lỏng rơi ra hết, trở thành một cái xác bé tí đông cứng.
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Đó là võ công gì vậy?
- Theo như “Âm Mị” nói ra thì đó là Âm Cực Huyền Công. Lũng Trung Tứ Quân Tử ấy đều biết đã gặp phải cao nhân, bèn tỏ ra hết sức cung kính với Âm Dương Song Mị. Lúc đầu Âm Dương Song Mị như có ý buông tha cho họ, nhưng lão đại trong Lũng Trung Tứ Quân Tử đã bất cẩn nói lỡ một câu...
- Nói lỡ câu gì?
- Y đã khoe khoang chưa từng gặp địch thủ nơi miền Cam Lương, là người đứng đầu trong giới hắc đạo.
Vân Dật Long lấy làm lạ:
- Chính vì câu nói ấy mà Âm Dương Song Mị đã giết họ ư?
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Dường như là Âm Dương Song Mị rất căm ghét hai từ “Hắc đạo”, thế là Đại Mạc Vi Bất Bại đã cười hề hề và nói “các ngươi đã là đầu sỏ của giới Hắc đạo, như vậy thì hãy theo về với giới hắc đạo của các ngươi đi”, liền thì vung song chưởng lên, cũng giống như chưởng lực của “Âm Mị”, chỉ thấy một làn sương trắng phủ trùm lấy Lũng Trung Tứ Quân Tử. Tội nghiệp cho bốn đầu sỏ Hắc đạo một thời xưng hùng Lũng Trung cũng bị thu nhỏ như Nhất Chỉ Truy Hồn, biến thành một cái xác bé tí đông cứng.
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ họ không hề phản kháng sao?
Tây Thiên Thần Ông nhếch môi cười:
- Một khi chưởng lực của Âm Dương Song Mị đã tung ra thì không còn kịp phản ứng nữa, phải xuất thủ trước họ thì mới mong khỏi bị biến thành xác đông, nếu không nhờ vậy e rằng lão phu đã toi mạng dưới tay họ từ hồi năm mươi năm về trước rồi!
- Vậy là tiền bối đã từng giao thủ với họ rồi ư?
Tây Thiên Thần Ông cười hề hề:
- Thú thật, lúc bấy giờ lão phu không hề có ý giao thủ với họ, chẳng qua vì họ phát hiện ra lão phu, bắt buộc phải ra mặt đó thôi!
Vân Dật Long chau mày:
- Sao tiền bối lại bị lộ hành tung vậy?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Đành rằng lúc ấy võ công của lão phu kém bây giờ nhiều, nhưng cũng chẳng nhiều lắm. Khi trông thấy kỳ công của Âm Dương Song Mị, lão phu đâu có dám lên tiếng, vậy mà vẫn bị họ phát hiện, đủ thấy thị lực và thính lực của họ lợi hại biết dường nào.
- Lão tiền bối thật ra có giao thủ với họ không?
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Tất nhiên là có! Lão già này tính nết vốn cũng rất ương ngạnh, đã bị họ phát hiện cũng có phần bất phục, thế rồi một lời không hợp lập tức động thủ, lão phu đâu có để cho họ có cơ hội xuất thủ. Bằng vào khinh công tuyệt đỉnh và kiếm pháp nhanh nhẹn, lão phu đã đấu với họ khoảng trăm chiêu, may mà lúc ấy phương pháp “Dĩ tĩnh chế động” của lão phu cũng đã có được chút thành tựu, nhờ vậy mới khỏi bị họ biến thành người băng...
- Vậy là đôi bên đã bất phân thắng bại ư?
Tây Thiên Thần Ông thoáng đỏ mặt:
- Cũng có thể nói như vậy! Nhưng nghiêm chỉnh mà nói thì lão phu đã kém thế hơn, đôi quái vật ấy dường như đã luyện thành kim cang bất hoại chi thể. Lúc bấy giờ lão phu có chém trúng họ mấy nhát kiếm, song họ chẳng bị hề hấn gì cả. Giờ đây sau năm mươi năm, công lực của họ dường như càng cao xa hơn nhiều. Theo lẽ Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng của ngươi là môn tuyệt học chí dương chí cương, khắc tinh của Âm Cực Huyền Công, nhưng qua tình hình vừa rồi, dường như không khắc chế được họ...
