Gió trời lồng lộng, sóng mây dào dạt, con đại bàng không hổ là thần điểu, cõng trên lưng hai người mà vẫn bay nhanh khôn tả, thoáng chốc đã vượt hàng trăm dặm đường.

Kim thủ Ngọc Nữ một tay giữ chặt lưng đại bàng, tay kia ôm chặt lấy Vân Dật Long, một khắc chẳng dám thờ ơ, may nhờ đại bàng bay khá vững, sáu giờ đã trông thấy núi Vân vụ trong dãy Miêu Lĩnh.

Kim Thủ Ngọc Nữ vội vỗ nhẹ lên cổ đại bàng nói:

- Có thấy ngọn núi cao nhất kia không. Hãy đáp xuống cạnh khu rừng dưới chân núi ấy đi!

Đại bàng liền gật đầu như hiểu tiếng người, bỗng xếp đôi cánh lại, xuyên mây bay sà xuống, vững vàng đáp xuống cạnh khu rừng dưới chân núi.

Kim Thủ Ngọc Nữ bồng Vân Dật Long tung mình xuống đất, đặt chàng xuống bãi cỏ mềm, sau đó lại khẽ vỗ vào cổ đại bàng nói:

- Thật vất vả mi quá, ta cũng chẳng có gì để mời mi ăn, hãy tự tìm lấy mà ăn nhé. Khi bọn ta quay về còn phải vất vả mi một phen nữa đấy!

Đại bàng gật nhẹ đầu, khẽ kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay vút lên không, thoáng chốc đã mất dạng trong mây.

Kim Thủ Ngọc Nữ cúi xuống xem xét thương thế của Vân Dật Long, những thấy chàng hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn như đang ngủ, chẳng có triệu chứng gì khác lạ cả.

Kim Thủ Ngọc Nữ cảm thấy có phần yên tâm hơn, bồng Vân Dật Long lên bước nhanh vào rừng.

Tuy rằng thương thể của Vân Dật Long chưa ác hoá, song nàng biết sau bốn giờ nữa, một khi độc thương phát tác, Vân Dật Long ắt sẽ biến thành một bãi nước máu, linh đơn diệu dược cũng chẳng cứu chữa được nữa.

Khu rừng cổ thụ cao to, lá cành chi chít, rậm đến mức ánh sáng cũng khó soi vào được.

Kim Thủ Ngọc Nữ tay bồng Vân Dật Long, bỗng lại đâm ra lo lắng, vạn nhất sư phụ đi vắng thì sao? Hoặc sư phụ không chịu cứu chữa thì sao? Song nàng không có thời gian để mà suy nghĩ về những điều ấy, rảo bước đi sâu vào rừng.

Đi được chừng một dặm thì đến cuối rừng trước mặt là một con đường nhỏ ngoằn nghèo dẫn đến một hiệp cốc, hai bên vách núi cheo leo, chỉ có một đường thẳng tới thôi.

Kim Thủ Ngọc Nữ phi thân tiến thẳng vào hiệp cốc thâm u đó, chiều dài chừng hơn trăm trượng, lối đi rộng ra dần, đến một thung lũng nhỏ trăm hoa đua nở, cây cối xanh um, cảnh sắc hết sức tươi đẹp.

Thung lũng ấy xung quanh đều có núi cao vây bọc, chỉ có mỗi một con đường nhỏ thẳng thớm nằm giữa, nếu có ai án ngữ thì khó có thể vượt qua được.

Trong vách núi phía chính diện loáng thoáng có ánh vàng toả ra, những thấy đó là một hang động khá to, bên trên có bốn chữ vàng to lớn “Kim Quang Động Phủ”

Kim Thủ Ngọc Nữ đến cửa thung lũng thì dừng lại, thập thò nhìn vào trong.

Bên trong yên ắng không một bóng người. Tuy vậy, nàng không dám ngang nhiên tiến vào trong, nàng chau mày khẽ buông tiếng đằng hắng.

Liền tức, một giọng lạnh lùng quát hỏi:

- Đại sư tỷ có phải không?

Rồi thì một bóng người nhấp nhoáng, hai nữ đồng tuổi chừng mười bốn mười lăm từ hai bên phóng ra, đứng cản trước Kim Thủ Ngọc Nữ.

Kim Thủ Ngọc Nữ vội cười nói:

- Chào hai vị sư muội … Sư phụ có trong động không vậy?

Hai nữ đồng y phục một vàng một lục vẻ mặt đều trơ khấc, ánh mặt lạnh lùng từ mặt Kim Thủ Ngọc Nữ dời xuống người Vân Dật Long mê man trong lòng nàng, đồng thời cười khảy nói ;

- Chào đại tỷ! Ủa, sao lại mang đàn ông về đây?

Kim Thủ Ngọc Nữ lắc đầu khẽ dài:

- Hai vị sư muội đừng hiểu lầm, y trúng độc sắp chết, ta định cầu xin sư phụ cứu mạng cho y!

Nữ đồng áo vàng cười khảy:

- Đại sư tỷ nói nghe dễ quá, e rằng sư phụ sẽ không chấp thuận đâu!

Kim Thủ Ngọc Nữ chau mày:

- Hãy mau cho ta biết, sư phụ có trong động phủ hay không?

Nữ đồng áo lục lạnh lùng:

- Sư phụ đương nhiên là ở trong động rồi!

Kim Thủ Ngọc Nữ thờ phào:

- May quá, ta phải vào gặp lão nhân gia gấp.

Đoạn liền cất bước đi vào, song hai nữ đồng đã lẹ làng lướt tời ngăn cản và quát:

- Đứng lại!

Kim Thủ Ngọc Nữ chững bước cười nhăn nhó:

- Hai vị sư muội tại sao lại đối xử với ta như thế này?

Nữ đồng áo vàng đanh giọng:

- Đại sư tỷ hãy thử hỏi chính mình?

Kim Thủ Ngọc Nữ chau mày:

- Hay là ta đã có điều gì có lỗi với hai vị sư muội?

Nữ đồng áo vàng đanh mặt:

- Đại sư tỷ đừng nói đến lỗi hay không, ít ra cũng có hai lý do đại sư tỷ không vào động phủ được!

Kim Thủ Ngọc Nữ thở dài:

- Có thể cho ta biết lý do không?

Nữ đồng áo vàng nghiêm giọng:

- Thứ nhất, đại sư tỷ mang theo một người đàn ông lai lịch bất minh tự ý xông vào động phủ, phạm vào điều nghiêm cấm của Kim Quang Động Phủ. Thứ nhì, sư phụ đang nhập định, cho dù đại sư tỷ không mang theo người đàn ông thối tha này cũng chẳng vào được.

Kim Thủ Ngọc Nữ chau mày:

- Sư phụ nhập định đã bao lâu rồi vậy?

Nữ đồng áo lục tiếp lời:

- Mới chỉ được hai giờ!

Kim Thủ Ngọc Nữ sịu mặt:

- Nguy mất, bao giờ thì sư phụ mới thức giấc?

Nữ đồng áo vàng buông tiếng hừ mũi:

- Không biết chắc được, ít ra cũng phải đến sáng mai!

Kim Thủ Ngọc Nữ cuống lên:

- Vậy biết làm sao đây? Y không thể nào chờ đợi được hơn bốn giờ nữa …

Nữ áo đồng buông giọng sắc lạnh:

- Đại sư tỷ chỉ trong một thời gian mà đã đổi khác nhiều quá, lẽ ra đại sư tỷ phải nên cảm thấy xấu hổ mới phải, bây giờ mang về đây một người đàn ông dở sống dở chết thế này, còn mặt mũi nào mà gặp sư phụ nữa chứ?

Kim Thủ Ngọc Nữ chau mày năn nỉ:

- Nếu sư phụ biết y là ai, nhất định sẽ tìm cách cứu chữa hai vị muội hãy thông cảm để cho ta vào gặp sư phụ đi!

Hai nữ đồng cùng bật cười. Nữ đồng áo vàng gằn giọng nói:

- Đại sư tỷ thôi đừng mơ tưởng nữa, hãy sớm rời khỏi đây thì hơn!

Kim Thủ Ngọc Nữ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói:

- Không được, ta nhất định phải gặp sư phụ!

Nữ đồng áo lục tức giận:

- Đại sư tỷ thật không biết nhục nại, nếu là tôi thì đã đâm đầu chết từ lâu rồi!

Kim Thủ Ngọc Nữ cố nhẫn nhịn, gượn nói:

- Hai vị sư muội, ta van xin một lần thôi, hãy cho ta vào trong!

Nữ đồng áo vàng cười khảy:

- Sư phụ đã có căn dặn, nếu đại sư tỷ không trở về thì thôi, còn như trở về thì lập tức bắt giam vào trong Phong Lôi Động, chờ hôm nào sư phụ nhàn rỗi hẳn mang ra thẩm vấn.

Kim Thủ Ngọc Nữ cả kinh:

- Vì sao vậy?

Nữ đồng áo vàng gằn giọng:

- Vì sao thì đại sư tỷ lẽ ra phải biết, đại sư tỷ đã trộm Di Chi Vương Lộ của sư phụ!

Kim Thủ Ngọc Nữ sững sờ, sắc mặt tái mét, đôi môi run rẩy vai giần giật như sắp ngã quị.

Nữ đồng áo lục cười khảy:

- Đại sư tỷ giờ đã hiểu, chúng tôi để cho đại sư tỷ rời khỏi đây là đã niệm tình lắm rồi!

Kim Thủ Ngọc Nữ lặng thinh đứng thừ ra hồi lâu.

Nữ đồng áo vàng chau mày:

- Đại sư tỷ hãy quyết định nhanh lên, sư phụ đã không còn nhận đại sư tỷ là đồ đệ nữa rồi, hãy mau rời khỏi thì hơn.

Nữ đồng áo lục tiếp lời:

- Vạn nhất sư phụ có hỏi thì chúng tôi sẽ nói là đại sư tỷ không có trở về.

Kim Thủ Ngọc Nữ lắc đầu:

- Không, ta không thể nào bỏ đi được.

Nói xong, nhẹ nhàng đặt Vân Dật Long xuống đất.

Nữ đồng áo vàng cười khảy:

- Đại sư tỷ định làm gì?

Kim Thủ Ngọc Nữ giọng nghiêm nặng:

- Y chỉ còn sống được ba giờ nữa thôi, bằng mọi giá ta cũng phải cứu mạng y!

“Choang” một tiếng, hai nữ đồng cùng rút trường kiếm trên lưng xuống, đồng thanh nói:

- Đại sư tỷ định dùng vũ lực ư?

Kim Thủ Ngọc Nữ thở dài:

- Nếu hai vị sư muội khăng khăng không chịu nhường cho ta cũng đành vậy thôi!

Nữ đồng áo vàng tức giận:

- Hay nhỉ! Sư phụ nói quả không sai, sư tỷ đúng là một nghịch đồ?

Kim Thủ Ngọc Nữ chầm chậm tiến tới, trầm giọng nói:

- Hai vị sư muội, ta van hai người lần cuối, hãy để cho ta vào gặp sư phụ, bằng không …

Nữ đồng áo vàng giận dữ quán:

- Bằng không thì sao? Động thủ phải không?

Kim Thủ Ngọc Nữ cắn răng:

- Chỉ đành như vậy thôi!

Nữ đồng áo vàng rung kiếm quát:

- Vậy thì cứ thử xem!

Vút một tiếng đâm thằng vào ngực Kim Thủ Ngọc Nữ.

Kim Thủ Ngọc Nữ tung mình lách tránh, đồng thời quán:

- Niệm tình sư tỷ muội, ta nhường mỗi người ba chiêu.

- Khỏi cần đạo đức giả, cứ việc động thủ đi! Nhưng đại sư tỷ phải biết, chúng tôi mà chết thì sư phụ ắt sẽ tìm đại sư tỷ để thanh toán món nợ này, muốn sư phụ điều thương cho gã đàn ông thối tha này ư? Rõ ràng mơ tưởng!

Chưa dứt lời, hai nữ đồng đã liên tiếp tung ra mấy kiếm nữa.

Kim Thủ Ngọc Nữ hai mắt rướm lệ, thấp giọng nói:

- Nhị vị sư muội, ta thật chẳng còn cách nào hơn, hãy lượng thứ cho ta!

Rồi thì nhanh nhẹn lách người tránh khỏi thế công, hai cánh tay vàng vung lên, sấn tời phản kích.

Những thấy ánh vàng loang loáng, chỉ nghe vài tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, trường kiếm trong hai nữ đồng đã vuột khỏi tay bay mất, chẳng rõ rơi xuống nơi đâu.

Liền sau đó, Kim Thủ Ngọc Nữ vung hai cánh tay vàng, tạo thành hai vòng sáng lấp loáng ập tới hai ả nữ đồng.

Bỗng, một giọng thấp trầm quát to:

- Nghiệt súc, ngươi định làm gì thế hả?

Cùng lúc ấy, một luồng sáng vàng mãnh liệt hơn ập nhanh tới, lập tức đẩy bật Kim Thủ Ngọc Nữ loạng choạng thoái lui xa hơn một trượng rồi ngã lăn ra đất.

Những thấy một bà lão tóc bạc như tuyết đã đứng ngay trước mắt, hai cánh tay từ vai trở xuống cũng lấp lánh ánh vàng, trên vai có giắt một ngọn phất trần, vẻ mặt nghiêm lạnh đến rợn người.

Kim Thủ Ngọc Nữ vội lồm cồm bò dậy, quì sụp xuống hơ hải nói:

- Đệ tử xin khấu kiến sư phụ!

Thì ra lão bà ấy chính là Kim Tý bà bà.

Kim Tý bà bà buông giọng sắc lạnh:

- Ta không có hạng đệ tử như ngươi, từ đây đừng gọi ta là sư phụ nữa!

Hai ả nữ đồng cũng vội quì sụp xuống, đồng thanh nói:

- Xin sư phụ phân xử giùm cho chúng đệ tử!

Kim Tý bà bà khoát tay:

- Các người lui ra!

- Thưa vâng!

Hai ả nữ đồng cùng đứng lên nhanh bước đi.

Kim Tý bà bà chằm chặp nhìn Kim Thủ Ngọc Nữ hồi lâu, buông hai hàng nước mắt chảy dài.

Kim Thủ Ngọc Nữ vội lê gối tới hai bước, mọp xuống trước chân Kim Tý bà bà giọng thê thiết nói:

- Sư phụ đã tha thứ cho đệ tử rồi phải không?

Kim Tý bà bà nước mắt ràn rụa, bỗng nhiên chầm chậm đưa tay phải lên.

Những thấy lòng bàn tay bà rực sáng ánh vàng và văng vẳng có tiếng sấm gió.

KimThủ Ngọc Nữ kinh hoàng thất sắc khóc oà:

- Sư phụ, đệ tử này có tội lỗi gì, lão nhân gia đành lòng hạ sát đệ tử thật sao?

Kim Tý bà bà tay phải tiếp tục giơ lên cao và tiếng sấm gió cũng mỗi lúc càng thêm rõ hơn, bà nghiến răng nói:

- Bởi ta tuổi già mắt kém nên mới thu nhận một đồ đệ như ngươi. Ta đã trao hết tâm huyết cả đời cho ngươi, ngờ đâu ngươi lại phản bội ta.

Kim Thủ Ngọc Nữ khóc sướt mướt:

- Sư phụ, đệ tử không hề làm điều gì có lỗi với sư phụ, sư phụ nghe đệ tử giải thích được không?

Kim Tý bà bà nổi giận:

- Sự thật đã rõ ràng, còn gì mà giải thích?

Tay phải từ từ hạ xuống, một chòm sáng vàng chụp xuống đỉnh đầu Kim Thủ Ngọc Nữ.

Kim Thủ Ngọc Nữ khóc thét:

- Sư phụ, đệ tử chết không hối tiếc, chỉ cầu xin sư phụ chữa khỏi cho y thôi!

Đoạn nhắm mắt, mọp xuống trước chân Kim Tý bà bà chờ chết.

Bàn tay phải Kim Tý bà bà khi chỉ còn cách đỉnh đầu Kim Thủ Ngọc Nữ chừng một thước, bà bỗng thở hắt ra một hơi dài, dừng tay lại, uể oải nói:

- Ngươi nói đi!

Kim Thủ Ngọc Nữ hé mở mắt nói:

- Trước tiên đệ tử tạ ơn sư phụ đã không giết …

Kim Tý bà bà gắt giọng:

- Ta không hề bảo tha chết cho ngươi!

Kim Thủ Ngọc Nữ giật thót:

- Đệ tử không hề oán trách …

- Chàng trai kia quan trọng đến độ khiến ngươi không sư phụ, bất chấp liêm sỉ không tình nghĩa sư tỷ muội, thậm chí cả tính mạng bản thân cũng không cần ư?

- Đệ tử không dám nói dối, sự thật quả là như vậy!

Kim Tý bà bà đưa tay lên lau nước mắt và nói:

- Vậy là ngươi bằng lòng hy sinh bản thân để cứu hắn phải không?

Kim Thủ Ngọc Nữ vội nói:

- Đệ tử bằng lòng, chỉ cần cứu sống được chàng, đệ tử dù bị tùng xẻo làm trăm mảnh thì cũng cam nguyện.

Kim Tý bà bà nước mắt lại chảy dài nhắm mắt lặng thinh hồi lâu, dường như việc giữa Kim Thủ Ngọc Nữ và Vân Dật Long đã khiến bà nhớ lại dĩ vãng đời mình.

Kim Thủ Ngọc Nữ chờ lâu cả tuần trà mà vẫn không thấy Kim Tý bà bà lên tiếng, không dằn được khẽ cất tiếng gọi:

- Sư phụ!

Kim Tý bà bà chợt tỉnh:

- Hừ! Hắn ta đã bị sao vậy?

Kim Thủ Ngọc Nữ lúng búng:

- Chàng đã bị trúng hoả độc của Tây Thiên Môn, nếu kéo dài thêm ba giờ nữa e sẽ vô phương cứu chữa!

Kim Tý bà bà sửng sốt:

- Hoả độc? Vì sao hắn lại kết thù oán với Tây Thiên Môn?

- Chẳng những với Tây Thiên Môn mà chàng còn gây thù kết oán với toàn thể võ lầm khắp thiên hạ, bởi chàng chính là Cung chủ hiện nay của Kim Bích Cung “Bạch Kiếm Linh Mã“ Vân Dật Long!

- À thảo nào mà ngươi chẳng thất hồn lạc phách …

Kim Tý bà bà khoát tay nói tiếp:

- Ngươi đứng lên trước đã!

Kim Thủ Ngọc Nữ vội nói:

- Đa tạ sư phụ!

KimTý bà bà chậm rã xem xét cho Vân Dật Long một hồi, đôi mày bạc khoá chặt, ngửa mặt thở ra một hơi dài, lẩm bẩm như nói một mình:

- Tạo hoá thật trớ trêu, cớ sao lại cứ tàn bạo thế này?

Kim Thủ Ngọc Nữ giật nảy mình:

- Sư phụ, chả lẽ … chàng đã vô phương cứu chữa rồi sao?

Kim Tý bà bà giọng rề rà:

- Vẫn còn cứu chữa được, nhưng phải với một điều kiện.

Kim Thủ Ngọc Nữ mặt liền thư dãn:

- Xin sư phụ cứ dặn bảo, đệ tử sẵn sàng tuân lệnh.

Kim Tý bà bà gật đầu:

- Sư phụ có thể chữa khỏi độc thương cho hắn, nhưng kể từ nay sư phụ không cho ngươi gặp hắn nữa, phải ở lại đây cùng sư phụ tiềm tu, không được bước chân vào chốn giang hồ nữa.

Kim Thủ Ngọc Nữ bàng hoàng:

- Vì sao vậy? Sư phụ, chả lẽ lão nhân gia …

Kim Tý bà bà trầm giọng:

- Ngay bây giờ ngươi không được hỏi nguyên nhân, chỉ cần biết người có bằng lòng hay không thôi. Ta đã nói rồi, đó là điều kiện bằng không thì người cứ mang hắn đi!

Kim Thủ Ngọc Nữ nước mắt ràn rụa:

- Nhưng chàng chỉ còn sống được ba giờ nữa thôi!

- Vậy thì ngươi nên chấp nhận điều kiện của ta, ngoài ra tuyệt dối không còn cách nào khác.

Kim Thủ Ngọc Nữ ngẫm nghĩ một hồi, đoạn cắn răng nói:

- Sư phụ, đệ tử …. bằng lòng.

Kim Tý bà bà nhếch môi cười héo hắt:

- Vậy thì hãy mang hắn ra ngoài rừng.

Kim Thủ Ngọc Nữ sửng sốt:

- Sư phụ đã hứa là sẽ cứu chàng rồi ki mà?

Kim Tý bà bà nghiêm giọng:

- Ta đã hứa là không bao giờ nuốt lời.

Đoạn liền dẫn trước bước đi. Kim Thủ Ngọc Nữ tuy lòng hết sức thắc mắc, song cũng đành bồng Vân Dật Long lên, theo sau Kim Tý bà bà đi ra ngoài rừng.

Ra khỏi rừng, tiếp tục đi thẳng lên trên một sườn núi.

Kim Tý bà bà chững bước quay lại nói:

- Đặt hắn xuống đây!

Kim Thủ Ngọc Nữ y lời đặt Vân Dật Long xuống, ngơ ngẩn lặng nhìn Kim Tý bà bà.

Kim Tý bà bà thở hắt ra, thò tay vào trong lấy ra một chiếc lọ ngọc trắng nói:

- Hoả độc là một trong số tuyệt độc trên đời, ngoài trừ sâm củ ngàn năm, hà thủ ô vạn năm, chỉ còn Vương lộ nữa thôi …

Kim Thủ Ngọc Nữ đỏ mắt, cúi lặng thinh.

Kim Tý bà bà khẽ thở dài nói tiếp:

- Việc người lấy trộm Vương lộ, ta cũng không bắt tội nữa … Trong lọ này có ba hoàn Chi Vương Đan được bào chết từ Chi Vương Lộ hiệu lực tương đương Chi Vương Lộ …

Kim Thủ Ngọc Nữ lúng túng nói:

- Đệ tử thật có lỗi, đã phí linh dược của sư phụ …

Kim Tý bà bà gượng cười:

- Thành thật mà nói, dùng để cứu mạng cho Kim Bích Cung chủ thì cũng chẳng có gì đáng kể, nhưng Chi Vương Đan này ta cũng chỉ có ba hoàn thôi …

Đoạn lấy ra một hoàn trao cho Kim Thủ Ngọc Nữ và nói:

- Hãy cho hắn uống vào đi!

Kim Thủ Ngọc Nữ vội đỡ lấy thuốc, khẽ cậy miệng Vân Dật Long ra bỏ thuốc vào. Lát sau, bụng chàng khẽ sôi lên rồn rột.

Kim Tý bà bà thở dài nói:

- Đi thôi, hắn sẽ khỏi sau thời gian một tuần trà là cùng.

Kim Thủ Ngọc Nữ lặng người.

- Sư phụ!

Kim Tý bà bà sầm mặt:

- Sao? Đã quyên điều kiện đã hứa rồi ư?

Kim Thủ Ngọc Nữ nghẹn ngào:

- Đệ tử đâu dám quên và cũng không dám bất tuân, có điều là …

Nàng khẽ buông tiếng thở dài, đoạn đứng lên nói:

- Đi thôi!

Rồi liền bỏ chạy thẳng vào rừng, Kim Tý bà bà cũng lã chã nước mắt không ngớt thở dài, theo sau Kim Thủ Ngọc Nữ.

Vân Dật Long nằm lại đó một mình, nhưng chưa đầy một tuần trà, tay chân chàng bỗng co giật một hồi, rồi thì ngồi phắt dậy.

Chàng khẽ bật lên một tiếng ngạc nhiên, mở bừng mắt nhất thời như đang trong giấc chiêm bao.

Lát sau, chàng đứng lên đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy nơi đây hoàn toàn xa lạ, chàng ngạc nhiên lẩm bẩm:

- Đây là đâu thế này?

Chàng đi tới lại một hồi, sau cùng chàng đã nhớ ra mình bị ngất đi bởi hoả độc phát tác khi đang trò chuyện với Huyết Phật và Huyết Manh tại Thiên Đài Sơn.

Vân Dật Long vội vận công điều tức. Thật chẳng ngờ được hoả độc trong người chàng hoàn toàn tan biến, đồng thời cảm thấy trong cổ họng thơm mát vô cùng.

Hiển nhiên đã có người cứu chàng, ai thế nhỉ?

Lúc chàng ngất đi, hiện diện có Huyết Phật và Huyết Manh nhưng giờ đây chẳng có ai cả, nơi đây dứt khoát không phải là Thiên Đài Sơn.

Vậy thì …

Ngay khi ấy bỗng thấy một con đại bàng sà xuống, đáp trước mặt chàng. Vân Dật Long nhận ra ngay đó là con đại bàng của Bằng Thành Bạch Phụng, chim đã xuất hiện tất nhiên Triển Ngọc Mai cũng có mặt quanh đây.

Song chẳng thấy bóng dáng Triển Ngọc Mai đâu cả.

Con đại bàng thò chiếc cổ dài cạ vào mình Vân Dật Long ra chiều thân thiết, nhưng không thể nói ra được chủ nhân của nó hiện giờ ở đâu?

Vân Dật Long chau mặt, thử hỏi:

- Chủ nhân của ngươi đâu?

Con đại bàng ngẩng cao cổ kêu to mấy tiếng, như thể trả lời câu hỏi của Vân Dật Long. Nhưng Vân Dật Long đâu hiểu được tiếng chim, dù hỏi thế nào thì cũng không có được câu trả lời.

Sau cùng, Vân Dật Long chợt nảy ý nói:

- Ta chẳng thể hiểu được tiếng của mi, thôi thì … mi hãy đưa ta đi gặp chủ nhân nhé?

Đại bàng khẽ kêu lên mấy tiếng. Vân Dật Long không do dự nữa, lập tức tung mình lên trên đại bàng.

Đại bàng ngẩng cổ cất tiếng kêu vang, rồi liền vỗ cánh bay vút lên không.

Trước Kim Quang động phủ, Kim Thủ Ngọc Nữ đang đứng cạnh Kim Tý bà bà, hai mắt đẫm lệ ngước nhìn trời cao.

Rồi thì, nàng đã trông thấy cánh chim bay vút lên không và tất nhiên nàng cũng thấy rõ Vân Dật Long ngồi trên lưng chim.

Lồng ngực nàng như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng nề khôn tả, tất cả nhưng gì trên trời đều trở nên tăm tối trước mắt nàng, mất Vân Dật Long là mất tất cả.

Bỗng, một giọng dịu dàng vang lên bên tai:

- Đồ nhi, thời gian rồi sẽ thay đổi tất cả hãy quên chàng ta đi thôi!

Kim Thủ Ngọc Nữ gật đầu:

- Dạ vâng!

Song nàng tự biết mình không thể nào quên được chàng, cả đời cũng không quên được.

Kim Tý bà bà bỗng hỏi:

- Đồ nhi có hận sư phụ không?

Kim Thủ Ngọc Nữ giật mình:

- Không, đồ nhi sao lại hận sư phụ được!

Kim Tý bà bà thở dài:

- Bất luận đồ nhi có hận sư phụ hay không thì sư phụ cũng phải nói cho rõ ràng, Đồ nhi phải biết, sư phụ sở dĩ làm như vậy chẳng qua là vì lo cho đồ nhi đó thôi!

- Vâng!

Kim Thủ Ngọc Nữ tuy miệng nói vậy, song mắt lại nhìn Kim Tý bà bà một cái nhìn u oán.

Kim Tý bà bà thở dài:

- Sư phụ rất hiểu ý nghĩ trong lòng đồ nhi, nhưng sư phụ đã xem xét rất tỉ mỉ chàng trai đó rồi, đồ nhi cũng biết là sư phụ rất tinh thông về môn tướng số kia mà!

Kim Thủ Ngọc Nữ giật mình:

- Sư phụ đã xem xét thấy gì? Chàng … mạng xấu lắm hở?

- Không phải là hắn mạng xấu, mà là … đồ nhi mạng xấu, đồ nhi không nên yêu và cũng không thể yêu hắn!

Im lặng hồi lâu, sau cùng Kim Thủ Ngọc Nữ gom hết can đảm hỏi:

- Sư phụ nói vậy nghĩa là sao?

Kim Tý bà bà cười ảo não:

- Đường đào hoa của hắn chằng chịt chẳng rõ sẽ có biết bao thiếu nữ điên đảo vì hắn, vả lại hắn và đồ nhi không có duyên hà tất dây vào cho khổ thân!

Kim Thủ Ngọc Nữ lặng thinh, Kim Tý bà bà nói tiếp:

- Đồ nhi, sư phụ là người ngoại cuộc, thời gian sẽ làm thay đổi tất cả, thong thả đồ nhi sẽ lãng quên. Nào hãy theo sư phụ vào trong động.

- Dạ!

Kim Thủ Ngọc Nữ thơ thẩn theo sau Kim Tý bà bà đi vào động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play