Trời dần dần sáng lên, trên đường cũng từ từ náo nhiệt, đánh xe, chuyển hàng, đi đường, rao hàng, trái lại lại khiến Cẩn Du chưa từng đi xa nhà cảm thấy mới mẻ một trận.
Ly khai Thập Lý đình không lâu, xa xa đã nhìn thấy một đầu gỗ dựng trên lều vải, phía sau đỗ mấy chiếc mã xa có chút đỗ nát, lần này Cẩn Du đi vội vội vàng vàng, chưa kịp mướn xe, hoàn hảo Lưu bá nói nơi này có dịch trạm, ở chỗ này tìm là được.
Vào trong lều, nộp bạc quy định, thuê xa phu, Cẩn Du liền ngồi trên mã xa đơn sơ tiếp tục đi về trước, nhưng xe chỉ đi được vài trăm dặm, cách kinh còn một đoạn dài ni, đến lúc đó chỉ có thể lại nhìn nhìn xem có đoàn xe hay không, có thể nhượng y quá giang một đoạn đường thì tốt rồi.
Nhấc lên mảnh vải che cửa sổ xe, nhìn cây cối hai bên dần dần lui về phía sau, Cẩn Du cảm giác hình như mỗi khi đi nhiều một bước, bản thân sẽ cách Nghiêu Hi gần hơn một chút, tâm liền vui vẻ rất nhiều, ngay cả xe dưới thân lắc lư liên tục đều cảm thấy thư thích không gì sánh được.
Chạy mấy ngày đường, Cẩn Du phong trần mệt mỏi đi đến một trấn nhỏ, thôn trấn không lớn, nhưng dòng người như nước. ( nguyên văn là dòng người như dệt cữi nhưng ta cảm thấy dùng câu như nước hay hơn).
Nơi này là con đường tất yếu phải đi qua khi ra vào Giang Nam, tự nhiên cũng được thương nhân buôn bán hàng hóa tụ họp, bên ngoài muốn nhập vào, bên trong muốn chuyển đi ra, đều ở trong này giao tiếp.
Lúc đến đây, vừa vặn không phải là dịp buôn bán thịnh vượng, trên đường người đi đường tốp năm tốp ba, khách sạn bình dân sinh ý cũng không phải rất tốt, Cẩn Du chọn một khách điếm mặt tiền tương đối lớn để ở, an trí hảo mã xa và xa phu, liền đi theo tiểu nhị tới khách phòng.
Gian phòng không tính là lớn, nhưng cũng sạch sẽ chỉnh tề, mọi thứ đều đủ, Cẩn Du hài lòng thanh toán bạc, phân phó tiểu nhị đun chút nước nóng, sau đó để hắn lui xuống.
Tiểu nhị thay y chuẩn bị tốt dục thất (phòng tắm), Cẩn Du cẩn thận cất xong bọc vải tùy thân, liền không kịp chờ đem mình gột rửa một phen.
Ngâm mình trong thùng nước nóng một chút, toàn thân đều thả lỏng xuống, Cẩn Du thỏa mãn nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ.
Không biết Nghiêu Hi thấy y sẽ là biểu tình như thế nào? Thân thể vừa thả lỏng, trong đầu Cẩn Du lại bắt đầu loạn tưởng.
Kỳ thực trong vài ngày đường ngắn ngủi y đã tưởng tượng vô số tình cảnh, kinh ngạc? Vui sướng? Hay là khó xử buồn phiền?
Phản phản phục phục, hay không dừng được. (phản phản phục phục ta nghĩ rằng em du ý nói có thể quay đầu quay trở lại hay là không dừng được đoạn tình cảm này)
Vẫy vẫy đầu, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, không muốn nghĩ đến những ảo ảnh vô căn cứ này nữa, vội vã rửa đi một đường uể oải, đứng dậy mặc vào áo đơn, chuẩn bị mỹ mỹ ngủ một giấc.
Vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe bên ngoài có chút âm thanh nhỏ, lập tức khiến Cẩn Du khẩn trương lên.
Không biết là tiểu tặc hay thế nào, sao có thể nhanh như vậy để mắt đến y, lẽ nào… Đây là hắc điếm?
Mới đầu, y còn do dự nên hay không đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nhớ tới lúc đi vào đã đem vài thứ mang bên người đặt ở ngoài, còn đặc biệt đem cửa sổ đóng lại.
Không xong rồi, bạc đã đánh mất nhưng tuyệt đối không có khả năng đánh mất thêm chìa khóa.
Suy nghĩ, Cẩn Du lấy hết cam đảm liền xông ra ngoài, nhưng bên ngoài một người cũng không có, chỉ có cửa sổ quả thật đã bị người mở ra.
Cẩn Du vọt tới đầu giường kiểm tra hành lý của mình, hoàn hảo cái gì cũng không mất, bạc, lệnh bài, chìa khóa đều ở đây.
Mang theo đầy nghi ngờ, Cẩn Du quyết định ngày mai sớm rời khỏi, tránh cho có chuyện bất trắc.
Thật vất vả mới có thể ngủ trong đệm chăn êm ái, nhưng lại bị bất ngờ lúc chạng vạng tối khiến cho thập phần khẩn trương, Cẩn Du lúc ngủ lúc tỉnh, chỉ cần bên ngoài hơi có chút tiếng động sẽ tỉnh lại.
Kết quả, ngày hôm sau lần thứ hai lên đường,Cẩn Du so với trước khi tới càng uể oải,phờ phạc vào xe, một đường xóc nảy, lung lay lắc lư khiến cho Cẩn Du mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, bị một trận la hét ầm ĩ bên ngoài làm giật mình tỉnh giấc, Cẩn Du vừa định hỏi xa phu có chuyện gì xảy ra, màn xe liền bị mở ra, bất ngờ lộ ra một người mập mạp,diện mạo dữ tợn, trên tay còn cầm một thanh trường đao.
Ngực lộp bộp một tiếng, Cẩn Du nhất thời minh bạch bọn họ là làm cái gì, không nghĩ tới mình lại xui xẻo như vậy, mới đi không bao xa liền gặp phải cường đạo, trên tay ôm thật chặt bao quần áo.
Người nọ động thủ một cái liền đem Cẩn Du từ trong xe lôi xuống, thô lỗ ném xuống đất.
Cẩn Du bị đau hít một hơi thật sâu, nhìn quanh bốn phía, thấy bên kia xa phu sợ đến run lẩy bẩy, đã bị bọn họ lấy trên người ra mấy lượng bac.
” Đại ca, trong bao quần áo người này có không ít đồ, ngày hôm qua ta nhìn thấy không ít, lần này chúng ta có thể an tâm mấy năm rồi ha ha ha ” Một người trong đó nói.
Nguyên lai tối hôm qua là bọn chúng trộm vào phòng mình, chỉ là tới trước tìm kiếm một phen, trách không được….Cẩn Du thầm nghĩ.
Cái trấn nhỏ kia tuy rằng không lớn, nhưng hàng hóa buôn bán lại tập trung ở đó, cho nên quan binh tuần tra có rất nhiều, bách tính càng đối với những bọn trộm cướp này hận thấu xương, đó là lí do mà bọn chúng không động thủ ở nơi đó, sau khi dò xét tốt rồi, liền ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ.
Lúc này, có người đến cưỡng ép lấy đi bao y phục trong tay Cẩn Du, Cẩn Du thoáng kháng cự một chút, liền buông tay ra, dù sao thứ trọng yếu đều để ở trên người, chỉ hy vọng bọn chúng cầm tiền có thể thả họ đi là tốt rồi.
Tên bị kêu là lão đại lật nhìn bao y phục, trên mặt lộ ra một bộ dáng dấp không thể tin, đồng bọn chung quanh đều vui vẻ ra mặt.
“Không ngờ nhiều như vậy, cả đời này xài cũng không hết!” Tên đầu sỏ kinh ngạc nói.
” Đại ca, người này có tiền như vậy,có phải là công tử nhà ai hay không?” Người bên cạnh hỏi.
Người kia chỉ lo đếm ngân phiếu đi, căn bản không có tỉ mỉ nghe, tùy tiện đáp:
“Ai biết, có thể đi!”
“Vậy nếu như trói hắn lại, đem đi uy hiếp, có thể có nhiều tiền hơn không?” Tiểu tặc nói tiếp.
” Tiều Lục nha tiểu Lục, thật đúng là không nhìn ra nha, ngươi còn thông minh như vậy, được, lát nữa thủ lĩnh ta phân cho ngươi chút đỉnh!”
