Sở Chỉ Nguyệt ngay sau đó tiến cung. Nàng ngược lại muốn tìm hiểu về dì nhỏ này rốt cuộc như thế nào.

Sở Dịch ở phía xa đi theo. Hắn là vì để ngừa Sở Chỉ Nguyệt sẽ bị phụ nhân kia làm bị thương.

Đi vào Hoa Lạc Cung. Hết thảy đều sạch sẽ. Giống như khi Hoàng Hậu còn ở nơi này ở.

Phu nhân ăn mặc một bộ trắng trong thuần khiết. Nàng thấy Sở Chỉ Nguyệt . Gương mặt hiên ra thêm vài phần ghét bỏ.

"Ta biết ngay ngươi không dễ đối phó như vậy. Như thế nào. Không đi cáo trạng cùng a Âm . Ngược lại là đến tìm ta lão thái bà này." Phu nhân nói chuyện cũng là không khách khí.

Sở Chỉ Nguyệt đi đến trước mặt của nàng. Nói ra: "Có một số việc ta muốn biết rõ ràng. Ta cũng không phải người ở sau lưng cáo trạng."

Phu nhân lạnh lùng quay đầu."Ngươi coi như là ở sau lưng cáo trạng. Ta cũng không sợ."

Nàng nói như vậy. Đã đi vào chánh điện.

Sở Chỉ Nguyệt cũng cùng đi theo vào. Phu nhân biết rõ Sở Dịch tại cách đó không xa. Trong mắt hiện lên mấy phần lãnh ý. Cũng không có khó xử Sở Chỉ Nguyệt bao nhiêu.

Nếu ở chỗ này cùng Sở Dịch động thủ thì toàn bộ Hoàng Cung nhất định sẽ bị hủy.

"Có việc gì nói đi. Ta lão thái bà này không có thời gian đùa với ngươi ." Phụ nhân nói. Liền cũng thấp một nén nhang cho Hoàng Hậu.

"Ta muốn biết. Ngươi tại sao phải ngăn cản ta cùng Bắc Huyền Âm cùng một chỗ."

"Hừ. Ta nói. Ngươi liền sẽ rời đi a Âm." Phu nhân nói ra."Nếu như a Âm không nói cho ngươi. Ngươi cũng đừng đến hỏi ta."

Sở Chỉ Nguyệt nhíu mày. Xem ra phu nhân này thật đúng là không dễ đối phó. Nàng còn muốn nói lời khách sáo đấy.

Phu nhân sau đó còn nói: "Ngươi lần này may mắn có thể trở về. Nhưng ngươi đừng quên rồi. Băng Thành cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như vậy. Đến lúc đó ngươi chớ liên lụy đến a Âm là được."

Sở Chỉ Nguyệt nói: "Người Băng Thành cũng chỉ muốn bắt ta trở về. Cái này cùng Bắc Huyền Âm có quan hệ gì."

Phu nhân quay đầu lại nhìn nàng một cái. Nói: "Không nên quên lời của ta."

Sở Chỉ Nguyệt biết mình hỏi không ra cái gì. Nàng cũng nghĩ ngợi thắp hương Hoàng Hậu nén nhang.

Nàng cùng Bắc Huyền Âm kết hôn rồi. Đều không có đi bái tế qua mẫu hậu của hắn.

Nhưng mà phu nhân cũng đã lạnh lùng nói ra: "Tỷ tỷ của ta không cần ngươi giả mù sa mưa đấy. Người Băng Thành đều là cừu nhân của chúng ta."

Dứt lời. Tay của nàng càng hiện lên ánh lửa. Ý kia rất rõ rồi. Chỉ cần Sở Chỉ Nguyệt còn tiến lên một bước nữa. Vậy nhất định sẽ đem Sở Chỉ Nguyệt giết đi.

Sở Chỉ Nguyệt chú ý tới một câu nói kia. Do dự một chút, vẫn là không hề miễn cưỡng.

Bắc Huyền Âm cùng phụ nhân này cuối cùng gạt nàng cái gì. Nàng hiện tại cũng có điểm manh mối.

Ra Hoa Lạc Cung. Sở Dịch liền xuất hiện ở bên cạnh của nàng.

"Cha. Thế nào." Sở Chỉ Nguyệt hỏi.

"Ta nhận ra rồi. Nàng trước kia là tỳ nữ bên cạnh Hoàng Hậu." Sở Dịch nói."Rõ ràng là tỳ nữ. Vì cái gì hiện tại liền gọi Hoàng Hậu làm tỷ tỷ."

Sở Chỉ Nguyệt cũng có nghi hoặc như vậy.

Sở Dịch tiếp theo đã nói: "Việc này hay là hỏi Bắc Huyền Âm a. Bằng không thì chúng ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. , "

Sở Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút. Nói: "Cha. Ngươi lén lút hỏi hắn. Xem hắn có thể hay không nói."

Sở Chỉ Nguyệt đã từng hỏi. Nhưng mà Bắc Huyền Âm không chịu nói. Nàng cũng không phải dạng người quấn quít chặt lấy người. Tự nhiên sẽ không lại hỏi tiếp.

"Tốt. Ngươi bây giờ cũng cẩn thận một chút." Sở Dịch nói.

Quận chúa phủ.

Thời điểm Sở Chỉ Nguyệt trở lại Đông Ấm viện. Trời cũng bắt đầu tuyết rơi.

Kỳ thật hiện tại đã là năm mới rồi, nhưng vì tang lễ cho Nữ Đế. Cho nên năm mới này một điểm bầu không khí đều không có.

Bắc Huyền Âm muốn đăng cơ. Chỉ sợ là phải đợi năm mới qua đi mới được.

Huynh muội Tây Lương Thái Tử đã rời đi. Sở Chỉ Nguyệt vừa đi vào gian phòng. Liền ngửi được khí tức khác thường.

Cơ hồ là tại trong nháy mắt. Có người đem nàng lôi kéo qua. Sau đó liền thoáng cái đem nàng đặt ở trên tường. Tận lực bồi tiếp hung hăng hôn xuống.

Sở Chỉ Nguyệt sững sờ. Thân thể nhanh tận lực bồi tiếp cứng đờ.

Nàng trợn tròn mắt. Nhìn thấy trước mắt mình người nọ là Bắc Huyền Âm.

Nàng vội vàng đem Bắc Huyền Âm đẩy. Nhưng mà Bắc Huyền Âm lại không chịu. Thân thể gần sát Sở Chỉ Nguyệt . Gắt gao chống đỡ nàng.

Đừng nói Sở Chỉ Nguyệt trước kia không thể đem hắn đẩy ra. Hiện tại nàng nội lực bị phong ấn. Càng là không thể.

Sở Chỉ Nguyệt kêu lên một tiếng buồn bực. Dưới sự hướng dẫn của hắn, nàng chậm rãi phối hợp.

Bắc Huyền Âm hung hăng cắn nàng môi dưới. Tận lực bồi tiếp trượt đi vào, đầu lưỡi tại trong miệng nàng vong tình cuồn cuộn.

Chính như một cái đầm thủy bị Bắc Huyền Âm khiến cho một mực hiện ra rung động.

Tay của hắn theo mò xuống. Dừng lại tại cái hông của nàng.

Thân thể nàng như nhũn ra. Nếu không phải Bắc Huyền Âm đỡ nàng. Nàng khả năng cũng đứng không yên.

Hôn đang tiếp tục. Quần áo cũng có chút mất trật tự.

Đợi Sở Chỉ Nguyệt phản ứng qua đến. Mới biết rõ mình đã bị Bắc Huyền Âm ôm trở về trên giường.

Mặt của nàng đỏ lên. Tay của nàng còn ôm cổ hắn. Hắn đang làm gì đấy... Chính là tại lôi kéo vạt áo của nàng a...

"Bắc Huyền Âm..." Sở Chỉ Nguyệt hô hắn một tiếng.

Động tác của hắn ngừng lại. Trông thấy cặp môi sưng đỏ mọng của nàng. Thoáng cái liền phản ứng qua đến, hắn mới vừa rồi là...

Hắn ở bên người của nàng nằm xuống, lôi kéo quần áo của nàng. Còn rất nghiêm chỉnh nói ra: "Ngươi nhìn qua ăn thật ngon. Nhất thời không nhịn xuống."

Sở Chỉ Nguyệt bị hắn trêu chọc những lời này. Khóe miệng nàng quyến rũ ra. Nói ra: "Ngươi giải thích cũng không tệ."

"Ta là nói thật." Bắc Huyền Âm nói như vậy. Đã là đem Sở Chỉ Nguyệt ôm vào trong ngực.

Hắn than nhẹ một tiếng. Không gặp nàng nhiều ngày. Hắn đều nhanh muốn điên rồi.

Sở Chỉ Nguyệt dáng tươi cười thối lui. Nghĩ đến chuyện mấy ngày nay đã xảy ra. Nàng cũng có chút mệt mỏi.

Nàng vuốt tay Bắc Huyền Âm. Nói ra: "Bắc Huyền Âm. Ta tin ngươi. Chờ lúc ngươi muốn nói. Ngươi liền nói cho ta biết a."

Bắc Huyền Âm giờ phút này có một chút xúc động muốn nói cho nàng.

Nhưng mà...Hắn vẫn là nhịn xuống.

Hắn nói ra: "Cám ơn ngươi đã tin tưởng ta. Chờ ta nhất thống thiên hạ rồi. Ta sẽ nói cho ngươi biết."

Chẳng qua là không biết cái này là lúc nào. Cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm.

Sở Chỉ Nguyệt khôi phục dáng tươi cười. Nói: "Tốt. Ta chờ ngươi."

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Nàng tin Bắc Huyền Âm.

Nữ Đế đã hạ táng. Nhưng ngôi vị hoàng đế đã trì hoãn khá lâu. Bắc Huyền Âm muốn kế vị, nhận được rất nhiều rào cản.

Phong Dương Vân cầm đầu một đám đại thần, ngay cả Đầu Vương cũng đứng về phía Phong Dương Vân.

Bắc Huyền Âm là Thái Tử. Tuy rằng còn không đến thời hạn hai mươi tuổi. Nhưng mà Nữ Đế hiện tại đã qua đời. Theo lý nên do hắn kế vị đấy.

Trên triều đình, đang diễn ra tranh cãi kịch liệt.

"Thái tử điện hạ bị bệnh hồi lâu. Sự tình triều chính . Một mực là do Nhiếp Chính Vương phụ trợ Nữ Đế đấy. Hiện tại theo lý nên để cho Nhiếp Chính Vương trước xử lý triều chính. Thái tử điện hạ vẫn là chờ qua ít ngày lại đăng cơ." Đầu Vương nói ra."Bổn vương ủng hộ Nhiếp Chính Vương đăng cơ đấy. Tuy rằng Thái Tử trước kia được Tiên Đế sở định, nhưng vì đại cục của Bắc Lăng. Tự nhiên là có thể chọn người thích hợp hơn."

Minh Vương đã cùng Bắc Huyền Âm trở mặt. Hắn nghe thấy vậy, tự nhiên là gật đầu: "Không sai. Thái tử điện hạ luôn luôn mặc kệ triều chính. Cái này tự nhiên là khó có thể đảm đương đại cục. Trái lại, Nhiếp Chính Vương liền không giống nhau."

Sở Dịch dùng đến thân phận Lạc Vương. Lúc này liền nhàn nhạt nói ra: "Nhiếp Chính Vương mới ở kinh thành bao lâu. Chẳng qua là hơn nửa năm, Thái tử điện hạ coi như là trước kia không để ý tới triều chính. Nhưng mà sau khi lên ngôi, có ba vị Vương gia phụ trợ. Chẳng lẽ cái này còn không được à."

Bắc Huyền Âm lẳng lặng nghe bọn hắn nói qua. Bỗng nhiên hắn chính là quay đầu nói một câu: "Xin hỏi ba vị Vương gia. Có hay không cảm thấy Bản Thái Tử không một chút bản lãnh. Cho nên các ngươi không phục Bản Thái Tử, không ủng hộ Bản Thái Tử đăng cơ."

Minh Vương cười nhạt một chút."Thái Tử trị quốc không phải luận võ công cao thấp. Thái Tử chưa bao giờ quản trì qua quốc gia. Cũng không xử lý qua công vụ gì. Bổn vương dĩ nhiên là là không muốn mạo hiểm rồi. Bắc lăng nước có ngày hôm nay lại không dễ dàng gì. Cũng không thể bị Tam quốc khác thâu tóm."

Bắc Huyền Âm cũng gật gật đầu, đồng tình lời nói Minh Vương .

Sau đó, hắn liền đi đến trên ghế rồng, ngồi xuống.

Đầu Vương có chút sinh phẫn nộ."Thái Tử. Ngươi còn chưa đăng cơ. Không thể ngồi ở trên ghế rồng."

Bắc Huyền Âm ánh mắt nhàn nhạt đấy. Lại không để ý tới Đầu Vương.

Hắn nói: "Tuyên Nhị hoàng tử."

Mọi người sững sờ. Bắc Huyền Thần đã mất tích hồi lâu, vẫn luôn không có tung tích. Hiện tại Nữ Đế chết rồi, hắn lại đột nhiên xuất hiện.

Thái giám thông truyền xuống. Ngay sau đó, có một người đi đến Kim Loan điện.

Bắc Huyền Thần mặc áo mãng bào, tinh thần sảng khoái. Trải qua hơn nửa năm rèn luyện, khí chất của hắn đã hoàn toàn biến đổi.

Hắn thi lễ một cái. Nói: "Thái Tử hoàng huynh. Hai mươi vạn đại quân Vân Môn quan biên cảnh đã chuẩn bị sẵn sàng. Vĩnh Châu cũng với tư cách hậu thuẫn. Chỉ cần Thái Tử hoàng huynh ra lệnh một tiếng. Thần đệ cam đoan trong ba tháng. Là có thể đem Nam Đằng nước thâu tóm."

Lời này vừa nói ra, lại để cho mọi người khiếp sợ.

Chỉ có Sở Dịch là hé miệng cười cười. Xem ra con rể hắn không có yếu như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, Bắc Huyền Âm liền chuẩn bị những thứ này.

Minh Vương lập tức đã nói: "Này sao lại thế này. . Ngươi có đến hai mươi vạn binh mã. ."

Hắn tuy rằng không xem thường Bắc Huyền Âm lắm. Thế nhưng không có nghĩ đến Bắc Huyền Âm rõ ràng có thể có hai mươi vạn binh mã.

Bắc Huyền Âm đã nói: "Vấn đề này không sao. Cần nhất là có thể lại để cho các vị đại thần nhìn xem Bản Thái Tử có hay không có bản lĩnh ngồi trên Long Ỷ này."

Hắn nói xong. Liền sờ lên tay vịn Long Ỷ. Ánh mắt lạnh nhạt.

Phong Dương Vân hô hấp trầm trọng. Không nghĩ đến Đông Kinh Thiên giết không được Bắc Huyền Âm. Hiện tại Bắc Huyền Âm ngược lại là có loại năng lực này. Đều muốn đem Nam Đằng một lần hành động thâu tóm.

"Thái Tử. Hiện tại bắc lăng nước cũng không thích hợp chiến tranh. Chẳng lẽ Thái Tử vì chứng minh chính mình có bản lĩnh. Muốn dân chúng chịu khổ à." Đầu Vương nói.

"Đầu Vương đã hiểu lầm. Bản Thái Tử chỉ là muốn phải giúp Tiểu vương gia Nam Tấn Thiên Nam Đằng đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Sau đó hai nước liên minh." Bắc Huyền Âm nói qua."Còn có. Đông Tuyết nước đã trước tiên cùng Bắc Lăng liên minh hợp tác. Đối với bắc lăng ta cúi đầu xưng thần."

Cái gì...

Cái này thậm chí ngay cả Đông Tuyết nước...

Lồng ngực Phong Dương Vân phẫn nộ. Ngôi vị hoàng đế Đông Tuyết Hằng là từ trong tay phụ thân hắn đoạt đến đấy.

Bắc Huyền Âm thật sự là hung ác. Bố trí lâu như vậy. Hôm nay rút cuộc dùng tới rồi.

Các đại thần cũng không nghĩ đến Bắc Huyền Âm lại có như thế năng lực. Giống như Thái Tử bệnh lúc trước là một thân phận che giấu. Thực lực chân chính của hắn, không thể đo lường.

Đám đại thần đều có tâm sự. Lại là lén lút nghị luận đến tột cùng là đưa ai làm Hoàng Đế.

Kỳ thật Bắc Huyền Âm hiện tại cường ngạnh đăng vị vậy cũng được. Chỉ có điều đây cũng không phải là phong cách hắn. Thân phận của hắn là Thái Tử, có một số việc vẫn có thể làm được.

Huống chi. Một khi đã thành Hoàng Đế. Những đại thần kia cả ngày ngay tại bên tai nói muốn chọn tú nữ, muốn lập phi gì gì đó. Kỳ thật làm Thái Tử. Ngược lại là so với làm Hoàng Đế còn tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play