Nhạc Phong Hoa tạo ra một huyễn giới giam giữ linh thạch sau đó mở túi Trấn Linh cho Xích Cư thạch vào bên trong, nó không ngừng phản kháng, màu đỏ lóe lên đặc biệt chói mắt.

-“Các ngươi đều là một đám tiểu nhân”. Xích Cư thạch phẫn nộ lên tiếng.

-“Câm miệng”. Mắng luyên thuyên đến Sở Tử Ngôn cũng thấy phiền, dường như cảm nhận uy áp khó hiểu đến từ người nàng Xích Cư Thạch đã có xu hướng an phận.

-“Ta muốn dùng ngươi cứu người có được không?”. Lúc này, Sở Tử Ngôn không còn dáng vẻ trẻ con bá khí nữa mà là chân thành, nghiêm túc, không phải ra lệnh mà là thỉnh cầu, nàng coi như hiểu tính cách của linh thạch này, nếu cứ nhất quyết đe dọa nó chỉ đổi lại kết quả không có được gì chi bằng xem như trao đổi lợi ích, đôi bên cùng có lợi.

-“Ngươi dùng mạng ta cứu người, thật có chút nực cười”. Sở Tử Ngôn sửng sốt, chuyện này nàng thật sự không hề biết, nhìn qua Nhạc Phong Hoa hắn nhún vai chứng tỏ mình cũng không biết.

-“Ngươi dùng mạng ta cứu người khác, như vậy công bằng với ta sao?”. Xích Cư thạch triệt để tức giận rồi, chuyện này thật sự là chuyện nực cười nhất mà mấy ngàn năm qua nó từng gặp. Sinh mạng của người kia trân quý còn sinh mạng của nó là cỏ rác sao?

-“Ngươi cứu hắn, ta đền mạng cho ngươi, có được không?”. Đây là giới hạn của Sở Tử Ngôn nàng rồi, Xích Cư thạch không thể không nhìn nàng, chuyện khó có thể tin, trên đời này vẫn còn người tình nguyện dùng mạng mình để đổi cho người khác sao, nó sống ngàn năm coi như thấu hiểu hết lòng người lại không hiểu được vì cái gì nàng dễ dàng từ bỏ sinh mạng của mình vì một người khác.

-“Ta không xem nhẹ sinh mạng của mình, chỉ là người kia xứng đáng”. Âm thanh chân thành của Sở Tử Ngôn làm rúng động tất cả mọi người ở đây. Bởi vì xứng đáng, là có thể dùng mạng đổi mạng. 

-“Một người trong lúc ngươi cô độc nhất che chở ngươi, bảo hộ ngươi, cho ngươi cảm giác được thương yêu, sưởi ấm trái tim lãnh mạc của ngươi, cho ngươi lần đầu cảm nhận có người thân dung túng là như thế nào, thậm chí sẵn sàng không tiếc mọi giá mặc cho chính mình thương tổn cũng muốn ngươi hảo hảo an toàn, ngươi nói người đó có xứng đáng hay không?” Âm thanh nhè nhẹ đau xót hòa vào bóng đêm tĩnh mịch đi sâu vào tâm khảm mỗi người dâng trào thổn thức, tim như bị ai cào xé, đau âm ỉ. Xích Cư thạch lần đầu cảm nhận thứ tình cảm của con người lại tốt đẹp như vậy, càng hâm mộ cùng khâm phục đoạn tình cảm từ Sở Tử Ngôn. Xứng đáng, có gì không thể chứ, cả hai đều vì nhau chẳng tiếc gì kể cả mệnh, vậy thì mệnh của nó dù kéo dài thêm mấy ngàn năm nữa có ý nghĩa gì chỉ mong một ngày có thể một lần cảm nhận qua cái thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm ấy thì còn gì hối tiếc.

-“Được, ta đáp ứng”. Câu trả lời kiên định của Xích Cư Thạch vang lên phá vỡ trầm mặc lại ngoài dự kiến của tất cả mọi người. 

-“Đa tạ ngươi, khi hoàn thành ta sẽ...”. Sở Tử Ngôn thật lòng cảm kích, gánh nặng cuối cùng cũng đã được bỏ xuống, thoải mái cả người.

-“Không cần”. Xích Cư Thạch vội vàng cắt ngang lời nói của Sở Tử Ngôn, mạng của nàng nó không cần, chỉ cần nàng có thể không bao giờ hối hận khi chấp nhận trả giá vì người kia. Xích Cư thạch thật lòng mong nàng có cuộc sống thật hạnh phúc, trải qua cuộc sống tốt đẹp nhất, cho dù sắp chết nó vẫn rất vui sướng. Sở Tử Ngôn âm thầm gật đầu, hướng nó an tâm, nàng nhất định sẽ hảo hảo sống tốt, tuyệt đối không cô phụ tâm ý của nó vì nàng.

-“Không cần cô độc, sau này ngươi sẽ luôn ở bên ta”. Sở Tử Ngôn nàng nhất định sẽ không để Xích Cư thạch cô độc một mình nữa, trước kia đã đủ rồi, đây cũng chính là điều duy nhất mà nàng có thể làm.

-“Được”. Xích Cư thạch sảng khoái đáp ứng. –“Ngươi không cần áy náy, biết đâu kiếp sau ta lại được trải qua đoạn tình cảm mà ta mong ước”. Xích Cư Thạch gạt bỏ ưu sầu trong lòng hề hề cười nói.

-“Không cần trì hoãn nữa, thực hiện đi”. Nhạc Phong Hoa lên tiếng cắt đứt đoạn đối thoại này, nếu đã quyết định làm lưu luyến nữa chỉ càng thêm áy náy, hắn bảo mọi người ra khỏi phòng chỉ để lại mình cùng Xích Cư thạch.

-“Ngươi thật sự rất có nghĩa khí”. Nhạc Phong Hoa thật lòng tán thưởng Xích Cư thạch, đủ quyết đoán đủ khôn ngoan.

-“Ta sẽ bảo hộ Xích Huyền sơn thay ngươi, sau này lại có thêm một Xích Cư thạch nữa xuất hiện”. Xích Cư thạch cảm động nói không lên lời, bao nhiêu kích động đều giấu trong câu nói giục Nhạc Phong Hoa mau làm. 

-“Bắt đầu đi”.

Nhạc Phong Hoa ngồi đối diện Ngân Phách, hai tay vận yêu lực hướng Xích Cư thạch đến chính giữa hai người, sau đó tập trung một nguồn yêu lực khác phóng xuất sức mạnh của Xích Cư thạch nó nhanh chóng hiển hiện ra màu đỏ chói mắt quay xung quanh Ngân Phách, tia sáng đỏ trải dài khắp cơ thể Ngân Phách hồi phục tất cả các kinh mạch đứt đoạn cùng nội lực đã bị tiêu hao, tiến trình cứ như vậy tiếp tục cho đến khi Nhạc Phong Hoa thấy tia sáng đỏ trên Xích Cư thạch nhạt dần sau đó trở thành một viên đá vô cùng bình thường hắn mới thu hồi yêu lực. Mồ hôi trên trán Nhạc Phong Hoa lan rộng chứng tỏ hắn sử dụng quá nhiều yêu lực, đứng dậy cầm lấy Xích Cư thạch đã mất đi ánh sáng thở dài bước ra ngoài. Đám người Sở Tử Ngôn đã chờ rât lâu một bước cũng không ly khai tận lực trông chừng, khi tiếng mở cửa vang lên, tim Sở Tử Ngôn như lạc nhịp, câu hỏi bên cửa miệng không cách nào mở lời.

-“Tốt rồi”. Nhạc Phong Hoa đi đến trước Sở Tử Ngôn đưa cho nàng viên đá bình thường kia sau đó vỗ vai nàng, tiêu sái cười. Sở Tử Ngôn nắm chặt lấy viên đá, một giọt lệ nóng trong suốt vô thức rơi xuống tan ra tạo thành một vết loang lổ trên bề mặt viên đá, nàng luôn miệng nói nhỏ: –“Thật xin lỗi, thật xin lỗi”, một hồi sau lại là “Thật đa tạ, thật đa tạ”.

-“Phong Hoa, đa tạ ngươi”. Cho đến khi Nhạc Phong Hoa muốn cất bước trở về nghỉ ngơi, âm thanh nhè nhẹ của Sở Tử Ngôn vang lên. Nhạc Phong Hoa mỉm cười khua tay bảo không cần để ý, trên đời này tìm được một người bằng hữu như nàng hắn còn cầu gì hơn.

-“Ta cũng có phần tại sao không đa tạ ta”. Tiểu Mao bất bình kháng nghị

-“Đúng vậy, nha đầu không có lương tâm”. Ngân Tu cũng phối hợp lên án.

-“Bởi vì, đó là trách nhiệm của hai ngươi”. Sở Tử Ngôn lấy lại vui vẻ quyết định trêu ghẹo cả hai.

-“À, hay là lúc A Ngân tỉnh lại ta đi nói với hắn ngươi cứu hắn đòi trả công, ừm nên như vậy. Còn nữa Tiểu Mao à, ngày mai ta đi gặp mẫu thân ngươi một chút nói ngươi giúp đỡ chủ nhân cần hồi báo”. Nói xong, Sở Tử Ngôn bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ cất bước rời khỏi, Ngân Tu cùng Tiểu Mao hét lớn chân chó đuổi theo nàng, nào là ta sai rồi, ta không có ý gì, ta cái gì cũng không cần, cứu được người là tốt rồi cái gì cũng không cần. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play