Cẩn Du nghe đến đó, ngực không khỏi nóng nảy lên, nếu thật sự bị bắt, chẳng lẽ phải đi tìm sư phó? Hay là…Nghiêu Hi?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe tên kia nói “Mang đi!”, bản thân đã bị hai tên thô lỗ xách lên, lúc này mới cảm giác được, lúc nãy ngã xuống thì mắt cá chân bị thương, lại bị bọn chúng bắt, trên chân đều đau buốt khiến y gắt gao nhăn mày.
Tên nọ hứng thú dạt dào tỉ mỉ dòm ngó, trên dưới tinh tế quan sát.
“Ngươi sẽ không phải là nữ giả nam trang đi!”
Hai kẻ bắt Cẩn Du cũng hứng thú, đưa tay sờ lên ngực Cẩn Du, Cẩn Du liều mạng muốn hất hai tay ở trên người y sờ loạn ra, thế nhưng bất lực.
“Ta là nam!” Cẩn Du nói ra.
“Đại ca, thực sự là nam.” Hai người kia sau khi xác nhận cũng nói.
“Sấc, không thú vị, mang đi!” Thủ lĩnh nói.
“Chờ một chút!” Cẩn Du mở miệng nói “Các ngươi không phải muốn tiền sao, ở trong đó nhiều như vậy chưa đủ sao? Nhà ta nghèo túng, ta một mình chạy trốn, chỗ đó là tất cả gia sản của nhà ta.”
“Hanh, ngươi xem lão tử là con nít ba tuổi dễ lừa gạt như vậy ni?” Thủ lĩnh khinh thường nói.
“Nói cho ngươi biết, đừng giở trò, thành thành thực thực lão tử sẽ không bạc đãi ngươi, nói nhảm nữa lão tử sẽ không khách khí, đi!”
Cẩn Du không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là hành sự tùy theo hoàn cảnh, tối thiểu chờ chân hảo chút lại nghĩ biện pháp đào tẩu.
___________
Cẩn Du bị mang tới một ngôi miếu bỏ hoang, nơi này hiển nhiên đã biến thành sào huyệt của bọn chúng, tuy rằng vừa bẩn vừa loạn, nhưng phòng khách, phòng ngủ, nhà kho phân chia lại hết sức rõ ràng.
Cẩn Du liền bị trói ở góc đại sảnh, bọn chúng vì ăn mừng thu hoạch phong phú liền mua không ít rượu thịt, dự định hảo hảo thoải mái một phen.
Vừa nghe đến tính toán của bọn họ, Cẩn Du liền âm thầm mừng rỡ.
Uống rượu? Tốt lắm, hay nhất là đều uống say như chết, bất tỉnh nhân sự.
Mấy kẻ kia thấy Cẩn Du chân tay mảnh mai yếu đuối, hoàn toàn hoàn toàn không để vào mắt, chỉ là dùng sợi dây thật chặc cột chắc rồi ném ở một bên, mỗi người đều đi khoái hoạt.
Cẩn Du cúi đầu, giả vờ một bộ dáng yếu ớt, kỳ thực tay ở phía sau lại không nhàn rỗi, từng chút từng chút đem sợi dây nới lỏng, tuy rằng rất khó, nhưng cũng không phải là không có cách, lộng một hồi, Cẩn Du cảm giác được cổ tay bị cọ đến đau đớn, có lẽ đã chảy máu, nhưng vẫn không thể thả lỏng, cắn răng, tiếp tục mài.
Chỉ chốc lát, đám người kia đã uống đến ngã trái ngã phải, đầy miệng mê sảng, Cẩn Du phát hiện mình đã có thể đem tay rút ra, đang lúc giễu cợt bọn chúng, đột nhiên, tên thủ lĩnh kia tay cầm bầu rượu, lung lay lắc lư hướng Cẩn Du tới.
Cẩn Du cho là động tác của mình khiến hắn chú ý, cúi đầu, khẩn trương đến tay đều run lên.
Người nọ đi tới, ngón tay nâng cằm Cẩn Du lên, trêu đùa:
” Tên này tế bì nộn nhục (da thịt mềm mịn), còn rất hảo nhìn, úc, đáng tiếc lại không phải nữ nhân, thật là mất hứng!”
Cẩn Du tay ở sau lưng siết thật chặt.
“Lão đại, úc, hiện tại quan lớn trong thành, úc, đều đang lưu hành ngoạn nam nhân” Một tên trong lũ tặc nhân cười nói “Không bằng ngươi cũng, úc, nếm thử.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT