Giản lão gia bị lệnh cưỡng chế nằm viện ba ngày, kết quả giữa trưa hôm đó tỉnh lại không đến mười phút đã bỏ trốn khỏi bệnh viện, dùng vận tốc ánh sáng vọt về nhà biến hình từ bệnh nhân trọng bệnh thành tinh anh xã hội, bộ dáng như cương thi lại thành nam nhân thanh tâm quả dục đi đến công ty, lại một lần nữa mở cuộc thương thảo.
Hạ Tiểu Sơn bị anh lừa đi đến hai con phố để xếp hàng mua cháo lòng, dưới ánh mặt trời mồ hôi ướt đẫm, quay lại phòng bệnh thấy vậy tức đến mức lông chân cũng thẳng. Gọi điện thoại đến nửa giờ không ai tiếp, xém chút nữa là gọi 110 báo mất tích, thật vất vả mới có người nhận điện thoại liền hả họng rít gào, “Giản Tiểu Minh cậu muốn chết đúng không?! Ở đâu cũng xách đít về đây ngay cho tôi!”
“Uy, Hạ tiên sinh? Thật ngại quá, tôi hiện tại đang có cuộc họp quan trọng. Đúng rồi, điều kiện của công ty ngài tôi sẽ suy xét, xin đợi cho, tôi sẽ có câu trả lời thích đáng.” Giản Minh bên kia khiêm tốn nói, sau đó gác điện thoại, quay lại video call với khách hàng, lắc đầu giải thích, “Ngài xem, hạng mục này có rất nhiều công ty khác cảm thấy hứng thú, tôi nhất định chỉ xem xét yêu cầu của quý công ty, nhưng nếu quý công ty lại do dự, sau này có gì tôi không thể chắc ……”
Di động đặt lại trên bàn, thuận tay tắt tiếng.
Họp xong liềm ôm bụng lết khỏi phòng hội nghị, tiếp tân liền thông báo, “Giản quản lý? Anh họ của anh ở bên ngoài chờ anh đó, nói là đưa cơm cho anh.”
Giản Minh chống tường lết ra ngoài, vừa gặp đã cãi, “Nói chuyện có thể có chút lương tâm không Hạ lông chân, ai là anh họ?”
“Tôi mà có lương tâm thì đã lấy cái chén cháo này úp vào mặt cậu,” Hạ Tiểu Sơn đen mặt, “Ngồi xuống, ăn, ăn xong quay về bệnh viện.”
“Cậu còn chu đáo đem qua đây, phắc, còn hâm nóng nữa? Đừng có đối xử tốt với tôi như vậy, tôi sợ tôi sẽ yêu cậu mất.”
“Đừng, van xin ngàn vạn lần đừng có yêu tôi, nuôi con còn dễ hơn nuôi cậu.”
“Được tôi coi trọng là phúc khí, chym cò như cậu còn mong có con?”
“Mẹ nó nếu không phải tội nghiệp cậu đứng cũng đứng không vững, chắc tôi đánh cậu thành hình con chym quá! Cậu có ăn hay không? Không ăn tôi đổ!”
“Ăn ăn ăn!”
“Tách tách!”
Hai người còn đang bận tranh cướp chén cháo liền đồng loạt quay đầu lại, như muốn dò xét cô gái trẻ vừa bị bắt quả tang chụp hình bọn họ, cô liền giơ điện thoại xấu hổ, “Xin lỗi, quên tắt thanh âm, hai người các anh đừng để ý đến em, cứ tiếp tục đi.”
Giản Minh nhất định muốn làm việc đến chết, bị Hạ Tiểu Sơn đóng gói khiêng về bệnh viện, một bàn tay ghim đầy kim, tai vẫn đeo tai nghe bluetooth nói chuyện với trợ lý, mắt nhìn chằm chằm vào notebook, nhất dương chỉ thần công oanh tạc bàn phím.
“Trái Đất còn xoay được mà cậu không chịu xoay hả? Làm sao mà tôi không nhận ra cậu yêu tiền đến bán mạng như vậy? Muốn thăng chức tăng lương trăm vạn đi cưới người đẹp lầu cao à?” Hạ Tiểu Sơn mắng anh.
“Cậu thất nghiệp mặc kệ đời thì biết cái lông gì, tránh ra, lão tử làm xong đơn hàng này là đại công cáo thành.” Giản Minh treo điện thoại, để chân trần đạp hắn.
“Đại công cáo thành cái gì?”
Giản Minh không trả lời hắn, hất cằm, “Rót nước nóng.”
“Cút!”
“A, bụng tôi sao lại đau……”
“Nước ấm! Lão gia! Uống!”
Hầu hạ Giản lão gia uống nước đi tiểu, nhiều lần uy hiếp nếu lại chơi trò bỏ trốn thì có chết giữa đường lão tử cũng không quản, Hạ Tiểu Sơn mới đeo quầng thâm trèo lên giường cho người nhà bệnh nhân, chỉ chốc lát sau đã ngủ, ngáy vang trời. Giản Minh cắm di động lên mạng tiếp tục vùi đầu công tác, đôi lúc muốn đi WC cũng không đánh thức Hạ Tiểu Sơn, tự mình một tay giơ bình thuốc truyền một tay ôm dạ dày chầm chập xê dịch vào WC rồi lại xê ra.
Hạ Tiểu Sơn ngủ một giấc thẳng đến khi trăng treo trên cành, mở to mắt chỉ thấy ánh đèn vàng ôn hòa nơi đầu giường. Gỉ mắt làm mờ tầm nhìn, hắn thấy một nam nhân ôm lấy chăn tựa vào đầu giường, vẻ mặt điềm tĩnh an tường, giống như tiên khí lượn lờ trong mộng.
Hắn không kìm lòng được mở miệng gọi, “Tần……”
“Ha ha ha ha ha!” Nam nhân chợt cười như điên đinh tai nhức óc, phun đầy nước dãi lên màn hình, sau đó ôm bụng biến thành con tôm, hiển nhiên là lại làm dạ dày bị đau, gồng người một hồi mới vừa cười vừa mếu ngẩng đầu, liếc nhìn thấy Hạ Tiểu Sơn đang dại ra.
“Ách, đánh thức cậu à? Xin lỗi nha.”
Hạ Tiểu Sơn xanh mặt từ trên giường bò xuống, mở cửa sổ chổng mông đưa mặt ra bên ngoài hút thuốc. Hắn bị thanh âm cuồng tiếu của Giản Minh làm cho choáng váng, dùng hết toàn lực cũng không thể tưởng tượng lại hình ảnh vừa rồi, Giản Minh còn ngồi sau lưng hắn thở hổn hển, “Cậu tỉnh rồi vậy tôi có thể tiếp tục cười a, ha ha ha, nghẹn chết tôi, ha ha ha…… Mẹ nó, cái clip buồn cười, ha ha ha……”
Hạ Tiểu Sơn hút xong điếu thuốc, Giản Minh còn chưa cười xong, ôm lấy bụng ở phía sau kêu hắn, “Lông chân lông chân, lại đây xem đi, ha ha ha, lấy tôi điếu thuốc.”
“Cậu xem đi, tôi không có hứng,” Hạ Tiểu Sơn ném điếu thuốc cùng bật lửa cho anh.
“Thế nào, gặp ác mộng à? Xem bộ dạng thương tâm chưa kìa, đừng nói là thất tình nha,” Giản Minh ngậm thuốc đánh giá hắn, “Lông chân đáng thương, nói ca nghe xem, ca thương.”
“Không, muộn như vậy khách nào cũng ngủ, tôi cũng nghỉ một lát,” Giản Minh tựa vào đầu giường thích ý phun khói, “Cậu không nói thật à, không nói tôi xem xong phim này cũng ngủ đó.”
“Nói cái gì,” Hạ Tiểu Sơn cũng giả ngu.
“Rồi rồi rồi, không nói thì thôi,” Giản Minh không quá để ý. Hạ Tiểu Sơn là cái hũ nút, ở chung một năm rưỡi, trừ việc biết hắn thích game ghiếc thích quyền cước là trạch nam còn là gay, thân thế ra sao đều không biết, suốt ngày trạch ở nhà, trừ sư huynh đệ cùng đánh quyền ra cũng không có nghe nói có thân thích bằng hữu gì. Hắn không trò chuyện quá khứ cũng không nói tương lai, Giản Minh tôn trọng cá nhân riêng tư, cũng không hỏi nhiều.
Thật là có bao nhiêu cái lông chân liền có bao nhiêu bí mật, Giản Minh thổi cho hắn một vòng khói.
“Này này này, vị đồng chí này làm sao thế?! Trong phòng bệnh cấm hút thuốc!” Bác gái y tá trưởng trực ban đứng ở cổng trừng mắt nhìn.
“Dì hiểu lầm rồi, tôi không phải đồng chí, cậu ta mới là đồng chí.”
“Đừng có đi theo tôi, tàn rơi đầy kìa! Đồng chí bên kia, nhìn cái gì vậy làm như không nói cậu ấy, quét sạch tàn thuốc trên bệ cửa sổ cho tôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT