Thời gian cứ êm ả trôi như thế... Harry rất thích cảm giác an nhàn trong thời gian nghỉ lễ, ngày ngày ngồi tựa vào lòng Giáo sư Độc Dược học đọc sách, hoặc là ngồi lặng yên nhìn người lớn tuổi hơn làm việc. Chính tại nơi đây, nhóc tìm được bến đỗ cho riêng mình.

Nhưng thời gian lại trôi đi quá nhanh, chẳng mấy chốc mà học kì mới đã tới.

Harry thấy có đôi chút không cam nguyện cho lắm, bởi sau khi về trường rồi, nhóc không thể kề cận bên Sev cả ngày được. Nhưng đồng thời nó cũng vui lắm, nó rất vui khi gặp lại những người bạn học đã lâu không thấy mặt.

Tỷ dụ như, Hermione và Ron.

“Lâu không gặp cậu rồi, Harry!” Cô bé tóc nâu và cậu nhóc tóc đỏ vừa bước ra khỏi cỗ xe ngựa lập tức ôm chầm lấy cậu bạn tóc đen.

“Nghỉ lễ vui chứ cậu?” Harry cười hỏi.

“Vui, cảm ơn món quà cậu tặng mình nha.” Dường như Hermione hễ nhắc đến sách là lại sáng mắt lên đầy thích thú, “Quyển sách kia quá tuyệt vời!”

“Hộp chocolate ếch nhái của cậu cũng đâu kém gì.” Cậu bé tóc đen nhẹ nhàng đáp, phần quà đó nó ăn nhiều đến độ Sev phải tính đến nước tịch thu lại, miễn cho nó khỏi bị sâu răng.

“Nhắc đến chocolate ếch nhái, tớ cũng phải cảm ơn cậu nha, bồ tèo!” Ron cười toe toét, “Nhờ cậu mà tớ đã có thêm được một tấm thẻ mà mình đã tìm lâu lắm nhưng chẳng thấy đâu hết.”

Bỗng nhiên cô bé tóc nâu cắt ngang cuộc trò chuyện đang vui.

“Phải rồi, các cậu đã làm xong hết bài tập trong kì nghỉ chưa?” Hermione chĩa đôi mắt lóe sáng về phía bọn chúng, cậu nhóc tóc đỏ lập tức hơi rụt cổ lại.

“Hermione...” Thằng nhỏ lầm bầm.

“Không đời nào!” Cô bé còn chưa nghe Ron nói dứt lời đã lập tức từ chối ngay tắp lự, “Tớ sẽ không cho bồ cọp- pi bài của tớ đâu! Harry cũng sẽ không!!”

“Nhưng...” Nó ai oán than thở, “Bài tập lão Snape ra thực sự rất khó mà...”

“Chẳng qua là vì cậu không có chăm chú nghe giảng mà thôi.” Cô bé tóc nâu thẳng thừng vạch lỗi.

Ron há mồm định phản pháo lại. Ngay lập tức Harry vội vã ngăn chặn cho cuộc cãi vã khỏi tiếp tục, “Đừng chỉ mải lo đứng đây nói chuyện nữa, chúng mình quay về phòng sinh hoạt chung rồi tiếp tục nói chuyện này có phải hơn không nào?”

Hai người không hẹn mà cùng hứ một tiếng,tiếp đó cùng bước lên cầu thang hướng về tháp Gryffindor.

* * *

“Sao lúc nào các cậu cũng đấu khẩu hoài vậy nhỉ?” Toàn thân trùm kín trong tấm áo khoác dày, Harry ngờ vực hỏi hai người bạn tốt.

“Cậu chưa từng cãi lại lời ch... Không, lời lão Snape à?” Ron kinh ngạc quay đầu hỏi lại.

Cậu nhóc tóc đen bèn lắc đầu, “Ưm.... Không đến mức phải … cãi nhau ầm ĩ hay chi hết.”

“Sao lại có thể không khắc khẩu được chứ?” Hermione cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, “Chẳng lẽ chưa có việc gì mà cậu từng làm, thầy ấy cho là sai, nhưng cậu khăng khăng rằng chuyện chẳng có gì cả, cuối cùng cả hai cố chấp với ý kiến của mình mà thành tranh cãi um trời lên sao?”

Nó nghiêng nghiêng đầu ngẫm nghĩ kỹ một lúc lâu, cuối cùng vẫn cứ là lắc đầu.

“Ổng thực sự cưng chiều cậu đến thế sao?” Ron cảm thán đầy kinh dị, “Thật tốt...”

” Tuy nhiên cậu lại không tỏ vẻ như bị chiều quá sinh hư.” Hermione nghi hoặc nói, “Kiểu như cái tính tự cao tự đại của Malfoy ấy...”

“Nếu tớ làm sai chuyện gì, chú ấy sẽ lập tức chỉ ra chỗ sai của tớ, ” chú nhóc tóc đen nhẹ nhàng giải thích, nụ cười lấp ló trên đầu môi, “Cơ mà, đối với mấy trò đùa dai của tớ, chú ấy tỏ thái độ rất là bao dung... Ngoại trừ một lần tớ làm chuyện hơi quá trớn ở bên ngoài.”

“Chính là lần cậu chơi xỏ Malfoy, làm nó mọc  đầy lông lá khắp người ấy hả?” Dường như Ron đã sực nhớ ra, lần đó nó thấy Harry không chỉ nguyên vẹn chẳng mất một cọng lông nào mà còn tỏ ra sung sướng vô ngần, bèn hỏi lại, vẻ sợ sệt,  “Ổng thực sự không mắng cậu một trận té tát sao?”

“Lần đó cậu chơi ác thật đấy!” Nhắc lại chuyện này, Hermione lại tỏ vẻ nghiêm trọng, “Thật là...”

“Thế nên tớ mới bị Sev giáo huấn cho một bài.” Harry bĩu môi thì thầm.

“Chưa bao giờ cậu tỏ vẻ không phục sao?” Cậu bé tóc đỏ tò mò đặt câu hỏi, “Mỗi lần tớ bị mẹ tớ mắng mà không phản bác lại một hai câu thì ức không chịu được à.”

“Chú ấy không thế bao giờ, vả lại, lời chú ấy nói rất đúng lý mà.” Cậu bé đeo kính nhún vai, “Nếu như đổi lại là cậu, chắc chắn cậu cũng không muốn bản thân phải hứng chịu trò đùa ác như thế, hén?”

“Cái đó thì rõ rồi.” Cô bé tóc nâu bình phẩm, “Ý tớ muốn hỏi đây là... Rốt cuộc thì Giáo sư Snape có tức giận lắm không?”

“Chú ấy chưa bao giờ thực sự nổi giận cả ” Lời Harry nói như thể nhóc đã quá hiểu ông thầy nọ, vô cùng chắc chắn, “Với ai cũng vậy cả thôi, quả thực tớ chưa từng thấy chú ấy tỏ vẻ giận dữ bao giờ.”

“Cậu thực sự hiểu thầy ấy đến thế cơ à? Không lý nào lại thế.” Hermione nhướng mày, tỏ vẻ đã bắt được trọng tâm của vấn đề, “Tại sao cậu lại có thể nói một cách tự tin như vậy huh?”

“A... Tớ ở với chú ấy lâu như vậy, cũng chưa từng thấy chú ấy thực sự nổi giận bao giờ, thật mà.” Nhóc đáp trớt quớt.

“Không thể nào.” Ron nói, hết nhìn người này lại tới người kia, ” Chẳng phải Fred và George toàn chọc cho ổng điên đến độ mặt đen thui như đít vạc không...”

“Đó không phải là điểm chính.” Cô bạn nhỏ nheo mắt nhìn nó, “Harry, cậu đừng tưởng nói vài câu qua loa là xong với mình đâu!! Làm sao cậu lại biết chắc như vậy hả?”

Giờ chú nhóc tóc đen chỉ có thể tự trách mình sao lại lắm lời như thế, nói năng không chịu suy nghĩ gì hết trơn, cuối cùng bị cô bạn thông minh “nắm  thóp” hỏi dồn dập.

“Hermione, ” Ron thở dài, “Cậu đang nghĩ  lung tung cái gì vậy? Dù rằng ngày nào Harry cũng chạy đến bên Snape quấn quít thì đã sao nào? Bọn họ chỉ giống như cha con bình thường mà thôi! Tuyệt đối không có chuyện mờ ám mà người ngoài không thể biết đâu...”

“Gì chứ!” Cô bé trợn tròn mắt đáp trả, “Chẳng qua tớ chỉ tò mò chút thôi mà! Vả lại, xưa nay trực giác của tớ chuẩn vô cùng!! Giữa Harry và Giáo sư Snape nhất định không chỉ  có tình phụ tử đơn giản như vậy... Harry, cậu nói xem có phải hay không?” Harry thực sự không ngờ cô bạn cư nhiên lại hỏi nhóc chuyện này.

“Cậu vừa nói gì cơ?” Không còn cách nào khác, nó đành phải giả ngu cho xong chuyện “A, tớ muốn đi nghỉ một lát... Không, phải là đi tắm mới đúng, thôi nha.” Nhóc giật giật quần áo trên người tỏ ý cần phải thay gấp, đoạn ù té chạy.

“Này...” Hermione còn chưa kịp ngăn lại, Harry đã chạy đến cửa phòng sinh hoạt chung, cái hốc tròn vừa mở ra, nhóc lập tức lỉnh vô, không may va mạnh phải một người nào đó bên trong.

“Harry?”

Người- mà- tuyệt- đối- không- ai- mong- chờ- sẽ- xuất- hiện- trong- giờ- không- ai- ngờ- tới hiện đang có mặt ở nơi- mà- người- đó- tuyệt- đối- không- bao- giờ- xuất hiện, ai nấy đều trợn tròn mắt há hốc mồm, cho rằng mình đang gặp ảo giác.

“Sev?” Harry ngạc nhiên tựa vào lòng Độc Dược học Giáo sư, ngẩng đầu nhìn đối phương.

“Giáo sư Snape, thầy làm ơn nhích sang bên một chút cho tôi nhờ có được không?” Một tiếng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng thầy Snape, “Thầy chắn lối như vậy tôi vào làm sao được.” Nghe vậy vị Giáo sư áo đen bèn ôm Harry tránh sang bên, nhường lối để Giáo sư McGonagall từ tốn bước vào.

Ai nấy đều ngơ ngáo trợn mắt ngó quanh tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra, thông thường thì chỉ khi nào có chuyện quan trọng xảy ra hay cần tuyên bố việc lớn gì đó thì Giáo sư mới bước vô phòng sinh hoạt chung thôi, lần này là có chuyện gì vậy chứ?

“Trò Potter.” Vị Giáo sư thường tỏ vẻ nghiêm khắc lên tiếng, trong tiếng nói của bà ẩn chứa sự tức giận bị kìm nén “Chắc trò cũng biết rồi, Tầm thủ của đội chúng ta bị thương trong trận đấu với Nhà Hufflepuff, tạm thời không thể chơi Quiddtich được.”

“Dạ vâng, thưa Giáo sư.” Harry nghi hoặc đáp lại, nó không hiểu, đột nhiên cô Chủ nhiệm nói những lời này là sao.

“Ta thấy tư chất của trò rất rất tốt, là người thích hợp nhất để thay thế vào vị trí Tầm thủ.” Nghe bà nói vậy, Harry tròn mắt kinh ngạc.

“Woaaaa! Harry, tuyệt quá đi thôi!!” Ron gào lên mừng rỡ.

Những người có mặt ai nấy đều ồ lên, xì xào bàn tán um lên.

Bà hít một hơi thật sâu, đoạn giơ tay chỉnh lại kính mắt, bất ngờ cất cao giọng, “Ta vừa thương lượng qua với người giám hộ của trò, muốn cho trò gia nhập đội bóng, coi như là một ngoại lệ, thế nhưng ổng nhất quyết không ưng.” Bà trợn mắt liếc xéo người đồng nghiệp của mình suýt rách mắt, ” Bởi vì tranh chấp mãi không xong, cuối cùng chúng ta quyết định sẽ hỏi ý kiến trò xem thế nào.”

Ngay lập tức Ron im bặt ngó cậu bạn thân, mọi âm thanh xung quanh cũng không hẹn mà cùng tắt sạch.

“Vậy ý của trò thế nào?” Giáo sư McGonagall nhìn chú bé tóc đen chờ đợi, những người khác cũng thế. Từ đầu đến cuối, Snape luôn tỏ vẻ khiến người ta thấy khó chịu, trầm tĩnh đứng yên một chỗ.

“Nếu Sev thấy thế là không được, con sẽ không tham gia đâu.” Câu trả lời của Harry quả thực ngoài dự kiến của tất cả những người có mặt, cậu ta thích bay lượn như thế, sao lại có thể từ chối một cơ hội tốt như vậy mà không cần suy nghĩ chứ?

“Harry!” Ron kinh ngạc la lớn, nó túm lấy cậu bạn, lay thật mạnh, “Sao cậu có thể nghe lời lão Snape...” Ngay lập tức phát hiện ra mình vừa nói hớ, nó vội vàng sửa lại, “...  ý tớ là Giáo sư Snape như vậy?”

“Trò Weasley, ta lại cho rằng trò ấy vâng lời ta là chuyện quá hiển nhiên rồi, trò không cần thiết phải tỏ ra kinh ngạc như thế đâu.” Độc Dược học Giáo sư tuy cười mà như không cười nói, cậu nhóc tóc đỏ đột nhiên rùng mình, quái, sao phòng sinh hoạt chung lại lạnh thế này...

Giáo sư McGonagall hừ một tiếng, mũi thở ra khói, “Nếu đã vậy rồi, xem ra ta nên xem xét lại xem ngoài trò ra còn ai có khả năng thay thế vị trí Tầm thủ.”

Snape lạnh lùng cười, cũng chuẩn bị cất bước, nhưng ngay lúc hắn định xoay người thì một cánh tay nho nhỏ đã giật giật vạt áo hắn lại, cậu nhóc tóc đen đang chu mỏ nhìn hắn hờn mát.

Hắn thở dài.

Trước những con mắt mở to đầy kinh ngạc, vị pháp sư lớn tuổi hơn cúi đầu, tặng Harry một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Mà nụ hôn này, tạo nên hiệu quả đáng kinh ngạc, với cả Harry nữa, rằng mối quan hệ của nó và thầy Snape, có lẽ chỉ có thân thiết hơn chớ tuyệt đối không kém.

* * *

Một buổi chiều sau khi thi xong môn cuối cùng, ba đứa trẻ thong dong ngồi dưới tán cây cổ thụ, ngắm chú mực ống khổng lồ trong hồ bơi tới bơi lui.

“Tại sao cậu lại răm rắp nghe lời lão Snape thế cơ chứ? Đó thực sự là một cơ hội ngàn năm có một a!” Ron cứ càu nhàu mãi không ngớt, tuy nó tỏ vẻ giận dỗi lắm đấy nhưng thực ra cũng không đến mức, bằng không nó đã ngó lơ chả thèm nói chuyện với Harry từ lâu rồi.

Harry chỉ mỉm cười không đáp. Nó biết rằng Ron cũng đã hiểu. Nụ hôn trước khi Snape bước ra ngoài ngày đó, là giữa những người thân trong gia đình với nhau, thậm chí đến cặp song sinh nhà Weasley đi chăng nữa, thì cũng không thể phủ nhận rằng nụ hôn đó chứa đựng hết tất cả những tình cảm tinh thuần nhất của người đối diện, tất cả  —— quan tâm, chăm sóc và yêu thương.

Nụ hôn đó thể hiện rất rõ rằng, sở dĩ Giáo sư Độc Dược học phản đối chuyện Harry trở thành Tầm thủ ngay từ năm nhất hoàn toàn không phải vì lợi ích của Nhà mình, mà vì hắn thực sự lo nghĩ cho nó.

Cho nên, chẳng có ai ngạc nhiên thêm về chuyện Harry nghe lời Giáo sư Snape răm rắp, kể cả anh Wood, người Đội trưởng nhiệt tình đến phát cuồng của đội Quidditch, hay là Cô Chủ nhiệm nhà, Giáo sư McGonagall.

“Giờ cũng đã sắp đến kì nghỉ hè tới nơi rồi, cậu còn bới móc chuyện cũ lên làm gì?” Hermione tay lật sang trang tiếp, mặt viết mấy chữ “mình không quan tâm chuyện này”, thuận miệng đáp lời.

“Bởi vì tớ nghĩ mãi mà vẫn không rõ à!” Chiều hè nóng bức khiến Ron mất sạch hứng thú đấu khẩu, nó lại quay về với đề tài Quidditch, “Vậy khi sang năm thứ hai rồi thì cậu sẽ gia nhập đội Quidditch huh?”

“Chắc là thế.” Harry buồn ngủ mơ màng đáp, “Phải hỏi ý kiến của Sev đã...”

“Được rồi.” Cô bé tóc nâu gấp cuốn sách dày cộp lại, “Harry, cậu thực sự không phát hiện ra là...”

“Hermione à... Cậu có thể đừng nhắc đến ba cái mớ lý luận về top và bottom đó nữa có được hay không?” Ron la toáng lên, tỏ rõ thái độ khiên cưỡng khi nghe đến mấy vấn đề thế này.

“Harry còn không thấy ngại, cậu ngại cái khỉ gì hử?” Hermione liếc xéo cậu nhóc tóc đỏ một cú rõ đau, đoạn tiếp tục nói, “Với lại, chẳng phải nhân vật trong câu chuyện này và bạn của anh ta rất- rất- có- vấn- đề, hén?”

“Ờ...” Trước khi trả lời nhóc ngáp một cái, sau đó dụi dụi mắt, “Tớ thì thấy là, bọn họ so với bạn bè bình thường có thân thiết hơn chút đỉnh thôi mà...”

“Cho nên tức là … có tương lai đi ~~” Fangirl vô địch cười đắc ý, “Thế thì sẽ không lo không có tư liệu sống...”

“Tớ nói thật nè, Hermione.” Cậu nhóc có khuôn mặt đầy tàn nhang ngắt lời cô bạn nhỏ lần thứ hai, “Cậu muốn tin cái gì thì cứ việc tin, nhưng mà cậu làm ơn đừng coi tất cả những tình cảm thân hữu sâu đậm hơn bình thường một tẹo  là tình yêu đôi lứa cho tớ nhờ, có được không?  Chẳng lẽ thực sự không thể có tình thân bằng cố hữu (bình thường) vô cùng vô cùng thắm thiết hay sao? Giống như Harry với thầy Snape ý, tình cảm giữ họ tuy rằng rất rất khăng khít đấy, nhưng rõ ràng đó là tình thân gia đình, còn gì để nghi ngờ nữa nào.”

“Harry, khôn hồn thì khai hết cho mình biết mau, giữa cậu và Giáo sư Snape thực sự không có gì hết hả?” Cô bé tóc nâu giương đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn cậu bạn tóc đen, Ron đau đầu vỗ vỗ trán.

“Tất nhiên là không có gì rồi, thế cậu cho là có thể có gì được chứ?” Nhóc đáp một lèo, nhanh đến độ hầu như không cần thời gian để suy nghĩ. Cậu chợt nhận ra trong lòng mình lúc này, bỗng thoáng qua cảm giác chột dạ mà chẳng hề có nguyên do.

Tình cảm giữa nó và Sev chẳng phải có hơi thân thiết hơn một chút so với tình cảm cha con bình thường thôi mà, không hề có gì khác đâu, phải không?

Nghi hoặc chợt lóe lên trong lòng nó, rồi lập tức biến mất không chút dấu vết nào, không phải cậu cố tình quên nó đi, mà là Hermione và Ron lại sắp sửa tranh cãi ỏm tỏi chỉ vì một cuốn sách Muggle, nên nó phải tách hai đứa ra mới xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play