Snape ngồi trên sofa, nhìn bóng dáng Harry đang ngồi làm bài tập ngay trước mặt, tâm trí bỗng nảy ra ý tưởng, hắn muốn giấu nhóc chỉ cho riêng mình thôi.

Hắn vốn chẳng phải loại thiên sứ trong sạch lương thiện gì cho cam, hắn thừa biết rằng, chỉ cần mình vẽ ra một con đường nho nhỏ, chú nai con đối với tình yêu vẫn còn mơ mơ hồ hồ kia sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, cam nguyện dâng lên bản thân mình, hắn chẳng phải đổ tí mồ hôi nào.

Nhưng hắn không muốn làm như thế.

Hắn cư nhiên bắt đầu nảy sinh ra ý nghĩ tiêu cực rằng thôi cứ đứng đằng sau nhóc, nhìn nhóc dần lớn khôn, sẽ kết hôn rồi sinh con, còn tình cảm của bản thân, hãy chôn vùi nó vĩnh viễn thì hơn. Hắn chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại có ý tưởng không chút vụ lợi như thế, tuy nhiên, cũng không thể không nói rằng, điều đó cũng có phần vì chút tự tôn, rằng bản thân muốn làm cao.

Hắn không cần một tình yêu mù quáng, so với điều đó, hắn thà tình nguyện có được một tình cảm cha con đơn thuần còn hơn. Tuy rằng đó không phải là cái mà hắn thực sự mong muốn, nhưng ít ra vẫn còn tốt hơn nhiều nêu so với thứ tình yêu nông cạn kia. (Sha: anh à, tình yêu nào thì cũng mù quáng cả mà thôi =’’=)

Nhưng nếu cứ ôm hy vọng rằng rồi có ngày nhóc sẽ yêu mình chẳng phải là có chút không thực tể hay sao? Hắn cầm chén rượu lên, cười buồn uống một hớp lớn.

Chẳng biết tự khi nào, Harry đã vui vẻ tung tăng nhảy chân sáo chạy đến trước mặt Giáo sư Độc Dược học, “Con có thể lấy chổi ra ngoài dạo mấy vòng được không chú?”

“Được, ” lớn tuổi giả gật đầu, sau đó nhìn cậu nhóc nhảy một chiếc chổi bay gia đình hơi cũ kỹ, bay vèo ra ngoài, đó là cái chổi duy nhất Snape có thể miễn cưỡng ngồi lên vài giờ gọi là biễu diễn chơi.

Snape không có hứng thú với cảm giác phẩn khích với tốc độ khi bay lượn trên chổi bay; không giống hắn, Harry lại rất giống với người cha đã mất mà hắn vô cùng căm  ghét kia, vô cùng yêu thích bay lượn, hơn nữa thân thủ nhóc khi bay cũng rất linh loạt, thậm chí nhóc còn có thể sử dụng chổi bay thông thường của gia đình như một chiếc Comet 108 vậy. Có lần, khi gặp bà Hooch trong phòng nghỉ của Giáo viên, hắn đã được nghe bà tán thưởng không ngớt về tài năng bay lượn trời phú của Harry.

Cứ đà này chắc chắc năm thứ hai nhóc sẽ được chọn vào đội Quiddtich của nhà rồi, khi đó lập trường của hắn sẽ càng khó xử hơn bây giờ nữa...

Vị pháp sư lớn tuổi hơn cau mày nhìn xuyên qua khung cửa sổ, bên ngoài, chú nhóc con đang bay vòng vòng trong hoa viên, những bông tuyết tung bay mù mịt theo đuôi chổi.

Nhưng mà, nghe nói mông của những tuyển thủ Quiddtich thì đều phát triển rất săn chắc, rất đẹp...

Lý trí bỗng đạp mạnh vô đầu hắn một cú rõ đau. Hắn đang nghĩ cái khỉ gió gì thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play