Di?

Lưu Ngọc giật mình nghe được, thoáng chốc có chút thất thần. Loại lời ngon tiếng ngọt ghê tởm này y cũng có thể nói ra, nhưng mắt thấy Bích Linh vẻ mặt còn thực sự nghiêm túc, tim y đập càng ngày càng gấp.

Từ nhỏ đến lớn luôn là một mình tự cố gắng, chưa từng có người nào nói qua sẽ bảo vệ y. Lưu Ngọc giãy dụa đấu tranh một hồi, cuối cùng nhịn không được hỏi:

“Ngươi có hiểu được thích là ý tứ gì không?” Bích Linh kỳ quái nhìn y, đương nhiên đáp lại:

“Chính là mỗi ngày trảo ngư cho ngươi a” rồi mới lại hí hí con ngươi, hiện ra thái độ cực vừa lòng, thì thào lẩm bẩm:

“Đi ra ngoài liền có ngư để bắt”

Ách………

Quả nhiên, gia khoả này căn bản tuyệt không hiểu được!

Lưu Ngọc nhẹ nhàng thở ra, rồi lại hơi có điểm mất mác, nói không lên trong lòng là tư vị gì. Chờ y hồi phục tinh thần đã bị Bích Linh kéo vào phía trong khe nứt màu đen.

Thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng)

Lần thứ hai mở to mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt một mảng cây xanh tươi tốt, ngờ ngợ như là rừng cây ở vùng ngoại ô thành Dương Châu.

Cuối cùng lại thấy ánh mặt trời rồi ( thoát khỏi hoàn cảnh đen tối)

Lưu Ngọc trong lòng kích động không thôi, nghĩ đến chình mình như thế nhiều ngày chỉ được gặm trái cây, ý niệm đầu tiên trong đầu là phải đi bắt ngay hai con cá, mà tâm tư Bích Linh dường như cũng giống vậy, lập tức tiến ra vùng phụ cận tìm nguồn nước. Lưu Ngọc thấy hắn tích cực như thế, chỉ sợ lại một lần nữa đầy trời cá bay không thì lại sơn băng địa chuyển. vội vàng đem quy tắc trảo ngư giải thích một lần, đặc biệt nhấn mạnh một ngày ăn hai con cá là đủ.

Bích Linh nghe xong, thực dùng sức nhíu mày, có vẻ phi thường thất vọng. Lưu Ngọc không có cách nào khác, phải đem số lượng ngư gia tăng lên thành bốn con, lúc này sắc mặt Bích Linh mới tươi tỉnh lên một chút, tiếp tục tìm nơi trảo ngư.

Cuộc sống kế tiếp đây, mỗi ngày đều hôn môi – trảo ngư – ngủ, liền như thế không hề có thay đổi. Tuy rằng không còn trụ lại nơi cũ, nhưng Lưu Ngọc vẫn thường ngủ trên cây, mà Bích Linh lạị canh ở dưới táng cây, thật cũng coi như bình an vô sự.

Ác, không đúng.

Trên thực tế Lưu Ngọc vẫn chưa chết tà tâm, như cũ mỗi đêm mưu đồ đánh lén, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không có thành công. Cẩn thận suy nghĩ, căn bản là cùng thời điểm ở tại địa phương quỷ quái không hề khác biệt. Lưu Ngọc đầy mình ý nghĩ xấu xa không thi triển được, thật đến mức khó chịu, cuối cùng đem tâm tình ném qua một bên, cùng Bích Linh tiến vào thành Dương Châu đi dạo.

Trong thành quả nhiên là phi thường náo nhiệt.

Lưu Ngọc dạo đông ngó tây, thường hướng những người địa phương tiếp cận. dốc hết đi tâm tình đã nhiều ngày phiền muộn. Mặt Bích Linh thực thuỷ chung không có thay đổi, chính là thấy đồ vật này nọ đều muốn mua ( kawaiiiiii *3*) sau mua đến một cái kính hướng Lưu Ngọc đeo vào, không biết là theo người phàm nhân nào đó học được. Lưu Ngọc không dám làm trái ý hắn, chỉ có thể hắc hắc cười gượng, một đường vung bạc – dù sao bạc cũng đều là yêu thuật biến thành, có tiêu nữa cũng không sao ( chém -_-!!!)

Đợi hai người đều chơi đùa đến tận hứng, mới chầm chậm đi ra ngoài thành. Lưu Ngọc trên người đeo đầy loạn thất bát tao gì đó, biến thành một cái nguyên bảo (một đĩnh vàng hoặc bạc thời xưa) búp bê, vừa như thế gỡ xuống, vừa đè thấp thanh âm mắng người. Bích Linh ở bên cạnh nhìn trộm y, bỗng nhiên mở miệng nói:

“Ngươi là nam”

“Ân, đúng vậy”

“ Chính là trên đường nhìn thấy một đôi, tất cả đều là một nam cùng một nữ”

“Phốc……khụ khụ” Lưu Ngọc không nghĩ hắn để y tới vấn đề này, nhất thời mắc nghẹn. nói không ra lời, đôi mắt vòng vo lại chuyển, miễn cưỡng cười nói:

“Chúng ta là yêu quái nên không truy cứu đến điều này”

Đáng chết!

Chuyện trọng yếu như vậy, y tại sao đến hiện tại mới phát hiện a? Sớm biết thế này đã không đi dạo phố rồi. Lưu Ngọc mắt thấy Bích Linh biểu tình suy nghĩ sâu xa, vội chuyển đề tài, chỉ vào một gốc cây đào bên đường nói:

“Tảng đá ca, ta đã lâu không thổi khúc, ngươi có muốn nghe không?”

Bích Linh giật mình, gật gật đầu. Lưu Ngọc liền cong lên ánh mắt cười cười, tư thái duyên dáng nhảy lên cành cây, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thân thủ hái lấy một mảnh lá cây đưa tới bên môi.

Làn điệu du dương êm ái lập tức vang lên. Như khóc như tố (kể chuyện), tình ý triền miên. Biểu tình Lưu Ngọc cũng theo đó mềm mại, hai chân đung đưa, gió nhẹ thổi tan mái tóc dài đen, càng làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn, đáng yêu thanh tú. thực tựa như tranh vẽ. Bích Linh lẳng lặng đứng dưới tàng cây, vô thức ngẩng đầu nhìn Lưu Ngọc. Ánh mắt đan xen, nhất thời lại có chút ngây ngốc.

Một khúc kết thúc, Lưu Ngọc đem lá cây ném đi, cười hì hì hướng Bích Linh vươn tay, nháy mắt hỏi:

“Sao vậy? Nghe có hay không?”

“Ân” Bích Linh từ cõi mộng mơ tỉnh táo trở lại, thật chậm thật chậm cầm lấy cái tay kia, khoé miệng một chút hướng lên, lộ ra ý cười. Kia nụ cười thực nhạt, giây lát lướt qua, rất nhanh khôi phục lại biểu tình lãnh đạm.

Lưu Ngọc nhưng lại nhìn thấy được, giương mắt đờ đẫn ngẩn người.

Cười cười cười…… nở nụ cười?

Y không nhìn nhầm chứ?

Thần tiên lạnh lùng, không lòng vô dạ, thế nhưng cũng sẽ cười?

Hơn nữa còn cười thực đẹp.

Vốn Bích Linh tướng mạo cực kì xuất chúng, chính là bởi vì biểu tình quá mữa lãnh đạm, làm cho người khác không dám thân cận. Mà hắn cứ như thế cười lên, lại giống như mưa thuận gió hoà, kẻ khác tim đập không thôi.

Ách, từ từ! Tim đập?

Lưu Ngọc đưa tay đè lên ngực, cảm thấy được trong lòng loạn thành một đống, không nghĩ qua là trực tiếp từ trên cây ngã xuống. May mắn Bích Linh còn đang cầm tay Lưu Ngọc, hơi dùng lực một chút, liền thuận lợi đem người khoá vào lòng, hỏi:

“Chuyện gì vậy? Không bị thương chứ?”

“Không, không có việc gì” Lưu Ngọc nghĩ đến chính mình thân là miêu yêu, luống cuống chân tay thế nào lại từ trên cây ngã xuống, thật là mất mặt, ánh mắt lướt qua xung quanh, tuyệt không cùng Bích Linh đối diện. Bích Linh thật cũng không để ý, còn xoa nhẹ gương mặt y, vẫn là như thế nhìn Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc trong lòng liền nhảy dựng lên, mất tự nhiên mở lời, gõ gõ một bên cây đào nói:

“Đáng tiếc ở nơi này hoa đào còn chưa có nở, chúng ta ban đầu trụ lại địa phương quỷ quái….Không, thung lũng có hoa anh đào nở thật tươi đẹp”

“Ngươi thích?”

“Ân, hảo thích” so với cái đó, đương nhiên vẫn thích ngư hơn. Nghe vậy Bích Linh không đáp lại, con ngươi u ám loé loé, nhẹ nhàng gảy một chút ngón tay.

“Ba!”

Phía sau vang lên một tiếng vang nhỏ, Lưu Ngọc bỗng nhiên ngửi được hương hoa nhàn nhạt. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy kia rừng đào bỗng chốc nở rộ, cánh hoa hồng nhạt theo gió lay động, diễm lệ không gì sánh được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play