Vân Dật Long chau mày:
- Quân Trung Thánh đầu độc bọn Tứ thiên tôn và tuyên bố sẽ dùng phương pháp di thần dịch chí để khiến họ trở thành bộc tùng, điều ấy có lẽ lão nói không ngoa, cộng thêm sự có mặt của Âm Dương Song Mị thế lực của Chính Nghĩa Đoàn giờ đây quả là lớn mạnh. Nếu Quân Trung Thánh muốn thu phục thiên hạ chẳng phải là điều khó khăn, chỉ nội Tứ đại thị vệ và Cửu đại hộ pháp cũng đủ khiến cho võ lâm giang hồ điên đầu rồi!
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Quả đúng như vậy! Tuy nhiên đó là Quân Trung Thánh đang đùa với lửa, nếu bất cẩn rất có thể sẽ bị lửa thiêu thân...
Vân Dật Long ngạc nhiên:
- Tiền bối nói như vậy nghĩa là sao?
- Âm Dương Song Mị tuy là nhân vật giới tà đạo, song hành vi của họ luôn ở giữa chính và tà. Mặc dù chẳng hiểu vì lẽ gì họ đã về cùng Quân Trung Thánh, song tất nhiên là phải có nguyên cớ chi đó, bởi Quân Trung Thánh dứt khoát không thể nào điều khiển được Âm Dương Song Mị...
Vân Dật Long không đồng ý:
- Quân Trung Thánh xảo quyệt đa mưu, lão chỉ cần lợi dụng họ một thời gian nào đó đủ là khiến cho giới võ lâm giang hồ điên đảo rồi!
Tây Thiên Thần Ông gật đầu:
- Lão phu cũng biết vậy, nhưng lão phu không lo lắng về điều ấy, bởi lão phu đã có cách hàng phục đôi quái vật ấy rồi!
Vân Dật Long lấy làm thú vị:
- Chẳng hay tiền bối đã có cách gì vậy?
Tây Thiên Thần Ông nhoẻn cười:
- Lão phu vừa nhớ ra một người còn quái dị hơn có thể khắc chế được Âm Dương Song Mị, và quái nhân ấy lại là bạn thâm giao của lão phu.
Vân Dật Long mừng rỡ:
- Vậy người ấy hẳn là võ công rất cao thâm?
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Thực tế hoàn toàn trái ngược, người bạn quái dị ấy của lão phu có lẽ không hề biết chút võ công!
Vân Dật Long kinh ngạc:
- Vậy thì làm sao hàng phục được Âm Dương Song Mị?
Tây Thiên Thần Ông nhoẻn cười:
- Mặc dù ngươi ấy không biết võ công, nhưng nói ra lời gì Âm Dương Song Mị cũng đều hết sức tin phục, có thể khiến cho hai người quái vật ấy thay đổi tất cả. Do đó, chỉ còn cách là tìm được y đến đây thì mới có thể xoay chuyển được tình thế.
Vân Dật Long vội nói:
- Vậy danh tánh của vị quái nhân ấy là gì và ở tại đâu?
Tây Thiên Thần Ông nhíu mày:
- Lão phu cũng đang đau đầu về điều này, y tên là Mạc Học Văn, tự hiệu là Tây Hoang Tán Nhân, quanh năm ngao du khắp miền Đại Mạc, có thể kể được là một hàn sĩ bất đắc chí.
Vân Dật Long chau mày:
- Từ đây đến Tây Hoang đi và về nhanh nhất cũng phải đến một tháng trời, trong khoảng thời gian ấy...
- Còn có hai điều khó khăn nữa, thứ nhất là y hành tung vô định, muốn tìm y trong vùng Tây Hoang rộng hằng mấy ngàn dặm cũng đâu phải là dễ. Thứ nhì là Mạc Học Văn đã từng thề sẽ không bao giờ tái bước chân vào Trung Nguyên, cho nên dù có tìm gặp thì cũng chưa chắc y đã chịu đến đây!
Vân Dật Long chau mày:
- Vậy là niềm hy vọng cũng hết sức mong manh!
Tây Thiên Thần Ông cười ão não:
- Lão phu có một cách, rất có thể sẽ làm cho y bước chân vào Trung Nguyên!
Vân Dật Long vỗ tay nói:
- Suýt nữa thì quên mất, những con chim bằng của Đại Mạc Bằng Thành sử dụng vào dịp này thật đúng lúc, lão tiền bối hãy cưỡi lấy một con mà đi, sẽ nhanh hơn nhiều...
Tây Thiên Thần Ông cười hề hề:
- Cũng được... Ôi! Thật không ngờ lão phu này vào Trung Nguyên tưởng sẽ tìm được thuốc mọc râu, thuốc chẳng tìm được mà lại chuốc lấy những điều phiền toái thế này!
Vân Dật Long vội lái sang chuyện khác:
- Vãn bối nhớ dường như tiền bối có nhận một nghĩa tử và một nghĩa nữ phải chăng...
Tây Thiên Thần Ông cười bí ẩn:
- Đúng vậy, lão phu cũng đang định đưa ngươi đến gặp chúng đây... Ta đi nào!
Vân Dật Long vội:
- Hãy khoan, tiền bối có hứa sẽ giúp vãn bối...
Tây Thiên Thần Ông cười tiếp lời:
- Giải cứu cho Quân Mộ Hoa phải không? Chẳng giấu gì ngươi lão phu đã cứu thoát Quân Mộ Hoa từ lâu và hiện đang ở cùng với hai đứa con nuôi của lão phu...
Chưa dứt lời đã cất bước bỏ đi. Vân Dật Long lòng mừng khấp khởi, cũng vội nối gót theo sau...
Tây Thiên Thần Ông dọc bước theo chân núi Thái Sơn phóng đi về hướng Đông, vượt qua mấy dặm đường, đến ngọn đồi cây cối um tùm, loáng thoáng trông thấy một ngôi miếu tường đỏ ngói xanh trong rừng, song đến cạnh rừng thì Tây Thiên Thần Ông bỗng dừng lại.
Vân Dật Long bèn lấy làm lạ hỏi:
- Lão tiền bối sao không đi tiếp nữa? Ngôi miếu kia...
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu:
- Lão phu có vài điều cần phải nói rõ với ngươi trước!
Vân Dật Long vội nói:
- Hãy khoan, dường như... trong rừng có người...
Tây Thiên Thần Ông cười:
- Nếu luận về thị lực và thính lực, có lẽ lão già cũng chẳng kém hơn ngươi là bao, lão phu không nghe thì sao ngươi lại nghe được. Nếu như có người thì cũng là ở trong miếu trong rừng này có rất nhiều khỉ, có lẽ ngươi đã nghe lầm rồi đấy!
Lúc này đang vào khoảng canh tư, chỉ có tiếng gió xạc xào cùng với tiếng côn trùng nỉ non, Vân Dật Long thoáng chau mày nói:
- Lão tiền bối xin hãy nói đi!
Tây Thiên Thần Ông cười hề hề:
- Vị cô nương Quân Mộ Hoa hiện đang ở trong ngôi miếu kia cùng với hai đứa con nuôi của lão phu, sau khi giao nàng ta cho ngươi, lão phu sẽ tức khắc trở về Tây Hoang để tìm Mạc Học Văn, tìm cách đưa y vào Trung Nguyên một chuyến để đối phó với Âm Dương Song Mị, sẽ gặp rất nhiều vấn đề chứ không phải là điều nhỏ nhặt...
Vân Dật Long vội nói:
- Lão tiền bối giàu lòng hiệp nghĩa, vãn bối vô cùng kính phục và cảm kích...
Tây Thiên Thần Ông cười:
- Lão phu xin nhắc lại một việc cũ, dường như trước đây ngươi có chấp nhận lão phu một điều kiện.
Vân Dật Long nghiêm túc:
- Vâng, bất luận là điều gì, chỉ cần lão tiền bối dặn bảo, vãn bối nhất định sẽ tuân hành!
Tây Thiên Thần Ông thoáng ngẫm nghĩ:
- Lẽ ra lão phu cũng chẳng muốn nói ra trong lúc này, vốn định chờ đến khi diệt trừ xong Chính Nghĩa Đoàn mới nói, nhưng tình thế hiện nay đã khác, để lâu e sẽ gặp nhiều rắc rối...
Vân Dật Long ngơ ngẩn:
- Thật ra là việc gì, lão tiền bối sao cứ ấp úng mãi thế này?
Tây Thiên Thần Ông đưa tay sờ cằm:
- Kể ra thì rất dông dài, lão phu lần này vào Trung Nguyên cố nhiên là vì tìm kiếm thuốc mọc râu, nhưng ngoài ra cũng còn một nguyên nhân khác nữa... Lão phu nay tuổi đã cao, làm sao khỏi cảm thấy cô đơn, nên định tìm một truyền nhân trong giới trẻ xuất sắc nơi Trung Nguyên, kết quả là lão phu đã cùng một lúc gặp được hai người, lão phu đều hết sức mến thích và họ lại là một đôi huynh muội, hơn nữa họ còn bằng lòng nhận lão phu làm nghĩa phụ...
Vân Dật Long xen lời:
- Xin thành thật chúc mừng tiền bối!
Tây Thiên Thần Ông xua tay:
- Khoan vội chúc mừng, lão phu chưa nói hết kia mà... Nghĩa nữ của lão phu rất xinh đẹp, lòng dạ cũng hết sức lương thiện, nhưng lại yêu một người thanh niên..
- Vậy thì càng chúc mừng lão tiền bối hơn nữa, chiêu người thanh niên ấy làm nữ tế, đưa về Tây Hoang, vậy là xong chứ gì?
Tây Thiên Thần Ông tủm tỉm cười:
- Ý kiến này rất hay, nhưng chỉ sợ người thanh niên ấy không bằng lòng chứ!
Vân Dật Long buột miệng:
- Có một vị nhạc phụ như lão tiền bối cùng một vị cô nương xinh đẹp hiền lành, người thanh niên kia mà không bằng lòng thì quá ư ngu ngốc!
Tây Thiên Thần Ông cười phá lên:
- Vậy thì hay quá, ngươi có biết người đó là ai không?
Vân Dật Long giật mình:
- Vãn bối làm sao biết được! Lão tiền bối, chúng ta hãy vào trong miếu rồi hẵng nói tiếp!
Tây Thiên Thần Ông hai tay xua lia lịa:
- Ngươi đừng có đánh trống lãng, lão phu phải nói rõ với ngươi hết mới được, người đó chính là ngươi, nghĩa nữ của lão phu rất ngoan cố, nhất quyết đòi làm vợ mỗi mình ngươi thôi...
Vân Dật Long sững sờ:
- Là vãn bối ư? Vậy...
Tây Thiên Thần Ông nghiêm giọng:
- Ngươi có bằng lòng hay không lão phu chẳng cần biết, ngươi đã hứa với lão phu rồi, bây giờ dù muốn hay không muốn ngươi cũng phải chấp nhận thôi!
Vân Dật Long giậm chân:
- Không thể được, vãn bối không thể nào chấp nhận được!
Tây Thiên Thần Ông biến sắc mặt:
- Sao, ngươi không chấp nhận ư?
Vân Dật Long thở dài:
- Đó là vì... vì...
- Hừ, vì sao hả?
- Thật chẳng dấu gì lão tiền bối, bởi vì vãn bối đã có đính hôn rồi!
Tây Thiên Thần Ông sửng sốt:
- Ngươi đừng có viện lý do thối thác, theo như lão phu được biết ngươi chưa có đính hôn bao giờ cả!
Vân Dật Long nghiêm nghị:
- Việc vãn bối đã gia tăng hằng trăm năm công lực, dường như chưa kể với tiền bối phải không?
Tây Thiên Thần Ông có vẻ ngường ngượng:
- Thú thật, đó chính là điều thắc mắc lớn nhất của lão phu, và cũng là điều lão phu rất nóng lòng muốn biết!
Vân Dật Long khẽ buông tiếng thở dài, đoạn bèn thuật lại cuộc gặp gỡ với Kim Thủ Ngọc Nữ và sau đó với Kim Thủ Bà Bà.
Tây Thiên Thần Ông không ngớt giậm chân, không chờ Vân Dật Long dứt lời đã thở dài nói:
- Vậy thì quả là rắc rối, lão già này chưa bao giờ gặp phải một điều khó xử đến thế, vậy... vậy... lão phu biết phải làm sao đây?
Vân Dật Long thở dài nói:
- Nếu là việc gì khác, vãn bối dẫu phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, muôn thác cũng chẳng chối từ, còn riêng việc này đành xin lão tiền bối lượng thứ cho!
Bỗng có một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Nghĩa phụ bất tất phải khổ tâm về việc ấy, tấm lòng của lão nhân gia đã dành cho nữ nhi đủ khiến nữ nhi cảm kích lắm rồi!
Dứt lời, một thiếu nữ áo trắng từ trong rừng tha thướt bước ra.
Vân Dật Long sửng sốt kêu lên:
- Ô! Nhạc cô nương đó ư?
Thiếu nữ áo trắng đó chính là Nhạc Phụng Linh.
Tây Thiên Thần Ông hết gãi cằm lại gãi đầu nói:
- Linh nhi... Nghĩa phụ thật có lỗi với ngươi, đã không lo liệu xong việc cho ngươi, có lẽ ngươi cũng đã nghe hết cả rồi... thật chẳng còn cách nào hơn!
Nhạc Phụng Linh mặt nghiêm nghị, bình thản nói:
- Nữ nhi không oán trách nghĩa phụ đâu, đó là số mạng!
Vân Dật Long ấp úng:
- Nhạc cô nương, tấm lòng yêu thương của cô nương, tại hạ thật hết sức cảm động, nhưng...
Nhạc Phụng Linh khoát tay:
- Không hề gì đâu!... Ca ca, hãy mau cùng nghĩa muội ra đây đi, không cần phải nấp nữa, hãy giáp mặt nhau thẳng thắn nói rõ thì hơn!
Lập tức có tiếng bước chân vang lên, Nhạc Phụng Hùng và Quân Mộ Hoa cũng từ trong rừng bước ra.
Vân Dật Long vội tiến đến vòng tay nói:
- Nhạc huynh vẫn mạnh chứ... Hoa muội hẳn đã cực khổ nhiều lắm?
- Vâng khỏe, vâng khỏe! Vân đại hiệp đã vì nghĩa cả cứu giúp Cửu Trùng Thiên, Nhạc mỗ vẫn luôn ghi khắc trong lòng!
Quân Mộ Hoa lạnh lùng nói:
- Phải, tôi quả đã chịu rất nhiều cực khổ. Quân Trung Thánh căm hận tôi thấu xương định tâm xử tử tôi, lẽ dĩ nhiên đời nào lại đối xử tốt với tôi, nếu không có nghĩa phụ cùng Hùng ca và Linh tỷ giải cứu, có lẽ bây giờ cũng còn bị chúng treo ngược trong thủy lao.
Vân Dật Long đỏ mặt tía tai, lặng thinh một hồi lâu mới nói:
- Hoa muội cũng đã nhận lão tiền bối làm nghĩa phụ rồi ư?
Quân Mộ Hoa giọng lạnh lùng:
- Có gì không ổn chăng? Tôi không phải họ Quân, tôi căm thù cái họ ấy, kể từ nay tôi mang họ Tần. Tần Mộ Hoa.
Vân Dật Long lúng túng:
- Hoa muội nói rất đúng...
Tân Mộ Hoa đanh giọng:
- Chúng ta đừng xưng hô huynh muội, tôi cũng như Linh tỷ, đều không xứng đáng với Vân đại hiệp, quan hệ giữa chúng ta đến đây là dứt.
Đoạn cùng Nhạc Phụng Linh nắm tay nhau đi vào rừng. Nhạc Phụng Hùng ái ngại đưa mắt nhìn Vân Dật Long, khẽ buông tiếng thở dài, đoạn cũng nối gót theo sau.
Vân Dật Long ngượng ngùng cất tiếng gọi:
- Nhị vị cô nương hãy khoan...
Tây Thiên Thần Ông cũng trầm giọng nói:
- Này, hai ngươi đi đâu vậy? Có biết nghĩa phụ...
Nhạc Phụng Linh chững bước nói:
- Chúng nhi nữ biết rồi, nghĩa phụ cứ yên tâm ra đi, chúng nữ nhi sẽ thay đổi cư trú ở mấy nơi mà nghĩa phụ đã chỉ định, chờ nghĩa phụ trở về...
Tây Thiên Thần Ông chau mày:
- Các ngươi chớ có nghĩ quẫn mà làm điều dại dột... Hùng nhi, ngươi hãy luôn để mắt đến họ nghe chưa?
Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa cười to, đồng thanh nói:
- Nghĩa phụ quá lo xa, chúng nữ nhi đâu có dại dột đến vậy. Vả lại còn đại thù chưa báo, phải chờ nghĩa phụ quay về để cùng tiêu diệt Chính Nghĩa Đoàn, rồi sau đó...
Tây Thiên Thần Ông la to:
- Sau đó thì sao?
Nhạc Phụng Linh cười lạnh lùng:
- Cõi đời này tàn nhẫn và bạc bẽo quá, khi nào diệt trừ xong Chính Nghĩa Đoàn chúng nữ nhi sẽ cùng nghĩa phụ về với miền Tây Hoang, suốt đời hầu cạnh lão nhân gia, không bao giờ trở về Trung Nguyên nữa.
Tây Thiên Thần Ông hài lòng:
- Hay lắm, hay lắm! Vậy mới ngoan chứ...
Vân Dật Long còn định nói gì nữa, song Nhạc Phụng Linh ba người đã nhanh bước đi vào rừng mất dạng.
Tây Thiên Thần Ông vẻ mặt trầm ngâm chậm rãi nói:
- Xem ra số mạng của lão già này cũng chẳng đến nỗi tệ lắm, bây giờ lại có thêm một cô con gái nuôi nữa, sau này có hai nghĩa nữ và một nghĩa tử bên cạnh sống chung, vậy cũng không đến nỗi nào.
Vân Dật Long thở dài lặng thinh không biết nên vui hay buồn.
Tây Thiên Thần Ông cười nhạt:
- Tiểu Long nhi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đời người vốn là một giấc chiêm bao, vả lại tất cả đều do định số đã an bài, thôi thì hãy để cho nó qua đi...
Đoạn bước tới hai bước, nói tiếp:
- Hiện nay tình thế nguy cấp, lão già này bắt buộc phải đi một chuyến Tây Hoang, có lẽ ngươi sẽ trở về Thanh Dương Lãnh phải không?
Vân Dật Long vội đáp:
- Vâng, trước hết vãn bối trở về Kim Bích Cung rồi sau đó sẽ đến Thanh Dương Lãnh ngay, nhưng... Nhạc gia huynh muội và Quân... Tân cô nương...
Tây Thiên Thần Ông nhoẻn cười:
- Ngươi khỏi phải nhọc tâm, lão phu đã tìm cho họ ba nơi rất kín đáo và an toàn, chỉ cần họ cư trú đúng theo lời căn dặn của lão phu, bảo đảm không việc gì đâu!
Vân Dật Long lòng vô cùng nặng trĩu, chí tung hoành thiên hạ chưa thỏa, huyết thù chưa báo, nay lại dây vào những tình cảm nhi nữ rắc rối thế này.
Đắm chìm trong suy tư, lại nghe Tây Thiên Thần Ông nói tiếp:
- Tiểu Long nhi, ngươi làm sao thế hả? Lão phu đi đây!
Vân Dật Long bừng tỉnh, vội nói:
- Lão tiền bối hãy khoan, để vãn bối cùng lão tiền bối đi mượn một con chim bằng.
Tây Thiên Thần Ông lắc đầu chúng tôi:
- Triển cô nương đã từng được lão phu cứu thoát khỏi Chính Nghĩa Nhai, mượn một con chim bằng có lẽ không thành vấn đề. Ngươi phải trở về Kim Bích Cung kia mà, chúng ta phải chia tay nhau tại đây thì hơn!
Vân Dật Long gật đầu:
- Lão tiền bối hãy thận trọng. Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau tại đâu? Khi mời được Mạc lão tiền bối, tiền bối sẽ đến đâu rước?
Tây Thiên Thần Ông xua tay:
- Cũng chưa biết chừng, rồi đây lão phu sẽ tìm gặp ngươi thôi!
Chưa dứt lời, loáng cái người đã mất dạng.
Lúc này trời đã hửng sáng, Vân Dật Long ngước mặt nhìn trời, lòng vô cùng cảm khoái, bao cảm giác chua ngọt đắng cay ngập trong lòng, nhất thời chẳng phân biệt được là mùi vị gì.
Sau cùng, chàng kéo lê từng bước chân trĩu nặng đi về phía Trích Huyết cốc, song vừa đi được vài trượng, bỗng chàng nghe thấy tiếng chuông thân quen từ xa vọng đến, bất giác lòng vô cùng kích động, bởi đó chính là tiếng chuông của “Truy Hồn Linh Mã” Hồng Ảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT