PHIÊN NGOẠI 1

Chuyện kể rằng, từ khi Nghiêu Thụy vào hoàng cung, thì khỏi phải nói là rất nhàm chán, mỗi ngày nếu không phải viết chữ đọc thư, thì là tập võ vẽ tranh, đem mọi hoạt động tiêu khiển trước kia ở Vương phủ đều thủ tiêu hết.

Phải nói thời điểm lúc trước khi ở Vương phủ, Nghiêu Hi cũng không có cấm nó ra ngoài chơi, cho nên, Nghiêu Thụy bình thường có thể chạy đến phố nhỏ, cùng mấy đồng bọn bằng tuổi ở một chỗ, bắt khúc khúc (dế), đấu khúc khúc, xuống sông bắt cá, chỉ cần có người chỉ cần có người đi theo, Nghiêu Hi cũng vui vẻ cho nó đi tiêu dao khoái hoạt.

Nhưng nó là một thế tử được cưng chiều từ bé, đâu thể sánh được với hài tử bên ngoài quen chạy nhảy lăn lộn, mà những tiểu hài tử kia cũng không hiểu cái gì thân phận địa vị, xuống tay không lưu tình.

Đấu khúc khúc, mỗi lần đều là nó thua; bắt khúc khúc, mỗi lần đều bắt vừa nhỏ vừa ít nhất; càng miễn bàn bắt cá, cũng không biết vì sao, mỗi lần cá thấy nó, đều tránh xa xa. (tội thằng nhỏ =]])

Cũng may Nghiêu Thụy tính tình đơn thuần, chưa từng nghĩ tới ỷ vào thân phận của mình trả thù cái gì, nhìn bọn họ cầm chiến lợi phẩm của mình khoe khoang, một nhóm tiểu cô nương vây xung quanh kêu hảo, Nghiêu Thụy chỉ có thể bỉu môi, thở phì phò bỏ đi, phát thệ sau này sẽ không cùng bọn chúng chơi nữa.

Nhưng không quá hai ngày, thì lại chạy ra, vui vẻ theo sau lưng bọn nó.

Hiện tại khen ngược, muốn tìm nhân khí nó đều tìm không được, cung nữ thái giám mỗi người chỉ biết vâng lời, hài tử của các đại thần khác, đều sớm bị phụ mẫu nhắc nhở qua, hoặc là cách nó xa xa, hoặc là đối với nó ngoan ngoãn phục tùng, mọi cách lấy lòng, hảo buồn chán.

Nghiêu Thụy rất là phiền muộn, chỉ có thể vênh váo với bọn nó một phen, ở trong nước trà phu tử thả ít mực, trên mặt tiểu thái giám vẽ một chút, khi dễ tiểu cung nữ nữa, làm những chuyện không trình độ kĩ thuật tổn hại mặt mũi.

Muốn làm, liền kiêu ngạo mà làm, hắc hắc!!

Bắt khúc khúc!

Đây là chuyện Nghiêu Thụy nghĩ tới trước hết, trước đây cũng để cho hạ nhân trong phủ giúp mình bắt, nhưng dù sao người quá ít, bọn họ cũng đều đần như vậy, tổng cộng nhiều lắm chỉ bắt được mười mấy con.

Hiện tại sao…Hanh hanh, không phải nói người nhiều lực lớn sao?

Tỉ mỉ lựa chọn một ngày đến tối, nguyệt hắc phong cao, khúc khúc kêu cực kì vang dội, tiểu thái tử đem tất cả thái giám có thể gọi đều triệu tập đến, nhất tề đứng hơn mười hàng, khoảng chừng hơn ba trăm người.

Ra lệnh một tiếng, chỉ thấy đầu người nhốn nháo, trong bóng tối, đếm không hết thân ảnh trong nháy mắt ẩn vào trong các ngõ ngách của hoa viên hoàng cung, trên cỏ, bên cạnh giả sơn, dưới bụi cây, tất cả đều là ngồi chồm hổm tìm tòi gì đó.

Nghiêu Thụy tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ tư thế hoành đảo thiên quân (quét sạch ngàn người), mắt nhìn bốn phía, thỉnh thoảng còn ra lệnh chỉ điểm một chút.

Thải nhi đứng sau lưng Nghiêu Thụy nghẹn đỏ mặt, vì uy nghiêm của Thái tử, nàng tuyệt không thể cười, bằng không Nghiêu Thụy nhất định sẽ sinh khí.

Khoảng chừng một canh giờ sau, mọi người lần thứ hai trở lại trước mặt Thái tử, bày ra chiến quả của bọn họ.

Nghiêu Thụy để cho bọn họ đứng thành một hàng, ngông nghênh từ một đầu bắt đầu khởi hành, xem kĩ từng người một.

Trong bọn họ bắt nhiều nhất là bảy tám con, ít nhất cũng có bốn năm, tính như vậy dâng lên, thì có hơn hai ngàn con khúc khúc, khiến Nghiêu Thụy vui quên trời quên đất.

Đi tới cuối cùng, một thân ảnh lùn lùn đột nhiên hấp dẫn nó.

Chỉ thấy một tên tiểu thái giám bộ dáng bảy tám tuổi, hai tay đưa ra run lẩy bẩy, thấy thái tử đi tới trước mặt mình, hết sức khẩn trương.

Hấp dẫn Nghiêu Thụy ngược lại không phải là tuổi hay biểu hiện của tiểu thái giám, mà là đông tây trong tay hắn.

Nghiêu Thụy mở to hai mắt, đếm, chừng hai mươi mấy con khúc khúc ni, hơn nữa mỗi con khí thế mười phần, cái đầu cực đại, kêu cũng là cao vút to rõ.

Nghiêu Thụy hết sức cao hứng, hỏi hắn:

“Ngươi làm thế nào bắt được nhiều như vậy? Thật là lợi hại, dạy ta một chút đi!”

Tiểu thái giám tiến cung mới được vài ngày, sớm đã bị dọa cháng váng, run lập cập không biết trả lời thế nào.

Tổng quản thái giám một bên lớn tiếng mắng:

” Làm càn! Thái tử hỏi ngươi, ngươi dám không trả lời, mang xuống, đánh hai mươi đại bản!”

Tiểu thái giám lập tức sợ đến phác thông một tiếng, quỳ xuống, thân thể run rẩy, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ, đến không được vài ngày, cái gì cũng chưa bắt đầu học, nhưng được dạy đầu tiên chính là quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.

Tiểu thái giám cứ thế đem tay để xuống, khúc khúc trong tay cũng đều chạy sạch.

Nghiêu Thụy mất hứng, không đơn thuần là bởi vì làm cho nhiều khúc khúc như vậy chạy mất, dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất, cái khác chính là tên tổng quản thái giám tính tình rất hung, ngay cả nó đều sợ hết hồn, cùng Vương quản gia ôn hòa trong Vương phủ mình kém xa.

Thái tử kim khẩu vừa mở, liền cứu tiểu thái giám khóc đến một phen nước mắt nước mũi, từ nay về sau, bên người Nghiêu Thụy nhiều ra một thiếp thân thái giám, Nghiêu Thụy gọi hắn là Tiểu Hỉ Tử, đương nhiên, khiến nó vui vẻ chính là, sau này có người bồi nó bắt khúc khúc.

Hơn nữa đêm nay, trải qua cả đêm, mấy trăm người phấn đấu, thu hoạch được rất khá nha!

Nghiêu Thụy tâm huyết dâng trào, lại cầm đến mấy ngàn lồng sắt, nhưng phải để chỗ nào ni?

Nghiêu Thụy linh cơ khẽ động, được rồi, phu tử giảng rằng phải cùng dân cùng vui, bây giờ dân quá nhiều, phân không được, vậy trước tiên cùng trong cung cùng nhau vui vẻ đi!

Cho nên, ngoại trừ tẩm hoàng đế và hoàng thái hậu, tất cả phi tử hậu cung, thái giám, cung nữ, sáng sớm ngày thứ hai, đều bị một trận tiếng khúc khúc kêu cao vút làm cho khó mà ngủ yên, khổ không thể tả.

Một đêm này khá tốt, nhưng Nghiêu Thụy hạ lệnh, ai cũng không cho phép bắt ra, nó muốn hưởng thụ loại cảm giác đi tới đâu cũng có thể nghe được tiếng kêu tuyệt vời của khúc khúc.

Suốt mùa hạ, người trong cung giống như sống trong địa ngục, thật vất vả chờ chúng nó hương tiêu ngọc vẫn, nhưng chung quy vẫn cảm giác bên tai vang vọng thanh âm chi chi.

Đương nhiên trong cung chịu tội không chỉ là các phi tử, ngay cả ngôi cửu ngũ Hoàng đế bệ hạ, cũng không tránh được ma trảo của Nghiêu Thụy.

Hoàng đế có hai con chim hoàng yến đặc biệt yêu thích, vô cùng chọc người yêu mến, cả ngày trêu đến trêu đi, yêu thích không buông tay.

Có lần Nghiêu Thụy cũng tâm huyết dâng trào, tiến tới nhìn một chút, hoàng đế đương nhiên sẽ không ngốc đến độ nhượng cái tên phần tử nguy hiểm này và chim nhỏ ngây ngô đơn độc mình, nhưng cố ý lúc này từ biên cảnh có cấp báo, chỉ có thể đi xử lý chính sự trước, gọi vài tên thái giám hảo hảo trông coi Nghiêu Thụy.

Nhưng bọn họ sao ngăn được Thái tử.

Chờ hắn trở về, tự nhiên là nhìn không thấy một cái bóng của bảo bối, ngay cả Nghiêu Thụy cũng không biết chạy đi đâu, hoàng đế phẫn nộ, gọi tới một nhóm cung nữ thái giám đi tìm cũng không tìm được, tức giận đến nỗi hắn chạy thẳng đến Hiền Hiếu cung của Hoàng thái hậu, chuẩn bị đi cáo trạng một phen. ( thật không có tiền đồ, hãn)

Đến nơi, vừa lúc gặp phải lão nhân gia đang dùng ngọ thiện, hoàng thái hậu thấy hắn chính sự bận rộn, cũng còn chưa có dùng cơm, liền gọi ngồi xuống cùng nhau dùng, còn cố ý gọi người đưa lên chén Nhục Ti thang.

Hoàng đế nghĩ, cáo trạng cũng không thể cấp bách, liền an tâm ngồi xuống, cầm lấy chén canh cung nhân dâng lên nếm thử, không cần phải nói, thật đúng là tiên hương ngon miệng (tiên = tươi sống), mỹ vị không gì sánh được, Nhục Ti mềm mà không ngán, nước canh tươi mới không mặn, tâm tình nhất thời hảo hơn phân nữa.

Hoàng thái hậu cũng hết sức cao hứng, gọi tới đầu bếp, hảo hảo thưởng một phen.

Hoàng đế nhất thời hiếu kì, hắn cũng ăn không ít trân kì dã vị, lại còn chưa từng ăn qua vị đạo ngon như vậy, liền cặn kẽ hỏi đầu bếp.

Đầu bếp lại hết sức ngạc nhiên nhìn Hoàng đế, trả lời:

” Đây không phải là hoàng thượng đặc biệt vì hoàng thái hậu chuẩn bị sao?”

Hoàng đế không hiểu ra sao, nhưng trái lại hoàng thái hậu nghe xong hết sức cao hứng, cười không ngừng khen nhi tử hiếu tâm.

Khen thưởng này cũng không thể uổng phí không nhận đúng không? Cho nên hoàng đế liền cười phối hợp, trong lúc vừa ý lại hết sức nghi hoặc, len lén kéo đầu bếp qua, thấp giọng hỏi:

” Trẫm lúc nào phân phó?”

Đầu bếp ngược lại cũng phối hợp hoàng đế, thấp giọng nói:

“Mới nãy không lâu, ngài không phải để tiểu Thái tử cố ý đưa tới sao?”

Cái gì!! Hoàng đế cả kinh.

” Nó đưa tới cái gì?”

” Điểu!”

Hoàng đế nhất thời choáng váng hôn mê, khiếu người của Hiền Hiếu cung một trận bận rộn.

Đến buổi tối, thật vất vả tỉnh lại, cũng không thể tìm mẫu hậu khóc lóc kể lể, đầy mình ủy khuất cũng chỉ có thể giấu ở trong bụng, hoàn hảo đầu bếp giữ lại lông chim hoàng yến, hoàng đế liền ôm một đống lông chim xinh đẹp, thương tâm cả đêm…( 1 phiếu đồng tình cho anh…há há há =]])

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play