Kết thúc buổi dã ngoại, Thiên Hùng lại lãnh trách nhiệm đưa mọi người về nhà. Đầu tiên là Ngọc Linh, sau đó đến Steven, rồi cuối cùng mới tới Tịch Dạ.

- Đường này đâu có dẫn về nhà em. - Nàng nhắc nhở.

- Anh muốn chạy vòng một chút, dù sao cũng còn sớm mà. - Thiên Hùng cười.

Cả ngày trời họ không có thời gian riêng bởi nhiều người vây xung quanh quá. Thiên Hùng lo lắng không biết liệu chuyện xưa của mình ảnh hưởng đến nàng thế nào. Hắn không cố tình cho Tịch Dạ biết về mối quan hệ trước đó với Ngọc Linh. Chẳng phải Thiên Hùng hết yêu thương người cũ, mà do sự ngăn cấm của gia đình.

Để nói chuyện thân mật, không nơi đâu tốt bằng bờ sông ngoại ô. Nơi đây khung cảnh lãng mạn, yên tĩnh và công viên thì có rất nhiều ghế đá. Nhưng khi Thiên Hùng đậu xe lại, Tịch Dạ từ chối bước xuống.

- Mau chở em về nhà đi. - Nàng nhăn nhó.

- Hoàng hôn đang xuống kìa, chúng ta hóng gió một chút rồi về. - Thiên Hùng nhẹ nhàng nói.

- Em còn rất nhiều dự án cần hoàn thành gấp. - Tịch Dạ tiếp tục từ chối.

- Có việc gì em cần hỏi anh không? - Hắn đề nghị.

- Em chẳng có gì cần hỏi anh cả.

- Tịch Dạ ...

Hắn còn chưa nói hết thì nàng bỗng nhiên hét to một tiếng. Không chỉ Thiên Hùng giật mình, mà vài người qua đường cũng dừng lại quan sát hai người trong xe.

- Cái gì vậy? - Hắn chồm sang kiểm tra tình trạng của bạn gái.

Nhưng Tịch Dạ một mặt chống cự, vừa xô hắn ra vừa hét to hơn. Những người ở gần đó lập tức lao tới, mở cửa xe để giải thoát thiếu nữ bị nạn. Khi họ chạm tay vào nàng, Tịch Dạ liền co rúm người sợ hãi cực độ. Nàng không hề biết ơn bất cứ ai đến gần mình.

- Đừng chạm vào cô ấy. Xin lỗi, để tôi qua bên đó. - Thiên Hùng cố vùng vẫy khỏi những người đang bảo vệ cô gái. - Tâm trí cô ấy đang kích động, làm ơn tránh qua dùm tôi.

Sự xô đẩy và những tiếng ồn ào nhanh chóng tạo thành vụ lộn xộn. Khi bảo vệ công viên đến gần, Tịch Dạ đã khóc nức nở và gần như ngất đi. Họ tìm hiểu chuyện vừa xảy ra từ những người xung quanh. Nhân vật chính không chịu nói gì hết, tâm trí hoảng loạn quá độ.

- Chúng tôi không cãi nhau hay xô xát. - Thiên Hùng nóng nảy hét lớn. - Đây là bạn gái của tôi và cô ấy có chút vấn đề về tâm thần mà thôi.

Trong lúc vội vàng giải thích với bảo vệ, hắn không ngờ mình lại thốt ra những lời này. Thiên Hùng chưa bao giờ muốn nói Tịch Dạ bị điên, bởi trầm cảm và mất lý trí vẫn còn một khoảng cách xa lắm. Đội bảo vệ đề nghị sự trợ giúp về y tế nhưng hắn trực tiếp từ chối. Thiên Hùng phải đem thẻ bác sĩ ra để đảm bảo rằng mình có thể kiểm soát vấn đề này. Họ ghi lại số chứng minh của Thiên Hùng, sau đó giải tán đám đông hiếu kỳ. Vài người còn tiếc nuối đứng lại xem một chút. Nhưng Thiên Hùng mặc kệ xung quanh, hắn chỉ nóng lòng lo lắng cho bạn gái thôi.

Nàng bó gối, mặt vùi trong vòng tay. Thiên Hùng đến gần, ngồi xổm trên đất giống như nàng.

- Tịch Dạ, là anh đây. - Hắn cố bắt đầu thật nhẹ nhàng. - Nhận ra anh không?

Nàng không phản ứng.

- Tịch Dạ. - Thiên Hùng gọi thêm lần nữa.

- Anh sẽ bỏ em đúng không? Và quay lại với Ngọc Linh.

Đột nhiên nàng ngẩng mặt lên hỏi. Hắn có thể nhìn thấy chiếc mũi đỏ ửng và đôi mắt đẫm lệ của bạn gái.

- Dĩ nhiên là không. - Hắn lắc đầu. - Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, em cũng đừng nghĩ vậy.

- Steven đã nói hai người rất đẹp đôi. - Tịch Dạ mếu máo. - Nếu không phải vì hiểu lầm, hai người đã chẳng phải chia ra rồi.

- Sư huynh nói thế sao? - Thiên Hùng nổi nóng. - Anh ấy muốn tự tổn thương bản thân mình cũng được, nhưng sao nói như vậy với em. Chuyện quá khứ thì không có “nếu như” với “phải chăng”. Nếu cứ tiếc nuối việc cũ, sao chúng ta tiếp tục bước tiếp được. Tịch Dạ, em là hiện tại của anh, là người duy nhất không ai thay thế được. Đừng lo lắng về điều đó nữa nha em.

Hắn cố vươn tay đến bên Tịch Dạ. Thấy nàng không còn phản ứng tiêu cực nữa, Thiên Hùng mới vội vàng ôm chầm lấy bạn gái. Cũng như người vừa mới chiếm được bảo vật vô giá nhất thế gian, hắn trân trọng nâng niu nàng, yêu quý nhưng không dám mạnh tay siết chặt.

- Em lo lắng về sự chia ly sao? - Thiên Hùng vỗ về nàng. - Không bao giờ có chuyện đó đâu.

- Sẽ có! - Tịch Dạ cãi lại. - Con người ta gặp nhau là để chia ly mà.

- Ai nói với em điều đó thì y là kẻ ngốc. Sống là ở hiện tại, không phải để lo lắng chuyện tương lai xa xôi.

Đột nhiên người trong lòng hắn run lên một chút. Nàng đã hiểu được cái triết lý “không vướng quá khứ, chẳng màng tương lai” của Thiên Hùng rồi. Bây giờ Tịch Dạ đâu phải đứa bé Cô Phương Huyền mười năm về trước. Bóng ma quá khứ đã làm khổ nàng cũng nên chìm vào dĩ vãng cho rồi. Tịch Dạ khóc, không nức nở mà như muốn giải thoát hết cảm xúc. Bây giờ nàng đã đủ mạnh mẽ rồi, có lẽ sẽ chống lại được định mệnh của mình.

- Việc gì nữa thế? - Hắn ghì chặt người yêu bé nhỏ vào lòng.

- Gặp được anh là điều may mắn nhất đời em. - Tịch Dạ thổ lộ trong nước mắt. - Có rất nhiều điều đã xảy ra, nhưng chỉ có anh mới nói được những câu khiến em nhìn thấy được con đường trong bóng tối.

- Bởi anh là Anh Hùng. Khi mỹ nhân gặp nạn, anh sẽ đến cứu nàng ngay lập tức. - Hắn hài hước trả lời.

- Đúng vậy, anh hùng chắc chắn sẽ đánh bại được quái vật để cứu công chúa.

- Vậy nương tử à, nói cho vi phu biết đã xảy ra việc gì đi?

Chưa bao giờ hắn cảm thấy cần thiết phải tìm hiểu về quá khứ của nàng đến vậy. Thiên Hùng muốn Tịch Dạ tin tưởng mình, kiên nhẫn chờ đợi ngày nàng mở lòng, nói ra hết sự thật. Nhưng cũng như cuộc sống của Tịch Dạ, nàng có xu hướng tự giam mình trong thế giới khép kín. Nếu hắn không chủ động tiến vào, chắc chẳng bao giờ có thể giúp Tịch Dạ bước ra bên ngoài.

- Anh có nghĩ em kỳ quặc không? - Đột nhiên Tịch Dạ hỏi ngược lại.

- Con người sinh ra vốn đã là những cá thể hoàn toàn khác biệt, không ai giống ai. Vì vậy, chẳng kẻ nào được quyền nói rằng người khác kỳ quặc hơn mình. - Thiên Hùng triết lý, nhằm tránh né câu trả lời.

- Em đã từng ở trong viện tâm thần. Nhưng không phải vì em điên đâu. - Nàng thổ lộ trong vẻ hốt hoảng. - Em chỉ đến gặp bác sĩ, để họ giúp đỡ em tốt hơn thôi.

- Đúng vậy, bác sĩ giúp người ta tốt hơn. - Thiên Hùng gật gù. - Em vào đó khi nào?

- Sáu năm trước, sau khi em đã nhốt mình trong phòng được bốn năm.

Hắn thở dài, kéo Tịch Dạ ngồi bệt xuống lề đường để có thể thoải mái hơn khi kể chuyện. “Tâm bệnh cần có tâm dược trị”. Được nàng tin tưởng, đó là bước đầu tiên để có thể bước vào cuộc đời của Tịch Dạ. Thiên Hùng không chỉ khao khát nàng, mà còn muốn sở hữu cả cuộc đời của người yêu. Hắn không muốn nàng tiếp tục khủng hoảng vì những chuyện cũ kỹ nữa. Tịch Dạ bây giờ phải vui sống vì Thiên Hùng.

^_^

Ngày xưa, khi xuất hiện một đứa bé khác biệt, người ta gọi nó là thần đồng. Cô Phương Huyền được phát hiện có khả năng giải toán, và làm việc với những thuật số phức tạp khi còn rất nhỏ. Nàng được đưa vào trung tâm huấn luyện đặc biệt cấp quốc gia, tập trung phát triển khả năng toán học của mình, tránh xa hết những thứ phức tạp trong cuộc sống. Đó là một cuộc đời rất cô độc.

Trong trung tâm có rất nhiều người, nhưng không phải ai cũng là bạn của nàng. Họ là thầy giáo, huấn viện viên, bảo mẫu và các nhà khoa học lớn khác. Phương Huyền không chỉ là bảo vật mà còn là đối tượng nghiên cứu. Họ bắt nàng lao động trí não cực lực, đồng thời tham gia những thí nghiệm về sự hoạt động thể chất.

Đầu của nàng được scan quét liên tục, những điện tích được đính vào trán rồi cả những loại thuốc gây ức chế hoặc hưng phấn quá độ. Người ta bảo rằng những việc làm này nhằm để giúp đỡ loài người có cuộc sống tốt đẹp hơn. Phương Huyền còn quá nhỏ và người nhà của nàng không ở đó để can thiệp. Có lẽ nàng đã bị gia đình bán cho chính phủ mất rồi.

Khủng hoảng là điều dễ dàng xuất hiện.

Người ta cho nàng gặp bạn, đó là một đối tượng nghiên cứu khác ở khu B. Cậu ta lớn hơn Phương Huyền vài tuổi, bộ dáng gầy gò, đôi mắt trũng sâu và u ám cùng cực. Càng sống lâu trong trung tâm nghiên cứu, họ càng được nuôi dưỡng trở thành những kẻ lập dị. Lần đầu tiên Phương Huyền không cảm thấy khác biệt, vì có người hiểu được nàng đang làm gì với những số i.

Nhận thấy tình trạng căng thẳng được giảm bớt sau những buổi “giao lưu” như thế, quản lý khu A và khu B thường xuyên để họ gặp nhau mỗi tuần. Dĩ nhiên nơi “hẹn hò” cũng là một phòng nghiên cứu với đầy đủ các thiết bị quan sát và quản lý đứng bên ngoài. Mà họ cũng chẳng nói gì với nhau ngoài trừ việc cùng ghi những con số.

Phương Huyền cùng cậu bạn đã sáng tạo nên một loại mật mã mới. Khi người ta tưởng rằng bọn họ làm toán thì cả hai lại đang âm thầm trao đổi với nhau.

“Hôm nay cậu thế nào?”

“Loại thuốc màu xanh ư? Tớ đã thử rồi, mùi vị nó thật khủng khiếp.”

“Phòng tớ có cửa sổ hướng ra một khu vườn cây.”

“Họ ngăn chặn không để chúng ta tiếp xúc với bên ngoài.”

“Cậu nghĩ gia đình còn nhớ chúng ta chứ?”

“Không, không cách gì trốn được đâu, trừ phi mình mạnh hơn họ.”

B không muốn nói bất kỳ điều gì về quá khứ cũng như gia đình mình. Cậu ta đã ở nơi đây lâu hơn Phương Huyền, tâm trạng càng bị dồn nén nhiều hơn nàng. B nhận ra rằng mình càng phản ứng ít với các cuộc nghiên cứu, các nhà quản lý càng thất vọng. Cậu muốn người ta nghĩ rằng bản thân đã không thể phát triển khả năng cao hơn được nữa, dậm chân tại chỗ là phương pháp tốt nhất để chạy thoát khỏi những người này. Họ cùng thống nhất che đậy khả năng của bản thân.

Chỉ có hai người biết mình đang làm gì. Công phá những nan đề mà nhân loại phải khốn khổ đối mặt. Tất cả đều được ghi dưới dạng mật mã mà không ai trên đời có thể giải được. Mỗi thứ đều được ghi lại trong đầu bởi các loại giấy nháp sẽ bị tịch thu ngay sau mỗi lần họ gặp nhau.

Chơi khăm những kẻ đã làm khó mình là cách trả thù thật tuyệt. Phương Huyền tỏ ra ù lì, phản kháng toàn bộ mọi thứ xung quanh như B đã dặn dò. Nàng la hét, đập phá, thậm chí tấn công những người bảo mẫu. Phương Huyền đã bị cách ly đến vài lần nhằm giữ an toàn cho mọi người.

B muốn chạy trốn, vì cậu ta đã quan sát đủ để lên kế hoạch. Khu A và khu B có cấu tạo gần giống nhau, nên B muốn Phương Huyền cùng đi với mình.

“Ở đoạn cuối hành trình, không có hai người thì không qua được. Cậu sẽ đi với tớ chứ?”

Dĩ nhiên Phương Huyền gật đầu đồng ý ngay tặp lự. Tự do đã ở trước mắt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play