Nhạc Phụng Hùng thấy em gái sắp táng mạng dưói kiếm Vạn Kiếm vương tử, vừa kinh hãi lại vừa tức giận quát to:

- Dừng tay lại ngay, vương tử không được giết xá muội!

Vạn Kiếm vương tử chững tay kiếm, giọng hàm hồ nói:

- Ta không được giết thì ai giết?

Nhạc Phụng Hùng hét to:

- Muốn giết thì hãy giết ta đi!

- Tất nhiên cũng phải giết người thôi nhưng ngưoi hãy chờ chốc lát, nhìn muội muội của người chết trước đã!

Nhạc Phụng Hùng tức tối gầm lên:

- Huynh muội ta chết thành quỷ dữ cũng quyết theo ngươi đòi mạng!

Vạn Kiếm vương tử dừng kiếm lại giữa chừng, bỗng nói:

- Nhạc Phụng Linh, nàng còn gì nói nốt không?

Nhạc Phụng Linh nghiến răng:

- Ta cũng như ca ca, chết cũng theo ngươi đòi mạng!

Vạn Kiếm vương tử thoáng ngẫm nghĩ đoạn lớn tiếng nói:

- Hay lắm, nàng thật là ngoan cố, nhưng ta không để cho nàng chết đâu, tả hữu thừa tướng!

Tiếng nói hết sức khó nghe, nhưng cũng còn có thể miễn cưỡng nghe được, tả hữu thừa tướng vội sải bước đến gần, khom mình đồng thanh nói:

- Xin điện hạ dặn bảo!

- Hai người hãy nghĩ cách khiến cho chúng phải chết thật thê thảm!

Tả thừa tướng cười xiểm nịnh:

- Vậy thì dễ thôi, lão thần có một cách khiến chúng chết rồi vẫn còn đỏ mặt.

Vạn Kiếm vương tử vội nói:

- Vậy nói ra mau!

- Lão thần đề nghị hãy lột trần hai anh em chúng ra, trước hết lấy mười người đàn ông khoẻ mạnh luân phiên hãm hiếp ả nha đầu kia, sau đó trói hai anh em chúng vào nhau đem treo ngoài Lăng Tiêu Điện, để cho nắng dãi mưa dầm, chết lần vì đói khổ…..

Vạn Kiếm vương tử gật đầu lia lịa:

- Hay lắm hãy thực hành ngay!

- Thưa vâng!

Tả thừa tướng liền gọi đến mười cao thủ trẻ, nghiêm giọng nói:

- Hãy nghe đây, giờ điện hạ ban thưởng cho các ngươi, mỗi người được tiêu hồn một lần với Nhạc Phụng Linh, hành động ngay đi!

Mười cao thủ Vạn Kiếm quốc chẳng hứng thú gì về việc cưỡng hiếp phụ nữ trước công chúng, song đó là mệnh lệnh của Vạn Kiếm vương tử nên chẳng ai dám chống đối, đành đồng thanh nói:

- Xin đa tạ ân ban của điện hạ!

Mười người cùng tiến lên, vừa định ra tay lột bỏ y phục của Nhạc Phụng Linh, bỗng nghe một giọng nói lạnh đến rợn người vang lên sau lưng:

- Kẻ nào động thủ trước thì sẽ chết trước!

Tiếng nói này không to, song đủ khiến mười cao thủ Vạn Kiếm quốc rùng mình nổi gai ốc, vội cùng quay phắt lại nhìn, những thấy một thiếu niên áo trắng phong tư tuấn nhã đã đứng ngoài một trượng, chính là Kim Bích cung chủ Vân Dật Long.

Nhạc Phụng Hùng mừng rỡ kêu vang:

- Vân công tử, hãy mau cứu xá muội…

Nhạc Phụng Linh cũng kích động lên tiếng:

- Vân công tử…..

Song nàng chẳng biết nói gì mới phải, đành im lặng thinh, hai giòng nước mắt rơi lã chã.

Vạn Kiếm vương tử phẫn hận quát:

- Hắn chính là Vân Dật Long, không được buông tha….

Tả hữu thừa tướng cầm trường kiếm tiến đến gần Vân Dật Long, đồng thanh quát:

- Các người hãy hành động đi!

Hai cao thủ Vạn Kiếm quốc thoáng ngẫn người, đoạn dẫn trước vung tay chộp vào Nhạc Phụng Hùng.

“Vút vút” hai luồng sáng đỏ chớp chóa, hai cao thủ Vạn Kiếm quốc liền tức ngã lăn ra đất chết ngay.

Tả hữu thừa tướng đồng thanh la lên:

- Ồ, Ánh Huyết Hoàn….. hãy tiếp kiếm….

Ánh thép chớp ngời, hai người nhất tề xuất chiêu tấn công Vân Dật Long.

Song hai thanh kiếm của họ đã rơi và khoảng không, chẳng hiểu bằng cách nào Vân Dật Long đã vòng ra sau lưng tả hữu thừa tướng, ung dung tránh khỏi hai chiêu kiếm hung hiểm của họ.

Đồng thời, những ánh đỏ rực lên, một vòng sáng đỏ xoay nhanh khôn tả, lại có bốn cao thủ Vạn Kiếm quốc ngã gục, trên trán mỗi người đều có một dấu trưởng thu nhỏ.

Thế là mười cao thủ chỉ còn lại bốn, bởi kinh khiếp trước uy thế của Vân Dật Long, không ai còn dám vọng động nữa.

Tả hữu thừa tướng một chiêu hụt hẫng, tức tốc xoay người, lẹ làng tấn công tiếp ra ba kiếm.

Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, ánh bạc chớp choá, những nghe tiếng binh khí chạm nhau chúa chát, hai thanh kiếm trong tay tả hữu thừa tướng đều cùng bị dội ra.

Đồng thời, Vân Dật Long với tốc độ nhanh đến chóng mặt, phóng ra hai luồng chỉ phong, huyệt đạo của Nhạc Phụng Hùng và Nhạc Phụng Linh liền được giải khai.

Tả hữu thừa tướng kinh hoàng thất sắc, vung kiếm toan lao tới tiếp tục tấn công,

Vân Dật Long bỗng trầm giọng quát:

- Vân mỗ đã hai lần nương tay cho, vì không muốn gây nhiều chết chóc, hai người nên biết ăn năn hối cải, không tiếp tục nối giáo cho giặc nữa thì sẽ được miễn chết, bằng không Vân mỗ sẽ chẳng khách sáo nữa đâu!

Tả hữu thừa tướng đưa mắt nhìn nhau, bỗng cùng quỳ sụp xuống đồng thanh nói:

- Bọn lão ô xin quy hàng!

Bởi hai người đã nhận thấy rất rõ võ công của Vân Dật Long quả thật vượt họ rất xa, nếu tiếp tục chiến đấu chắc chắn họ sẽ táng mạng tại đây.

Lúc này tiếng la hét vẫn vang động bên ngoài Lăng Tiêu Điện, đồng thời ánh lửa ngút trời, tình thế vô cùng hỗn loạn.

Nhạc gia huynh muội vửa được giải khai huyệt liền tức tốc đứng lên, nhặt lấy vũ khí xông ngay vào trận chiến.

Tả hữu thừa tướng đã quy hàng, trong Lăng Tiêu Điện chỉ còn lại bốn cao thủ trẻ của Vạn Kiếm Quốc, họ đâu phải là đối thủ của anh em họ Nhạc, không đầy ba hiệp đã bị ngọn đại chùy của Nhạc Phụng Hùng đánh chết một người, ba người còn lại kinh hoàng bỏ chạy ra ngoài.

Tả hữu thừa tướng sớm đã buông bỏ binh khí, buông thỏng hai tay đứng chờ phân xử.

Nhạc Phụng Linh ném cho Vân Dật Long một cái nhìn đầy cảm kích, đoạn cầm kiếm đi về phía Vạn Kiếm vương tử.

Vân Dật Long thẩy vẻ thảm não của Vạn Kiếm vương tử bất giác cười khảy nói:

- Nhạc cô nương, người này chính là Vạn Kiếm vương tử ư?

Nhạc Phụng Linh nghiến răng:

- Chính là tên súc sinh ấy!

Vạn Kiếm vương tử vội năn nỉ:

- Xin hãy tha mạng… Mạc mỗ cam đoan sẽ bảo phụ vương tức khắc lui binh, kể từ nay sẽ không bước chân vào Trung Nguyên, và cũng không dám gây sự với các vị nữa!

Vân Dật Long cười khảy:

- Người nói gì? Sao Vân mỗ chẳng nghe được tiếng nào cả thế này?

Nhạc Phụng Linh phì cười:

- Khi nãy đã bị chém toác mũi miệng, cho nên tiếng nói của y mới khó nghe như vậy.

Vân Dật Long cười:

- Cuộc chiến bên ngoài đang ác liệt, Vạn Kiếm Quốc Vương cùng thần liêu đắc lực của lão hiện đang ở Quang Huệ điện chờ báo tin, có lẽ chưa hay biết đứa con trai quý báu của lão đang ngộ nạn, chúng ta hãy nhanh chóng giải quyết bọn họ thì hơn!

Nhạc Phụng Linh vội nói:

- Vâng, chính tay tôi sẽ lấy mạng của tên súc sinh này!

Vân Dật Long mỉm cười:

- Bộ dạng của hắn thảm não thề này cũng đủ lắm rồi, hãy tha mạng cho hắn đi thôi.

Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:

- Vân công tử … tại sao bây giờ lại trở nên từ bi thế này? Nếu mà thời gian không cấp bách, nhất định tôi phải băm vằn hắn ra làm muôn mảnh mới hả dạ!

Đoạn bất chấp ý kiến của Vân Dật Long, vung kiếm chếm ngang lưng Vạn Kiếm vương tử ra làm hai khúc, chết một cách thê thảm.

Nhạc Phụng Linh tra kiếm vào bao, bỗng nghe một giọng giận dữ gầm lên:

- Lũ hung đồ quả là to gan, dám sát hại ái tử của cô gia, các ngươi hôm nay ai cũng đừng hòng sống sót!

Thì ra Vạn Kiếm Quốc Vương Mạc Vô Kê đã đến cùng với thủ hạ Tứ Đại Thần Kiếm.

Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, đứng cản đường nói:

- Tôn giá chính là Vạn Kiếm Quốc Vương phải không?

Vạn Kiếm Quốc Vương tức giận:

- Trừ phi mắt chó của người đã đui mù, không thì nhất định phải nhận biết, người là ai?

Vân Dật Long buông giọng sắc lạnh:

- Kim Bích Cung chủ Vân Dật Long, hơn trăm năm trước Kim Bích Cung đã có một mối huyết thù với Vạn Kiếm Quốc, hôm nay Vân mỗ cần thanh toán với tôn giá!

Vạn Kiếm Quốc Vương cười khằng khặc:

- Hay lắm! Bổn vương tử phen này vào Trung Nguyên chính là để tảo trừ Cửu Trùng Thiên rồi đến lượt Kim Bích Cung, sự có mặt của ngươi tại đây thật đúng lúc, cái chết của ái tử ta, món nợ ấy không chừng cũng gán lên đầu ngươi đấy!

Vân Dật Long cười khẩy:

- Vậy thì hãy động thủ đi!

“Choang” một tiếng, Trích Huyết Kiếm đã ra khỏi bao, chàng rất hiếm khi tuốt kiếm trước khi giao chiến, ngoại trừ lần đối phó với chủ nhân Huyết Bi Quân Trung Thánh.

Ngay thi đôi bên đã tuốt kiếm sẵn sàng động thủ, tả hữu thừa tướng bỗng buông tiếng quát vang, nhặt lấy trường kiếm lung mình lao bổ vào Nhạc gia huynh muội.

Thì ra hai người thấy Vạn Kiếm Quốc Vương đã hiện diện, lòng can đảm lại trở về, ý định đầu hàng liền thay đổi.

Tả hữu thừa tướng kiếm pháp cao cường, Nhạc gia huynh muội quyết chẳng địch nổi, Vân Dật Long đang gườm nhau với Vạn Kiếm Quốc Vương, không dám phân tâm nên Nhạc gia huynh muội liền rơi vào tình thế vô vàn nguy hiểm.

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng cười lao xao, một đám người tràn vào Lăng Tiêu Điện như nước lũ, nhanh chóng đứng về phía Nhạc gia huynh muội.

Những người mới thảy đều khoác áo cà sa đỏ, tổng cộng gồm mười ba tăng nhân cầm đầu là một lão tăng cao to mập mạp, cười hô hố nói:

- May quá, chúng ta kịp lúc tham gia vào cuộc náo nhiệt này rồi!

Ngọn phương tiện sản to tướng trong tay đã vung lên, quét về phía tả hữu thừa tướng, mười hai tăng nhân kia cũng liền chia ra tấn công Tứ Đại Thấn Kiếm đứng sau lưng Vạn Kiếm Quốc Vương, lập tức lại diễn ra một cuộc ác chiến.

Vạn Kiếm Quốc Vương chau mày nói:

- Bọn hoà thượng này từ đâu đến thế nhỉ?

Vân Dật Long cười rộ:

- Khỏi thắc mắc, việc họ mặc họ, ta hãy lo việc ta, động thủ đi!

Liền thì Trích Huyết Kiếm chớp ngời, một luồng sáng bạc nhanh như chớp phủ chụp lấy Vạn Kiếm Quốc Vương.

Vạn Kiếm Quốc Vương vội vung động song kiếm, những thấy hàn quang lấp loáng, nhập vào với ánh kiếm của Vân Dật Long.

“Choang choang” vài tiếng, ánh kiếm tách trở ra, mỗi người đều lùi sau một bước.

Vạn Kiếm Quốc Vương sửng sốt nói:

- Bổn vương bình sanh đây là lần đầu tiên mới gặp một người đã tiếp được một chiêu song kiếm của bổn vương!

Vân Dật Long cười khảy:

- Vân mỗ cũng là lần thứ nhì đã gặp đối thủ!

Vạn Kiếm Quốc Vương kinh ngạc:

- Vậy đối thủ người đã gặp lần thứ nhất là ai?

- Chủ nhân Huyết Bi!

Vạn Kiếm Quốc Vương sững sờ:

- Chủ nhân Huyết Bi thống trị võ lâm Trung Nguyên đã từng giao thủ với người ư? Người đó là ai?

Vân Dật Long sẵng giọng:

- Lão đừng thắc mắc thì hơn, xem kiếm đây!

Trích Huyết Kiếm tung ra chiêu “Vạn Điểm Huyết Ảnh”!

Vạn Kiếm Quốc Vương đâu dám chậm trễ, song kiếm với chiêu “Vạn hoa phiêu hương” tung ra đón tiếp.

Vân Dật Long quát to:

- Mạc Vô Kê, trong Vạn Hoa kiếm pháp tuyệt chiêu độc đáo là Tam Đoá Lăng, sao không thi thố ra đi.

Trong khi ấy Trích Huyết Kiếm đã biến chiêu “Trích huyết xuyên thiên”, hoá thành một luồng sáng bạc bay vút tới.

Vạn Kiếm Quốc Vương song kiếm bỗng phát ra tiếng như long ngâm, hét lớn:

- Không cần ngươi phải nhắc nhở bổn vương!

Rối thì ánh kiếm phụt tắt, liền tức hiện ra sáu đoá hoa bạc, chia thành hai hình tam giác trước sau nhanh như chớp bay thẳng vào ngực Vân Dật Long.

Vân Dật Long nghiến răng:

- Khá lắm, nếu lão không sử dụng đến “Tam Đoá Lăng” thì Vân mỗ cũng chưa hạ sát thủ!

Trích Huyết Kiếm vụt biến, hoá ra ba vòng sáng bạc bay tới đón tiếp, đồng thời tả chưởng vung nhanh, một vòng xoay đỏ nhanh chóng chuyển sang cam rồi ập xuống đỉnh đầu Vạn Kiếm Quốc Vương.

Vạn Kiếm Quốc Vương cả kinh liền nói:

- Viêm Dương Thất Huyền Chưởng!

Song kiếm vụt biến chiêu, sáu đoá hoa chớp nhoáng đã biến thành vạn đoá hoa kiếm bao quanh khắp người.

Nhanh như chớp, Viêm Dương Thất Huyền Chưởng và ba luồng sáng bạc do Trích Huyết Kiếm tạo ra đều chạm vào những hoa kiếm của Vạn Kiếm Quốc Vương.

Những nghe tiếng choang choảng rền rồi thì một tiếng “ầm” vang đội, ánh kiếm bóng chưởng vụt tách nhau ra, mỗi bên thoái lui năm bước.

Vân Dật Long trầm giọng quát:

- Mạc Vô Kê, lão không hổ danh Vạn Kiếm Quốc Vương, đã tiếp được Viêm Dương Chưởng và Trích Huyết Tam Kiếm của Vân mỗ. Thế nhưng Viêm Dương Chưởng của Vân mỗ mới chỉ tam biến và Trích Huyết Tam kiêm cũng chỉ thi triển một chiêu, nếu Vân mỗ giở hết toàn chân lực, e rằng lão cung không thể chống nổi.

Vạn Kiếm Quốc Vương cũng trầm giọng nói:

-Vân Dật Long, “Tam Đoá Lăng” đành rằng là tuyệt chiêu, song chiêu thuật tinh tuyệt của Vạn Hoa Kiếm vẫn là Vạn Hoa thập tam kiếm, nếu bổn vương mà toàn lực thi triển thì người cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi.

Vân Dật Long tức giận quát:

- Vậy thì Vân mỗ khuyên lão hãy mau thi triển ra đi, bằng không thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa đâu?

Vạn Kiếm Quốc Vương vung động song kiếm quát:

- Được lắm, vậy thì hãy nạp mạng đây!

Vân Dật Long ngạo nghễ quát:

- E rằng kẻ nạp mạng chính là lão đấy! Lần này Vân mỗ không thèm dùng đến Viêm Dương Chưởng, chỉ dùng Trích Huyết Kiếm để đối phó với Vạn Hoa thập tam kiếm của lão thôi!

Những thấy hai làn kiếm quang lại sát nhập vào nhau, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, rồi thì vạn đoá hoa kiếm vụt tắt, hai người lại lui về chỗ cũ.

Chỉ thấy nơi tay áo trái của Vân Dật Long đã bị toác một đường dài hơn thước, một giòng máu tươi chảy xuống dọc theo cánh tay. Vạn Kiếm Quốc Vương thì sau lưng, ngực phải và má trái đều có một kiếm rất sâu, máu tươi đã nhuộm đỏ khắp người lão.

Vân Dật Long tra kiếm vào bao lạnh lùng nói.

- Trích Huyết Kiếm chưa từng để một ai sống còn, trừ chủ nhân Huyết Bi không kể, lão là người đầu tiên.

Vạn Kiếm Quốc Vương ném cả hai thanh kiếm xuống đất, hậm hực nói:

- Bổ vương tử tuy bại nhưng trong lòng chẳng phục, nếu bổn vương tử mà luyện thành Đoạt Phách tam kiếm, hôm nay e rằng người khó thể diễu võ dương oai, rất có thể đã ngã gục dưới kiếm rồi.

Vân Dật Long cười khảy:

- Lão đã thoát khỏi dưới “Trích Huyết Kiếm” thì Vân mỗ cũng tạm để lại mạng sống cho lão, lão hay quay về mà luyện lấy Đoạt Phách Tam kiếm, bất cứ lúc nào Vân mỗ cũng sẵn sàng hầu giáo trên khắp miền Trung Nguyên.

Vạn Kiếm Quốc Vương ngẩn người, cúi xuống nhặt lại hai thanh kiếm, quát to:

- Tất cả hãy dừng tay, mang theo thi thể vương tử, lui ngay!

Tả hữu thừa tướng và Tứ đại thần kiếm đã miễn cưỡng giữ được thế quân bình với mười ba hoà thượng áo đỏ và anh em họ Nhạc, đôi bên đều đã dốc hết toàn lực quyết đấu, song chưa một ai bị thưong vong cả.

Trận đấu lập tức ngưng chỉ sau một tiếng quát của Vạn Kiếm Quốc Vương, Tứ đại thần kiếm liền khiêng lấy hai khúc tử thi của Vạn Kiếm vương tử đi ra ngoài Lăng Tiêu Điện.

Tả hữu thừa tướng thất thiểu theo sau theo sau toan bỏ đi, bỗng nghe Vân Dật Long trầm giọng đáp:

- Hãy khoan, hai người kia phải ở lại đây!

Tả hữu thừa tướng bàng hoàng chững bước, mặt lộ vẻ cựu kỳ sợ hãi.

Vạn Kiếm Quốc Vương lạnh lùng nói:

- Hai người này là tả hữu thừa tướng của bổn vương, vì sao người phải giữ họ lại đây?

Vân Dật Long trừng mắt gằn giọng quát:

- Họ đã quy hàng tức là thuộc hạ của Vân mỗ, giờ lại phản bội tức là nghịch đồ của Vân mỗ, Vân mỗ phải trừng trị tội phản nghịch của họ.

Vạn Kiếm Quốc Vương nghiến răng:

- Các ngươi đã từng đầu hàng thật ư?

Tả hữu thừa tướng ngượng ngùng lặng thinh.

Vạn Kiếm Quốc Vương tức giận gằn giọng:

- Các ngươi thật là đê hèn, còn gì là thể diện của Vạn Kiếm Quốc nữa… Vân Dật Long hai người này giao cho người, bổn vương xin cáo từ!

Đoạn liền xoay ngưòi sải bước bỏ đi.

Tả hữu thừa tướng kinh hoàng thất sắc, bỗng cùng quay người vung kiếm tấn công Vân Dật Long, đồng thời tung mình lao ra cửa Lăng Tiêu Điện.

Vân Dật Long buông tiếng cười sắc lạnh:

- Muốn đào tẩu đâu có dễ như vậy!

Tay phải vung lên, Trích Huyết Kiếm đã biến thành một luồng sáng bạc bay vút đi. Liền thì, hai tiếng rú thảm thiết vang lên, tả hữu thừa tướng rơi phịch xuống đất, thảy đều bị đứt lìa một chân trái, máu chảy lênh láng.

Vạn Kiếm Quốc Vương chẳng thèm ngó ngàng đến, vẫn cùng tứ đại thần kiếm tất tả bỏ đi.

Vân Dật Long lạnh lùng đưa mắt nhìn tả hữu thừa tướng, gằn giọng nói:

- Vân mỗ không có y muốn dùng thủ đoạn tàn độc để giết người, nhưng đối với hạng tiểu nhân tráo trở như hai người thì cũng chẳng thể nào buông tha được.

Đoạn vung tay điểm huyệt chỉ huyết cho hai người, sau đó lại phóng chỉ điểm vào Ngũ Âm tuyệt mạch của ho.

Lập tức, hai người mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, toàn thân không ngớt run rẩy, đủ thấy hai người đau đớn đến cực độ.

Vân Dật Long lạnh lùng nói:

- Với công lực của hai người ít ra cũng một ngày một đêm mới chết, hãy thư thả mà nếm mùi đau khổ đấy nhé!

Đoạn quay người đi trở vào Lăng Tiêu Điện.

Nhạc gia huynh muội đi đến gần, Nhạc Phụng Hùng với giọng rổn rảng nói:

- Vân công tử, nếu không có công tử thì huynh muội tôi đã sớm mất mạng rồi, công tử thật là một đại ân nhân của chúng tôi!

Vân Dật Long cười:

- Nhạc đại hiệp khách sáo quá, việc vặt vãnh đâu có gì phải bận tâm. Vả lại, tại hạ đã từng được Nhạc cô nương giúp đỡ kia mà!

Nhắc đến em gái, Nhạc Phụng Hùng lập tức phấn chấn tinh thần nói:

- Phải rồi, phen này Vân công tử nhất định phải ở lại đây chơi vài hôm, để cho Nhạc Phụng Hùng được kết giao tình bằng hữu với công tử, còn về xá muội…..

Nhạc Phụng Linh xen lời;

- Ca ca bảo ngưòi ta ở đâu chứ? Bây giờ ngay cả chúng ta cũng không còn nhà cửa nữa rồi!

Thì ra Cửu Trùng Thiên ngoại trừ chỉ còn lại một ngôi Lăng Tiêu Điện, tất cả nhà cửa thảy đều đã bị lửa đỏ thiêu huỷ.

Nhạc Phụng Hùng đưa tay gãi đầu nói:

- Cái bọn này thật là tàn ác, nếu không nhờ Vân công tử đến kịp lúc, chúng ta bị họ giết chết thật là oan mạng… Thôi, chúng ta hãy tìm nơi khác để cho Vân công tử nghỉ ngơi. Muội hãy hàn huyên tâm sự với Vân công tử đi, hỏi xem Vân công tử sao lại đến đây đúng lúc thế này?

Bởi quá quan tâm cho em gái, biết em gái trong lòng chỉ có mỗi Vân Dật Long, nên Nhạc Phụng Hùng cố gắng tìm cách cho em gái gần gũi với Vân Dật Long, song vì miệng lưỡi vụng về, chẳng thể nào thốt ra được những lời nói tế nhị khéo léo.

Nhạc Phụng Linh mặt đỏ bừng, bất giác cúi gầm mặt.

Vân Dật Long đành kể lại việc gặp lão Bạch Sâm. Nghe xong, Nhạc Phụng Linh nghiến răng căm hờn nói:

- Vậy là lão Sở Bình e rằng đã chết bởi tay bọn họ rồi. Hai lão bộc trung thành ấy đã được phái mang thọ lễ đên cho Lưu lão tiêu sư của Chấn Võ tiêu cục.

Vân Dật Long chỉ lo chuyện trò với Nhạc Phụng Hùng, đã thờ ơ với nhóm tăng nhân áo đỏ trong điện, nhóm tăng nhân ấy thấy Vân Dật Long bận nói truyện với Nhạc Phụng Hùng, lão tăng to mập cầm đầu liền tiến tới, chắp tay thi lễ nói:

- “Huyết Tăng” Đại Ngộ xin ra mắt tiểu cung chủ!

Vân Dật Long nhẹ gật đầu:

- Lão đã vất vả quá…

Thì ra “Huyết Tăng” Đại Ngộ chính là Thuỷ vệ trong số ngũ vệ của Kim Bích Cung.

“Huyết Tăng” Đại Ngộ xoay người, với giọng như sấm rền quát:

- Lũ trọc bây, hãy đến đây khấu kiến tiểu cung chủ mau!

Mười hai tăng nhân áo đỏ đã chuẩn bị sẵn sàng, nghe tiếng liền vội co gối đồng thanh nói:

- Xin khấu kiến tiểu cung chủ!

Vân Dật Long khoát tay:

- Bất tất đa lễ… các ngươi đã gặp Quân cô nương rồi chứ?

Huyết Tăng vội đáp:

- Đã gặp! Quân cô nương đã đến đây rồi!

Vân Dật Long ngoảnh lại nhìn:

- Quân cô nương đâu? Sao tự nãy giờ không thấy!

Huyết Tăng vội đáp:

- Trước khi tiến vào Trùng Thiên, chúng thuộc hạ đã chia làm hai nhóm, Quân cô nương cùng Huyết Bà đẫn thuộc hạ tiến đánh bọn Vạn Kiếm Quốc ở vòng ngoài, còn lão nô thì vào trong tiếp ứng tiểu cung chủ…..

Ngay khi ấy, bỗng thấy lại có một nhóm người phóng bước đi vào, một giọng oang oang quát:

- Các nha đầu, hãy mau đến tham kiến tiểu cung chủ!

Chính là Huyết Bà cùng thuộc hạ là mười lão bà áo đỏ thảy đều tóc bạc phơ.

Vân Dật Long khoát tay:

- Bất tất đa lễ, mọi người kéo hết đến đây, Kim Bích Cung há chẳng bỏ trống ư?

Huyết Bà vội đáp:

- Cung chủ yên tâm, chỉ cần một lão Triển Bằng và địa thế hiểm trở của Kim Bích Cung, thừa sức để ứng phó với bất kỳ một cuộc ngoại kích nào!

Bỗng, một giọng trong trẻo vang lên:

- Long ca… đã thọ thương rồi…..

Lại một bóng đỏ lao nhanh vào, đó chính là Quân Mộ Hoa, người đã đến Kim Bích Cung cầu viện.

Vân Dật Long đưa mắt nhìn cánh tay áo rách toác và vết máu đã khô nơi tay trái, cười nhạt nói:

- Chỉ là vết thương ngoài da, không hề gì đâu!

Quân Mộ Hoa không màng đến lời nói của chàng, vội xé lấy một mảnh lụa yếm, bắt buộc chàng phài để cho nàng băng bó, đồng thời lại ném cho Nhạc Phụng Linh một cái nhìn thị uy.

Qua thái độ và lời lẽ của Quân Mộ Hoa, Nhạc Phụng Linh bất giác nghe lòng chua xót, suýt nữa nước mắt đã tuôn trào, đứng lặng thinh không nói gì nữa.

Vân Dật Long ngượng ngùng lách người sang bên nói:

- Hoa muội hãy đến ra mắt Nhạc cô nương đi!

Quân Mộ Hoa lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Phụng Linh, mỉm cười nói:

- Xin chào Nhạc cô nương, đa tạ cô nương đã chăm lo cho Long ca tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play