Cơm nước xong, Thụy nhi vẫn như cũ quấn quít lấy Cẩn Du không tha, Nghiêu Hi muốn để Thải nhi mang Thụy nhi sớm trở về nghỉ ngơi, nhưng trời còn chưa có tối hoàn toàn, Thụy nhi cũng không buồn ngủ, nháo ầm ĩ muốn lưu lại, cuối cùng còn hăng hái giở trò ăn vạ, đâu còn có nửa phần phong độ hoàng gia.
Nghiêu Hi bị Thụy nhi sảo nháo có chút nổi nóng, một tay xách Thụy nhi đang bám trên mặt đất lên, kẹp thân nó dưới cánh tay, một bộ dáng muốn hướng bên ngoài đi đến, vừa đi vừa nói:
” Ta gần đây có phải hay không quá dung túng ngươi a, đều đã biến thành bộ dáng gì đây, cùng tên khất cái đầu đường chẳng có cái gì khác nhau! Đến cả phụ thân nói cũng không thèm nghe! Quản gia, đem gia pháp ra đây!”
Thụy nhi nghe thấy cha dùng chính ngữ xưng hô với mình liền cảm thấy không ổn, lại nghe đến phải dùng gia pháp, càng sợ đến cả người cứng ngắc, nước mắt trong nháy mắt đã bắt đầu dâng lên, đôi mắt trừng to bốc lên một tầng hơi nước mờ mịt, run run nhìn Cẩn Du.
Nghiêu Hi quản giáo nhi tử mặc dù nghiêm ngặt, nhưng cũng không dễ dàng dùng phương thức đánh mắng, thường ngày bướng bỉnh sai phạm, Nghiêu Hi cũng chỉ là kiên nhẫn trách móc giáo dục một phen, nghiêm trọng hơn chút nữa thì đánh đánh tiểu mông mang tính tượng trưng, hoàn hảo là Thụy nhi cũng hiểu chuyện, biết sai liền sửa.
Chính là nếu sai trái về những nguyên tắc cơ bản, Nghiêu Hi cũng tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình, nhưng nói động đến gia pháp, lại chỉ có một lần.
Khi đó Thụy nhi mới vừa tròn ba tuổi, thấy hài tử nhà khác đều có mẫu thân yêu thương, còn chính mình lại lẻ loi đơn độc cả ngày.
Nghiêu Hi trong triều sự vụ bận rộn, cũng không thể lúc nào cũng bồi ở bên người nó.
Một ngày sau khi Nghiêu Hi về nhà, Thụy nhi quấn quít lấy hắn đòi mẫu thân, mặc cho có khuyên bảo thế nào đều không được.
Không có biện pháp, cách ngày sau Nghiêu Hi liền mang theo Thụy nhi đến Thanh Phong tự, đến trước bài vị của Như nhi, nhượng Thụy nhi quỳ xuống dập đầu hành lễ.
Mà khi đó, Thụy nhi cũng không biết từ đâu tới một cổ tính khí quật cường, chết sống cũng không muốn đối mộc bài lạnh như băng hành lễ, trong miệng còn hét to: “Ta mới không cần một mẫu thân như vậy!”
Kết quả, Nghiêu Hi liền đánh Thụy nhi một cái tát tại chỗ. Về đến nhà còn dùng đến gia pháp.
Lần kia, Thụy nhi ở trên giường nằm tròn nửa tháng mới xuống giường được, còn bị cấm túc ba tháng, ở trong lòng non nớt của tiểu hài tử, để lại ấn tượng quá sâu.
Cho nên, lần này nghe thấy cha lại muốn động gia pháp, liền dọa nó sợ đến ngốc tại chỗ, ngay cả khóc cũng không khóc được.
Cẩn Du không giỏi cự tuyệt hài tử, ngày thường gặp Thụy nhi thích cùng mình một chỗ cũng thuận theo nó, nhưng nhìn Nghiêu Hi hắc nghiêm mặt như thế nào cũng không cho phép, y cũng không dám nói cái gì, hơn nữa, quả thật đã lâu rồi chưa từng cùng Nghiêu Hi đơn độc ở chung.
Nhưng sau cùng, thấy Thụy nhi trừng lớn mắt hoảng sợ nhìn mình, thân thể còn run run, trong lòng căng thẳng, không khỏi nghĩ đến khi y còn bé.
Khi còn bé ở hí viên theo một sư phụ khác học diễn, chỉ cần hát sai một câu, đi nhầm một bước, nhẹ thì bị mắng một phen, nặng thì bị đánh một trận.
Nằm úp sấp trên ghế dài, roi gỗ thon dài từng cái từng cái vung xuống trên người y, đau đến tê tâm liệt phế, cũng không thể rên một tiếng, bằng không sư phụ sẽ càng hạ thủ nặng hơn, kéo thân thể giập vỡ trốn vào một nơi hẻo lánh, yên lặng mà cấp bản thân sát dược, đến sáng sớm ngày mai, lại luyện tập, lại thanh giọng, lại đi lên đài như cũ, không được phép thư giãn nửa ngày.
Khi đó y trong thấy ven đường, hài tử kia được mẫu thân dẫn đi, lúc vấp ngã, ngay cả da cũng chưa trầy sát một điểm, nhưng lập tức được ủng vào ngực vừa dỗ vừa hôn, y cực độ ước ao, luôn luôn mộng tưởng rằng sẽ có một ngày mẫu thân y xuất hiện, đem y từ nơi này đón đi, khi y sợ hãi cũng có thể được ôm vào lòng, được người đau được người yêu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chỉ là một giấc mộng.
Cho nên, lúc Cẩn Du thấy Thụy nhi lộ ra loại ánh mắt bất lực khủng hoảng này, không hề nghĩ ngợi, tiến lên một phát đem Thụy nhi từ trong tay Nghiêu Hi đoạt lại, gắt gao ôm vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an nó.
Thụy nhi oa tại trong lòng Cẩn Du, tay nhỏ bé chặt chẽ cầm lấy vạt áo Cẩn Du không tha, liều mạng mà hướng trên người y quệt nước mắt, chỉ chốc lát, y phục trước ngực Cẩn Du đã ẩm ướt hơn phân nữa.
Nghiêu Hi lúc đầu xác thực thập phần tức giận, nhưng không nghĩ tới Thụy nhi sẽ sợ thành như vậy, tức giận trong ngực tiêu tán hơn một nữa, gia pháp vốn dĩ cũng chỉ là phô trương thanh thế, hơn nữa, dù Thụy nhi có làm mất thân phận, cũng không nghĩ thực sự đem nó dọa đến như vậy, hắn cũng có chút giật mình.
Thụy nhi được Cẩn Du hống hơn nữa ngày mới chịu đình chỉ khóc nức nở, chỉ là liên tục nấc lên từng hồi, nhu nhu đôi mắt sưng đỏ, không chịu từ trong lòng Cẩn Du ly khai nữa.
Khóc nữa ngày, Thụy nhi lúc này quả thực là có chút mệt nhọc, giương miệng đánh ngáp vài cái, Thải nhi thấy thế, tiến lên muốn dẫn thế tử trở lại nghỉ ngơi, nhưng Thụy nhi chết sống cũng không chịu, không phải Cẩn Du bồi nó ngủ thì không được.
Nghiêu Hi tự nhiên là không đồng ý, nhưng cũng không thể kiên quyết đem nó từ trên người Cẩn Du gỡ xuống, đành buông xuống mặt mũi, mềm giọng hống nó.
Thụy nhi ỷ vào nó trong tay có một “Con tin “, cũng không có mở lời, chỉ là tay càng thêm siết chặt một chút.
Cẩn Du trái lại cảm thấy không có gì, sảng khoái đáp ứng, Thụy nhi trong ngực y nghe xong, trong mắt nhất thời sáng ngời, đắc ý nhìn lão cha nó bộ dáng kinh ngạc.
Rốt cuộc, ở trong ánh mắt ghen ghét của Nghiêu Hi, ôm Cẩn Du, ách…không, là… được Cẩn Du ôm, trở về tẩm thất.
Một đêm này, Thụy nhi là mỹ nhân trong lòng… Ách, lại sai rồi, là bị mỹ nhân ôm trong lòng, một đêm mộng đẹp, ngủ say ngọt ngào không gì sánh được, mà bên kia, người nọ lại trằn trọc, một mình một người độc thủ khuê phòng, chỉ có thể phẫn hận mà cắn góc chăn.
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, chú thích, là trời thực sự chưa sáng, gà trống còn ngủ đến mơ mơ màng màng ni, Nghiêu Hi liền hấp tấp xông vào cửa viện của Thụy nhi, thực là đem tiểu tư ở cửa chờ hầu hạ làm cho hoảng sợ.
Sắc mặt Nghiêu Hi rất giống như là oán phu tới bắt gian, lạnh lùng hỏi:
“Thế tử chưa dậy sao?”
Người nọ trừng mắt nhìn, còn tưởng rằng Vương gia nhà mình đang mộng du ni, ngơ ngác mà nói:
“Ách, còn chưa tới giờ Thìn, thế tử vẫn chưa dậy!”
“Cái gì! Đã trễ thế này còn chưa dậy?” Nghiêu Hi phẫn nộ.
Đây là thế nào, còn chưa phải làm hoàng đế ni, mà đã bắt đầu xuân song khổ đoản nhật cao khởi, lúc này quân vương đã sớm lâm triều rồi, Nghiêu Hi nghĩ. (ghen ăn tức ở điển hình này)
Tiểu tư ngẩng đầu nhìn nhìn ánh trăng trên ngọn cây, biểu tình thập phần khó hiểu, càng lúc càng càm thấy Vương gia chính là ngủ đến hồ đồ ni.
Lúc người kia đang “thưởng nguyệt”, Nghiêu Hi đã đẩy ra cửa phòng, đi vào chuẩn bị đem Cẩn Du sớm ” giải cứu ” ra.
Vừa đi vào bên trong, Nghiêu Hi không khỏi ngừng bước.
Tầng tầng sa mạn kéo dài tới trên mặt đất, nến đỏ tản ra ánh sáng màu cam tràn đầy căn phòng, khiến gian phòng im ắng thêm một tia ấm áp, chóp mũi bay tới hương khí đàn hương thanh đạm, bên tai truyền đến tiếng hô hấp đều đều của nguời trên giường.
Sự yên lặng này hòa cùng bầu không khí, không khỏi nhượng Nghiêu Hi phóng nhẹ cước bộ, chậm rãi đến gần, cảnh tượng phía sau song mạn dần dần hiện ra trước mắt
Chỉ thấy một người mặt mày thanh tú, còn thoáng mang theo nét ngây thơ của thiếu niên, không có góc cạnh nhuệ khí, diện mục nhu hòa mang nụ cười, một đầu tóc đen tản loạn trên thân, có thể vì liên quan đến nghề nghiệp, khiến cho y hiện ra vài phần xinh đẹp, nhưng lại không lộ ra yêu diễm đến bức người.
Vạt áo thoáng mở ra, lộ ra cần cổ mảnh mai cùng lòng ngực trắng nõn nhẵn bóng, khiến Nghiêu Hi âm thầm nuốt vài khẩu nước bọt, vài tiếng rên rỉ trầm thấp từ trong miệng người nọ truyền đến, thiếu chút nữa khiến lí trí đang căng như dây cung của Nghiêu Hi đứt đoạn mà lên tiếng trả lời.
Cẩn Du Trên giường bỗng nhiên khẽ nhíu mày, bất an giật giật thân thể, tựa như muốn đổi sang một tư thế khác, nhưng lại không làm được gì.
Nguyên lai, trên người Cẩn Du còn nằm úp sấp một cái nam nhân, người nọ y phục mất trật tự, hai tay vững vàng ôm lấy ngực Cẩn Du, hai chân lại gắt gao cuốn lấy thắt lưng Cẩn Du, tự nhiên là nhượng y không thể động đậy.
Nghiêu Hi thiêu mi, nhìn nhi tử mình miệng mở rộng, nước bọt chảy một thân Cẩn Du, còn thỉnh thoảng vì lạnh mà co ro lại một chút, càng đem người dưới thân ôm chặt thêm chút nữa, vẻ mặt càng thỏa mãn, trời biết chăn bị tiểu tử kia đá đến cái góc nào.
Nghiêu Hi thập phần khó chịu.
Nhắm mắt lại, âm thầm ở trong lòng mặc niệm,
Đó là thân sinh nhi tử của chính mình, là bảo bối tôn tử của hoàng ngạch nương, sau này còn có thể là đế vương của Đại Thụy, không thể xung động.
Sau ba lần, chậm rãi mở mắt ra, chậm rãi đi lên phía trước, ức chế xung động muốn một phát đem hỗn tiểu tử tóm lên, đem cẩm bị bên góc giường nhẹ nhàng mà đắp trên thân hai người.
Cảm giác được ấm áp thư thái, hai người trên giường không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm, ngủ lại càng trầm,
Ai, lần sau tuyệt không thể nhượng hai người này cùng nhau ngủ, Nghiêu Hi nghĩ thầm, bằng không hai người sớm muộn gì đều phải cảm mạo.
Tiếp theo, lại lặng lẽ lui ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT