Trần Lâm Tư ôm Tà Tích đi không biết bao lâu, càng vào sâu bên trong mùi thuốc tỏa ra hòa cùng mùi máu bốc lên càng đậm làm nàng nhíu mày.
"Thấy khó chịu sao?" Không đợi Tà Tích trả lời Trần Lâm Tư đã dùng tay bịt mũi nàng lại. Mùi hương thanh mát trên người hắn rất dễ chịu nhưng Tà Tích lại có cảm giác không tự nhiên làm khuôn mặt nàng không những không giãn ra mà còn căng thẳng hơn: "Không sao, ngươi buông ta ra đi."
Trong mắt Trần Lâm Tư thoáng qua chút buồn bã, nhưng rất nhanh liền khôi phục như trước. Hắn bỏ tay khỏi mũi nàng, tốt bụng nhắc nhở: "Càng vào trong mùi càng nồng, nàng gắng chịu chút, ta lấy thuốc giải cho nàng."
Tà Tích ngoài mặt tuy vẫn bình thường nhưng không ai biết tâm nàng đang bất ngờ thế nào, hắn lấy thuốc giải cho nàng? Hắn không đùa chứ?
Miên man suy nghĩ, Tà Tích không biết từ khi nào đã đi đến ngõ cụt. Ở đó là nơi mùi thuốc nồng nhất nhưng lại không hòa chút mùi máu nào. Ngửi kĩ mùi nơi này, Tà Tích bỗng sững sờ, đồng tử nàng co rụt lại. Hình như nàng biết đây là nơi ở của ai rồi.
Một trong thất đại cao thủ của Thất Trọng các, Dược thánh - Đông Ca, đứng thứ năm trong bảy người, là một truyền kì trong giang hồ.
"Xem ai tới kìa." Một nam tử hơn ba mươi tuổi nhìn thấy Trần Lâm Tư tới thì cười nói, chỉ là khi hắn nhìn thấy Tà Tích thì không cười nổi nữa. Cô ta là người của Thất Trọng các mà, sao lại bị bắt đến đây?
Hắn vừa nhìn liền biết Tà Tích là bị trúng nhuyễn hương của hắn, không khỏi hỏi: "Trần đại nhân, người tới nơi ở nhỏ này của ta là để làm gì vậy?"
"Lão có thể giải nhuyễn hương cho nàng không?" Không để ý cách nói chuyện trào phúng của nam tử đối diện, Trần Lâm Tư bình tĩnh hỏi.
"Trần đại nhân, chưa ai nói với người là ta ghét bị gọi là "lão" sao?" Không khí xung quanh lộ vẻ kì dị, chỉ nghe vài tiếng tách tách chén thuốc trên tay của Đông Ca đã thành tro.
Lão tuy năm nay đã hơn năm mươi nhưng nhờ dược liệu cùng võ công thiên về âm nhu của mình ( Võ công tà môn bàn đạo đó) nên nhìn như mới ba mươi mấy. Chỉ dựa vào đây cũng thấy lão xem trọng nhan sắc đến thế nào.
"Cô gái này không biết sao lại vào tay ngài nhưng tốt xấu gì cũng là người của Thất Trọng các nên ta tất nhiên sẽ giúp nàng rồi." Lão nhìn Tà Tích đang suy yếu dựa vào Trần Lâm Tư nói nhưng trong lòng lại thấy lạ, nữ tử này hình như không giống trúng nhuyễn hương. Nàng giống giả vờ hơn.
Để chứng thực nghi ngờ của mình lão lấy thuốc giải nhuyễn hương đưa đến gần nàng rồi hướng Trần Lâm Tư nhờ ra ngoài canh giúp.
"Nha đầu, ngươi không trúng độc?" Giọng lão nói rất nhỏ nhưng rõ ràng thanh âm là khẳng định vì vừa rồi lão rõ ràng thấy tay Tà Tích khẽ cử động.
"Vâng, Ngũ tiền bối. Lúc nãy trên xe ta đã giải được một chút." Tà Tích cung kính chấp tay với Đông Ca, ở Thất Trọng các không được gọi tên Thất đại cao thủ chỉ được gọi thứ hạng, đây là một loại kính trọng mà cường giả xứng được nhận.
Lão quơ nhẹ thuốc giải ngang mũi nàng, đầu cũng không nâng hỏi: "Trần Lâm Tư là nhiệm vụ lần này?"
"Vâng." Tà Tích mắt nhìn xuống đất chờ nghe Đông Ca khiển trách vì không hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chỉ thấy lão thở dài:
"Ngươi trở về nói với các chủ hủy nhiệm vụ không sẽ liên lụy đến toàn cục. Nếu hắn có khiển trách ngươi thì cứ nói ta sai ngươi trở về."
Tà Tích ngạc nhiên, tại sao lại hủy nhiệm vụ? Nhưng đây không phải việc nàng có thể hỏi.
"Vâng." Nhìn ra ngoài cửa ra ánh mắt Tà Tích khẽ trùng xuống, khinh công nàng tuy lợi hại nhưng tên đang đứng ngoài kia có thể cũng vậy. Là phải lưỡng bại câu thương sao?
"Ta có nói ngươi ra đó chịu chết sao? Đi theo ta." Đông Ca dẫn Tà Tích tới một khối đá lớn, lão khẽ xoay xoay khối đá vài cái bỗng đường vốn là ngõ cụt lại mở ra, lộ ra ánh sáng mặt trời.
"Mau đi đi." Đẩy Tà Tích đang thất thần ra ngoài lão khép cửa đá lại. Chỉ có ba chữ lão nói lúc cuối là Tà Tích nghe được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT