Giang Tinh Thần nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác. Dù sao hắn cũng nắm bí phương trong tay, tuy Mạt Hồng Tiêm đã tiếp nhận, áp chế tất cả hiệu ăn khác xuống, nhưng ai biết được có người bí quá hoá liều hay không. Người chết vì tiền chim chết vì mồi, đạo lý này, hắn quá rõ.
Đi tới cổng, Giang Tinh Thần đứng cách cổng một chút, thấp giọng hỏi:
- Là vị nào vậy?
- Giang Lăng thiếu gia sao, ta là Xuân Hương Lâu, muốn cùng ngươi nói chuyện làm ăn một chút!
Ngoài cửa truyền tới giọng nói của một nam tử.
- Đây chẳng phải là nơi Mị Nhi làm lao công sao?
Vừa nghe được là Xuân Hương Lâu, Giang Tinh Thần thầm nổi lên một cỗ tức giận, tiểu nha đầu khổ lao suốt một ngày trời, tay đầy vết thương mới cho được hai đồng!
- Ta không có cái gì nói chuyện làm ăn cùng ngươi cả, mời trở về đi!
Giang Tinh Thần cứng rắn nói, rồi quay đầu trở về.
Người ở bên ngoài hiển nhiên không chịu bỏ qua như vậy, đột nhiên cất cao giọng:
- 20 miếng hoàng tinh tệ, tên đầy tớ kia của ngươi, ta trả 20 miếng hoàng tinh tệ!
Đồng tử Giang Tinh Thần hơi co rụt lại, xoay người mở cổng, cất bước đi ra, sau đó lập tức đóng cổng lại. Hắn biết tiểu nha đầu đối với từ “đầy tớ” này rất nhạy cảm, dĩ nhiên không thể để cho đối phương tiếp tục la ó.
Ngoài cửa có ba người đang đứng, đứng đầu là một tên trung niên tướng mạo giảo hoạt, phía sau đi theo hai gã đại hán.
Mà ở phía xa, Giang Tinh Thần còn thấp thoáng thấy được mấy bóng người nữa, những bóng người kia nhoáng lên một cái rồi không thấy gì nữa.
Thấy Giang Tinh Thần đi ra, tên trung niên không khỏi đắc ý, cười nói:
- Giang thiếu gia, 20 miếng hoàng tinh tệ cũng không phải là số lượng nhỏ, chính là của Xuân Hương Lâu chúng ta...
- Ngươi nói ai là đầy tớ?
Tên trung niên còn chưa dứt lời, Giang Tinh Thần đã phất tay cắt ngang, lạnh lùng hỏi.
- Hử?
Tên trung niên hơi sững sờ, hắn vốn nghĩ rằng, Giang Tinh Thần đi ra nhất định là đã đồng ý cuộc trao đổi này, nào ngờ đối phương lại hỏi một câu nói như vậy, hơn nữa nhìn vẻ mặt đối phương, cũng không thấy có chút ý tứ nói chuyện làm ăn gì cả.
- Chính là nữ tử tên là Mị Nhi đó!
Tên trung niên trả lời câu hỏi của Giang Tinh Thần, sau đó lại định bắt đầu ba hoa.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, đã lần nữa bị Giang Tinh Thần ngăn lại:
- Ta cho ngươi biết, Mị Nhi không phải đầy tớ, nàng là muội muội ta!
- Muội muội!
Tên trung niên cười ha hả, nói:
- Ngay cả thiết bài thân phận nó cũng không có, không phải đầy tớ thì là cái gì... Giang Lăng thiếu gia, không phải là ngươi muốn bán nhiều hơn một chút thôi sao! Dễ nói, ta sẽ cho ngươi thêm 2 miếng hoàng tinh tệ nữa!
Nghe tên trung niên nói vậy, Giang Tinh Thần cảm thấy trái tim khẽ nhói lên, như bị bóp một cái vậy, thầm nghĩ:
- "Không có thiết bài thân phận, thì ra tiểu nha đầu đã sớm biết mình là đầy tớ... nàng để ý, chỉ là ta thái độ của đối với nàng mà thôi... Thì ra trong lòng tiểu nha đầu, cũng không kiên cường như vẻ bề ngoài...”
Giang Tinh Thần hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm người trung niên, trầm giọng nói:
- Ta lặp lại lần nữa, Mị Nhi là muội muội ta, không bán!
Dứt lời, hắn liền xoay người đi vào nhà.
Vẻ mặt người trung niên lập tức sa sầm xuống, cười lạnh nói:
- Làm người tốt nhất không nên lòng tham vô đáy! Ta gọi ngươi một tiếng Giang thiếu gia, là cho ngươi thể diện, ngươi tưởng rằng mình vẫn còn là quý tộc sao... Tình huống hiện tại của ngươi chúng ta rất rõ ràng, không biết phòng ốc như vậy, ngươi còn có thể ở trong bao lâu! Trời càng ngày càng lạnh, ngươi không nên để đến lúc đó chết cóng, tốt nhất...
- Cút!
Giang Tinh Thần đột nhiên xoay người, phẫn nộ nhìn chằm chằm người trung niên gầm nhẹ. Hắn vốn không có ấn tượng tốt đối với Xuân Hương Lâu, lúc này đối phương còn không ngừng dây dưa, khiến hắn... không thể khống chế nổi cơn tức giận nữa.
Mà theo tâm tình dao động, vô số Nguyên Tuyền trong đầu hắn chợt chấn động mạnh một cái. Dưới ánh trăng sáng tỏ, có thể rõ ràng thấy được xung quanh đầu hắn có một vòng sóng gợn tràn ngoài.
Người trung niên vừa nhìn thấy một màn này, cơn tức giận vì Giang Tinh Thần nói năng lỗ mãng vừa bốc lên trong nháy mắt tan biến, lập tức đứng chết trân tại chỗ. Dị tượng sau khi kích hoạt Nguyên Tuyền sinh ra, ngay cả bình dân tầng chót nhất cũng đều nghe nói qua.
- “Không ngờ hắn đã kích hoạt được Nguyên Tuyền..."
Người trung niên vã mồ hôi lạnh. Giang Tinh Thần kích hoạt Nguyên Tuyền, đã không phải là bình dân nữa, mà là quý tộc! Mà Xuân Hương Lâu chỉ là một nơi mua vui rẻ tiền ở khu bình dân, hắn cũng chỉ là một kẻ giàu có trong tầng lớp bình dân mà thôi. Nếu chuyện đến nơi này bức bách bị truyền đến tai đội trị an, quý tộc làm thì không sao, nhưng một tên bình dân như hắn thì thảm rồi, ít nhất sẽ bị lột mất một lớp da.
- Giang thiếu gia!
Người trung niên khó khăn nuốt nước miếng một cái, cung kính cúi đầu, giọng nói tràn đầy khiêm tốn:
- Lời nói vừa rồi ngài cứ coi như ta đang đánh rắm, ngàn vạn lần đừng...
Đối phương biến hóa quá nhanh, trước ngạo mạn sau cung kính, khiến Giang Tinh Thần nhất thời không kịp phản ứng, dừng một chút, hắn mới hiểu rõ nguyên do, không khỏi dị thường kinh ngạc đối với địa vị của quý tộc:
- “Đây mới chỉ là kích hoạt được Nguyên Tuyền mà thôi, vẫn chưa phải là có quyền thế, đối phương đã có phản ứng như vậy, xem ra quý tộc ở Càn Khôn Đế Quốc có đặc quyền rất lớn a!”
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Tinh Thần liền sáng tỏ, khí thế phất phất tay cắt ngang lời đối phương:
- Cút mau, đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi nữa!
-Vâng vâng vâng...
Người trung niên cùng hai gã đại hán phía sau liên tục thưa vâng, rồi vội vàng định rời đi, nào còn dám tiếp tục đánh chủ ý lên người Mị Nhi nữa chứ.
Nhưng đúng lúc này, trong bóng tối cách đó không xa bất thình lình chạy ra mười mấy bóng người, bọn họ vây ba tên này, không nói một lời quyền đấm cước đá. Tiếng kêu thê lương thảm thiết trong màn đêm yên tĩnh truyền ra thật xa, không ít trẻ con nhà bình dân sợ tới mức oa oa khóc lớn.
- Đây là tình huống vậy?
Giang Tinh Thần bị biến hóa bất ngờ này khiến cho bối rối, khi hắn kịp phản ứng, liền lập tức định chạy về phòng.
Nhưng hắn vừa mới quay người lại, phía sau chẳng biết lúc nào đã có một người thanh niên gầy gò, quần áo đẹp đẽ quý giá đứng đó, dọa hắn nhảy dựng.
- Giang thiếu gia!
Vị thanh niên gầy gò kia nở nụ cười lấy lòng, nhưng Giang Tinh Thần nhìn thế nào cũng cảm thấy thô tục.
Tuy nhiên, cảm nhận được đối phương không có ác ý, hắn cũng bình tĩnh lại, hơi suy nghĩ một chút, đã biết tại sao đối phương lại tới!
-Dường như ta không nhận ra ngươi a!
Giang Tinh Thần hờ hững nói.
- Tại hạ Tôn Tam Cường, có mở một hiệu ăn nhỏ ở khu chợ bình dân, tên là Tiên Hương Cư! Ban ngày ta ở ngoài cửa Tử Kinh Dong Binh Đoàn, nhìn thấy kỹ thuật của Giang thiếu gia cảm thấy rất bội phục!
- Vậy sao?!
Giang Tinh Thần tỏ ra bình thản, khiêm tốn nói:
- Một cái phối phương nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới! Hơn nữa sau này cũng không còn thuộc về ta nữa!
Nói xong, Giang Tinh Thần gật gật đầu với Tôn Tam Cường, rồi trực tiếp vòng qua hắn, trở về phòng ở.
Tôn Tam Cường không ngờ Giang Tinh Thần nói đi là đi, lúc hắn kịp xoay người, cánh cổng đã đóng rầm lại, những lời giải thích hắn chuẩn bị lúc trước hoàn toàn trở nên vô dụng.
- Thiếu gia!
Một gã đại hán đi tới bên cạnh Tôn Tam Cường, thấp giọng nói:
- Theo dõi Giang Tinh Thần như vậy, lỡ bị Tử Kinh Dong Binh Đoàn biết, nữ nhân Mạt Hồng Tiêm kia...
Nhắc tới Mạt Hồng Tiêm, Tôn Tam Cường nhịn không được sợ run cả người! Nhưng ngay sau đó hắn lại trợn mắt, nói:
- Ta cũng không phải mưu đồ lấy bí phương của bọn họ, biết thì thế nào?
- Không vì bí phương, vậy chúng ta tới làm gì?
Tên đại hán theo bản năng hỏi một câu.
- Bốp!
Tôn Tam Cường vỗ lên cổ tên đại hán một cái, khiển trách:
- Ngươi biết cái gì, ta đã hỏi thăm rõ ràng, Giang Lăng lấy ra bí phương không chỉ một, mà là hai cái... nếu như hắn có thể tùy tiện làm ra hai cái bí phương, ai biết được có cái thứ ba hay không, tạo quan hệ với hắn, sẽ không thiệt thòi gì. Chỉ cần không đụng chạm đến hai cái bí phương kia, Mạt Hồng Tiêm cũng không thể không nói lý!
Đại hán tỏ vẻ cầu xin, xoa xoa cổ nói:
- Đúng đúng đúng, vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu toàn!
- Aiiii!
Tôn Tam Cường khẽ thở dài một tiếng, nhìn ba tên Xuân Hương Lâu vẫn còn đang bị một đám đại hán đánh đập, tiếc nuối nói:
- Cơ hội tốt a! Chỉ là không ngờ Giang Lăng đã kích hoạt được Nguyên Tuyền, nếu không hôm nay đã có thể khiến cho hắn thiếu mình một cái nhân tình rồi!
Tôn Tam Cường vẫy vẫy tay, hô:
- Mang bọn chúng tới!
Mười mấy tên đại hán dừng tay, kéo ba tên kia như kéo người chết, đi tới trước mặt Tôn Tam Cường.
Lúc này ba tên kia đã sắp không nhìn ra hình người, toàn thân xụi lơ, mặt xưng húp như bơm hơi vậy, tiếng rên rỉ hừ hừ còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.
- Đánh như vậy có nặng quá hay không?
Tôn Tam Cường nhíu nhíu mày.
- Yên tâm đi thiếu gia, đều là vết thương ngoài da mà thôi, không chết được!
Tên đại hán khom người đáp.
- Không nặng sao?
- Tuyệt đối không nặng!
- Vậy thì còn chưa đủ!
Tôn Tam Cường tiến lên một bước, giơ chân đạp lên mặt tên trung niên, vừa đạp vừa mắng:
- Cho các ngươi biết dám mạo phạm sớm như vậy này! Cho các ngươi biết dám ảnh hưởng kế hoạch của ta này! Ngu ngốc khốn kiếp, các ngươi cứng rắn thêm chút nữa có phải ta đã lôi kéo được quan hệ với Giang Lăng rồi không...
Đám đại hán bên cạnh vã mồ hôi, bước lên kéo Tôn Tam Cường lại:
- Thiếu gia, lần này thật sự rất nặng rồi, nếu đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!
- Đúng vậy thiếu gia, vừa rồi bọn chúng gây ầm ĩ như vậy, lát nữa đội trị an sẽ tới đó!
- Phù!!!
Tôn Tam Cường ngừng lại, thở ra một hơi xả giận, vỗ tay một cái, nói:
- Dẫn bọn hắn đi khám bệnh, sau đó cho ít tiền... nhắc những người khác để ý Giang Lăng thiếu gia ở nơi này một chút, đừng để lại có tên nào không có mắt xuất hiện chọc tức ta nữa!
Rất nhanh, đám người kia đỡ ba tên đầu heo biến mất không còn thấy tăm hơi...
Trong sân, Giang Tinh Thần khẽ vò đầu, hắn làm ra hai cái bí phương, tuy rằng một lần hành động đã thay đổi được tình trạng sinh hoạt của hắn, nhưng những việc tiếp sau cũng theo đó mà đến. Mặc dù Tôn Tam Cường không có ác ý, thậm chí còn muốn lấy lòng mình, nhưng dù sao cũng là tới tìm. Hôm nay hắn có thể không để cho Tôn Tam Cường cơ hội nói chuyện, phủi tay rời đi, nhưng ai biết sau này lại có tên nào lá gan lớn hơn tìm tới hay không. Xem ra Mạt Hồng Tiêm cũng không có khả năng dọa khiếp tất cả mọi người a.
- Đúng là phải nỗ lực tăng lên địa vị mới được, không có một thân phận quý tộc thì không an toàn a... Tuy nhiên, ta không thể luyện võ... Cảm Mẫn Trận kia thì vẫn chưa biết tác dụng là gì...
Trong đầu Giang Tinh Thần rối bời, khiến hắn có chút choáng váng.
- Quên đi, không nghĩ nữa!
Giang Tinh Thần dùng sức lắc lắc đầu, rồi sải bước đi vào phòng.
Trong phòng, Mị Nhi mặt quay vào bọc chăn, hít thở đều đều.
- Đang ngủ ! May mà hôm nay tiểu nha đầu mệt đến ngất ngư, nếu không vừa rồi bên ngoài ầm ĩ như mỗ heo vậy, nhất định sẽ đánh thức nàng! Nếu nghe được Xuân Hương Lâu tới mua nàng, không biết tiểu nha đầu sẽ thành dạng gì nữa...
Giang Tinh Thần đi tới bên giường, kéo chăn cho Mị Nhi, sau đó xoay người thổi tắt ngọn đèn dầu trên tường, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Nhưng hắn không phát hiện được, ngay khi ngọn đèn dầu tắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Nhi lộ ra nụ cười tươi như hoa. Lúc này trong óc của nàng đang không ngừng vang lên câu nói của ca ca ở ngoài cửa vừa rồi:
- Mị Nhi không phải đầy tớ, nàng là muội muội ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT