Một bà phù thủy có gương mặt nghiêm nghị đứng ngay cánh cửa vừa mở.
“Hagrid, ” bà nói, dáng người cao lêu nghêu đứng thẳng, nghiêm trang, ” Tất cả học sinh năm thứ nhất đều đông đủ cả rồi hả?”
Người khổng lồ giơ ngón tay đếm, “Khoan đã, thiếu mất một đứa.” Đoạn lão quay ra, đưa chú bé mặt tròn kia tới.”Hiện tại đã đông đủ cả, thưa Giáo sư McGonagall.”
Bà gật đầu, rồi hướng dẫn học sinh năm thứ nhất xếp thành hai hàng, dẫn bọn chúng đi vào một căn phòng nhỏ.
“Các trò hãy đợi ở đây một lát.” Nói đoạn, bà bước nhanh ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng nhỏ rộ lên những tiếng thì thầm, không lâu sau thì đề tài chuyển sang nghi thức phân loại.
“Cậu mong được vào nhà nào?” Chú nhóc mặt tròn tròn lo lắng hỏi, ” Nếu mà tớ không được vào Gryffindor, bà nội sẽ vừa giận tớ vừa đau lòng phải biết, rồi bà sẽ bảo tớ bôi nhọ danh dự nhà Longbottom chăng...”
“Tớ đã dò hỏi rồi, hầu hết mọi người đều nói Gryffindor là tốt nhất.” Hermione nhiệt tình nói, nhưng tay cũng không ngừng siết chặt vào nhau vì hồi hộp.”Tớ nghĩ cậu nhất định có thể vào được đó mà.” Cô bé cổ vũ.
“Chỉ mong đừng vào Hufflepuff là tốt rồi... Nghe nói chỉ có bọn ngốc mới vô đó.” Neville thở dài một tiếng nghe thật não nề, vẻ bất an hiện rõ trên mặt, “Bà nội tớ hy vọng vào tớ nhiều lắm... Tớ không thể để bà thất vọng được.”
“Nhưng vào Hufflepuff vẫn còn tốt chán so với vô Slytherin mà...” Ron nói nghiêm túc. ( vừa lúc đó, một thằng họ Malfoy lớn tiếng tuyên bố, toàn gia tộc nó đều là Slytherin.)
“Tại sao lại thế?” Harry trong lòng hoảng sợ.
“Là vì có rất nhiều phù thủy hắc ám đều từ cái lò Slytherin đào tạo mà thành...” Cô bé tóc nâu nói thầm, ” Là vị Huynh Trưởng kia nói cho tớ biết đấy...”
Cậu bé tóc đen im lặng không nói gì.
“Harry?” Chú nhóc tóc đỏ Tóc hồng nam hài kỳ quái hỏi, đang nhìn đến tóc đen bạn bè trên mặt có không dám gật bừa vẻ khi.
” Nhưng chắc gì tất cả Slytherin đều xấu chứ?” Thằng nhỏ mím môi phản bác, “Sev cũng ở Nhà Slytherin, nhưng chú ấy đối với tớ rất tốt, mà tớ cũng chẳng thấy chú ấy có chỗ nào xấu hết.”
“Sev là ai?” Cô bé nỏi đầy hoài nghi.
” Người giám hộ của tớ.” Nó đáp gọn.
“Hở.” Ron nhún vai, liếc mắt ngó thằng nhóc tóc vàng (hoe) đang ba hoa chích chòe như thể mình biết nhiều bùa phép lắm, “Nhưng mà tớ vẫn thấy đám Slytherin có hơi…,so ra thì...”
Thình lình tiếng cửa mở vang lên cắt ngang cuộc thảo luận của lũ trẻ.
“Các trò mau đi theo ta!” Bà phù thủy nghiêm trang hồi nãy đã quay lại, trên tay là một chiếc ghế cao, dưới nách kẹp một cái nón phù thủy hình chóp cũ kĩ te tua rách nát, vá chằng vá đụp lại dơ phát ớn.
Đám học sinh năm nhất đều thấp thỏm lo âu đi theo sau bà.
Bọn họ băng ngang qua hành lang, xuyên qua vài cánh cửa khác rồi mới bước vào Đại Sảnh Đường.
Tuy rằng Harry từng nghe Sev kể qua cảnh tượng Hogwarts tráng lệ như thế nào, nhưng nó không ngờ trên tưởng tượng của nó vẫn chưa thấm vào đâu khi được tận mắt chứng kiến —— ấy mới là chỉ riêng Đại Sảnh Đường thôi nhé, quả thực vượt xa so với tưởng tượng của Harry gấp nhiều lần.
Hàng ngàn, hàng vạn ngọn nến lơ lửng trong không trung, chiếu sáng cả một gian phòng mênh mông, thậm chí nó còn có thể trông thấy vài ba ánh sao lấp lánh giữa bầu trời đêm trên trần nhà đen như nhung đang nhìn nó đầy từ ái, nó mỉm cười đáp lại, rồi nó thoáng nhìn lên bàn dài của các Giáo sư, trông thấy vị Giáo sư Độc Dược học lạnh lùng hung ác, giúp nó trấn tĩnh lại không ít.
Giáo sư McGonagall đem chiếc ghế đặt trước mặt đám trẻ năm nhất, đoạn đặt tiếp chiếc mũ kia lên trên.
Trước hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm, một miếng toạc gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
“Ờ này... Dẫu ta không xinh (Sha: nguyên gốc QT là “đừng khinh ta trông vừa cũ vừa bẩn” =.=)...”
Harry chẳng thèm để ý xem cái mũ kia đang rống những gì, chỉ trộm liếc mắt về phía bàn của Giáo sư hết lần này sang lần khác, mãi đến lúc Giáo sư Độc Dược nhìn nó cổ vũ mới thôi.
“Vậy là mình sẽ phải đội thử cái nón ấy, ” Ron thì thào đầy oán giận, ” Tớ nhất định phải đập bọn Fred một trận mới được. Hai ổng nói cứ như thể mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ ý.”
Harry nhịn không nổi mà bật cười to, mọi người bèn quay ra nhìn nó đầy ngạc nhiên.
“A, xin lỗi.” Nó khẽ lẩm bẩm, đây là hậu quả của việc đang hồi hộp lo âu thì có thể thở ra nhẹ nhõm sau đó lại nghe được một câu rất tức cười.
Cuối cùng thì nó vào Gryffindor, thực sự thì nó hơi thất vọng một chút vì nón phân loại không phân nó đến cùng nhà với Sev, nhưng —— thật lòng mà nói thì, nếu bắt nó phải sống chung một mái nhà với thằng nhỏ kênh kiệu nhà Malfoy suốt bảy năm trời thì thà rằng giết phắt nó đi còn hơn.
Chú nhóc tóc đen nghĩ thầm, vỗ tay chúc mừng Ron tiến tới dãy bàn màu đỏ của nhà.
“Bạn tốt, cậu giỏi lắm.” Nó nói, ý mong sắc mặt tái nhợt của cậu nhóc tóc đỏ có thể tươi lên một chút.
“Tớ thấy mình sắp ói đến nơi.” Ron gần như đổ gục vào chiếc ghế cạnh Harry, vểnh tai nghe tiếng gào đắc thắng của mấy ông anh.
Harry nhoẻn miệng cười, cặp sinh đôi nhà Weasley thậm chí còn làm bộ khoa trương, tặng cho chú em nhỏ của họ mấy cái hôn gió.
Lúc này hiệu trưởng hắng giọng đứng lên, toàn bộ đại sảnh đều tĩnh lặng trở lại.
Cậu bé tóc đen chăm chú nhìn về phía bàn dài,nơi các giáo sư đang ngồi, chỗ ngồi của vị Giáo sư quanh năm chỉ khoác đúng một màu đen tuyền với chỗ của Hiệu trưởng Dumbledore —— theo những gì Sev hình dung thì là một lão- già- sống- dai, khẩu Phật tâm xà, lại gian trá đầy âm mưu —— ngay cạnh nhau.
Nó nhìn thấy nụ cười mỉm trong mắt người lớn tuổi hơn, bản thân cũng không chút ngại ngùng kéo cong khóe miệng.
“Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Mấy lời nhắn gửi nho nhỏ của ta trong năm nay đó là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn.”
Harry lơ ngơ vỗ tay, nó bỗng nhận ra bề ngoài nhân ái mà uy nghiêm với những lời cụ nói, quả thực chẳng ăn khớp với nhau tẹo nào, nó bắt đầu ngẫm ra rằng, Sev ở nhà thường gọi lão Hiệu trưởng là『lão điên dở 』 nhất định là có nguyên nhân của nó...
Những chiếc chén đĩa bằng vàng lấp lánh trên bàn vốn trống rỗng nay bỗng đầy ắp thức ăn, mọi người vừa thấy hiệu trưởng ngối xuống lập tức không chút khách sáo mà chất đầy đồ ăn cho mình, ai nấy đều đói meo cả rồi.
Sau khi cơn đói đã được đẩy lùi, tốc độ ăn uống bắt đầu chậm lại, mọi người quay ra bắt chuyện với nhau.
“Cha tớ làm trong Bộ Pháp Thuật... trong Sở Chế tác dùng sai đồ dùng Muggle, công việc tuy rất vất vả, nhưng tớ thấy ổng yêu công việc này lắm lắm...” Ron nói với một đám bạn năm nhất mới quen được.
“Tớ thì được bà nội nuôi lớn...” Neville, chính là thằng bé nhìn có vẻ vô cùng nhút nhát nói nhỏ.
“Cậu thì sao? Harry.” Seamus hỏi, tất cả mọi người đều tò mò quay đầu nhìn nó.
“Tớ? Trước năm lên bốn thì tớ được một tay Sev chăm nom...” Đôi mắt biếc xanh chớp khẽ, nó nói, đoạn mỉm cười xiên một miếng thịt bò, “Về sau... Khi mà tớ đến tuổi có thể giao cho gia tinh chăm sóc thì chú ấy đi tìm việc làm.”
“Thế ổng làm nghề gì vậy?” Chú nhóc tóc đỏ tò mò hỏi, “Có phải là nhân viên liên lạc Thủ tướng Muggle không?” Quá rõ ràng, cách ăn mặc kia để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với cậu bé này.
“Không phải, chú ấy dạy học ở đây nè.” Bởi vì tứ phía chung quanh ồn quá nên Harry đành cao giọng nói thật to, “Chú ấy chính là Giáo sư Severus. Snape ấy!”
Trong khi Harry đang nói thì đột nhiên xunh quanh bỗng lặng ngắt như tờ, kế đến, giống như có một quả bom bị thả xuống một cách quá đột ngột, rồi tiếng dao nĩa leng keng rớt xuống từ tám phương vọng lại, tiếng ho sặc sụa lục cục vang.
Ai nấy có mặt trong Đại sảnh đường đều quay ra nhìn về phía này.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Percy đẩy đĩa ăn vừa mới ăn được một nửa sang bên, ưỡn ngực đi tới, huy hiệu chữ “P” gắn trên áo chùng lấp lánh chói chang trông nổi bật vô cùng, “Làm ơn cho tôi qua... Tôi là Huynh Trưởng...”
Tóc đen nam hài nhún vai, “Không có gì đâu, em chỉ vừa cho mọi người biết em được Giáo sư Severus Snape nuôi lớn mà thôi... Có gì đâu mà sao phản ứng dữ dội quá vậy.” Nó cường điệu với các học sinh khác thêm một lần nữa. (Sha: có chứ em, vì anh là Giáo sư Severus Snape đấy, em ạ)
Percy lập tức hóa đá tại trận.
Dao nĩa leng keng rớt xuống, tiếng ho sặc sụa đồng thanh vang lên lần thứ hai.
Người gây họa nhìn Fred phun sạch nước bí rợ lên người Lee Jordan bằng ánh nhìn vô tội cực kỳ, kế đến lại tỏ vẻ khoái trá khi người gặp họa lúc ngó tới tại một chiếc bàn xa xa,thằng nhóc tóc vàng bị hai thằng chân- sai- vặt —— Crabbe và Goyle ——phun sạch bách canh thịt trong miệng (cả nước lẫn cái) lên đầy mặt.
Mọi người —— ngoại trừ thầy Hiệu trưởng đầu tóc bạc phơ và vị Giáo sư Độc Dược học ra —— ai nấy đều ngây người choáng váng, nguyên do là vì bị mấy câu chú nhóc nói dọa đến độ lắp bắp cũng không thành tiếng.
“Cưng giỡn, phải không.” George đã từng “lĩnh giáo” giờ học của Snape yếu ớt nói.
“Lạy Merlin, có phải ngày ngày em thường xuyên bị ổng ngược đãi không vậy?” George thì thào, nhìn cậu nhóc đầy sự cảm thông sâu sắc.
“Làm gì có chứ.” Harry lại cường điệu thêm một lần nữa, “Sev đối với em rất tốt mà, sao mọi người lại không tin chứ?” (Sha: tin bằng mắt ấy, em yêu =)))))))))))))))))))))
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ vô cùng hoài nghi.
Cũng may sao, tiếng ho lụ khụ của thầy hiệu trưởng đã kéo mọi người từ trạng thái kinh hoảng trở về với thực tại.
“Mọi người... Đều ăn xong hết rồi hả?” Cụ tươi cười chỉ vào mấy món ăn sắp nguội ngắt trên bàn.
Ai nấy đều xấu hổ giơ tay nhặt dao nĩa bị rớt lên, miệng tiếp tục dùng bữa, chỉ có điều, hai con mắt thì không ngừng láo liên hết nhòm “người nọ” lại lén ngó sang “người kia”.
“Này... Thế ổng đối xử với cậu ra sao?” Nghe danh … Giáo sư Snape khủng khiếp cỡ nào đã lâu, chú nhóc tóc đỏ tò mò hỏi, bản thân nó chưa từng chịu thảm cảnh trong giờ Độc Dược học bao giờ nên nó không chịu đả kích lớn lắm, vì vậy nó vẫn tỉnh bơ thưởng thức mấy món ngon hết xảy, còn những người khác thì đều tỏ vẻ như đang nuốt phải sên.
” Ưm... Chú ấy chăm sóc tớ rất ân cần, chu đáo...” Cậu bé tóc đen ngẫm nghĩ chút ít, ” Thí dụ như khi dạy tớ đọc sách, rất là nhẫn nại...”
Đồ ăn trong miệng ai nấy đều không hẹn mà cùng phun hết cả ra ngoài.
“Lạy Merlin, Harry à, em có biết đây đúng là câu chuyện hài kinh dị nhất mà anh từng nghe thấy không?” Fred thì thào kể lể.”Trong giờ học, tần suất rống gào giận dữ của ổng là năm phút một lần.”
* * *
Nghe xong những gì cậu miêu tả tớ thực sự không sao hình dung nổi, người giám hộ của cậu với lão Snape đó lại có thể là một được ...” Ron cất tiếng trong khi bọn chúng vừa thở hổn hền, vừa phải tiếp tục lết những cặp giò nặng chịch bò lên lầu.”Theo như những gì Fred và George miêu tả thì ổng chẳng khác nào một lão dơi già đen thui khiến người khác căm ghét...”
“Có lẽ khi ở trên lớp học, chú ấy thực sự như thế không chừng...” Chú nhóc tóc đen dụi dụi mắt đáp, nó không quen mang kính cho lắm, bình thường, lúc ở nhà thì nó vẫn thường xuyên dùng cận thị linh, nhưng lúc đến trường thì Sev không điều chế món thuốc này cho nó, hắn bảo nó nên tập dùng kính cho quen.
Học sinh năm nhất, đứa nào đứa nấy cố giương cặp mắt nặng trĩu, không ngừng ngáp ngắn ngáp dài cố theo chân anh Percy, rảo bước qua những hành lang và cầu thang trong lâu đài, dài vô tận không có điểm cuối. Sau khi leo hết tầng này tới tầng khác, xuyên qua vài cánh cửa ẩn sau những bức tranh lớn và những tấm thảm treo tường, cuối cùng cả đám cũng dừng lại trước bức chân dung của một bà mập ú mặc áo lụa hồng.
“Mõm rồng.” Anh nói.
“Chính xác.” Bà Béo đã buồn ngủ díp mắt lại, mơ màng đáp, đoạn lách sang bên để lộ ra một cái hốc tròn cho mọi người bước vào.
Phòng sinh hoạt chung của Gryffindor trái ngược hoàn toàn với phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin mà Snape thường kể cho nó nghe. Căn phòng được bao phủ bởi sắc đỏ rực rỡ, vật dụng cũng tựa như ánh lửa ấm áp cháy trong lò, nếu so với vẻ âm u lãnh đạm mà tao nhã đầy chất quý tộc của Slytherin thì nơi đây tạo cảm giác thư thái, khiến người ta thấy thật dễ chịu.
Tất nhiên, nó vẫn thích nhà mình nhất.
Percy dẫn bọn chúng lên lầu, chỉ cho chúng phòng ngủ của mình. Harry ở trên tầng cao nhất, nó còn chưa kịp chúc mấy đứa bạn cùng phòng ngủ ngon thì cả đám đều đã ngã vật ra giường, ngáy o o.
Tuy nhiên, giấc ngủ êm ái của Harry chẳng được bao lâu, có lẽ nói như vậy có phần hơi bảo thủ, nhưng nó thường gặp cơn ác mộng, giấc mộng kinh hoàng luôn chực chờ nơi đầu giường hòng nuốt chửng nó lần nữa.
Tia sáng màu xanh biếc nháng lên, không hiểu sao nó lại hoảng sợ như vậy.
Kèm theo đó là cảm giác tuyệt vọng đau đớn khôn thôi.
Bốn bề tĩnh mịch khôn cùng.
Thân thể dần dần lạnh ngắt.
Nó đã mất tất cả.
Và rồi nó hét toáng lên.
Nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.
Nó bừng tỉnh giấc, hoảng hốt nhận thấy mình đang nằm xụi lơ trên giường, toàn thần ướt đầm mồ hôi như thể vừa chạy hộc tốc cả chục km.
Tiếng thở dốc vang lên từng hồi, nó gắng ngồi dậy, với lấy chiếc đồng hồ báo thức đặt đầu giường, nhưng nó chẳng thể nhìn rõ được gì, lát su, nó mới nhớ rằng, mình cần phải đeo kính vào mới nhìn rõ được.
Một giờ kém bảy phút sáng. Ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu nó lúc này chính là vâng theo thói quen từ nhỏ tới giờ, kéo chăn xuống giường đi tìm Sev.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT