Một lúc sau, nhìn ôn tuyền ngay phía trước Sở Tử Ngôn mặt nóng lên lấy tay vỗ vỗ trán, nàng cảm ứng kiểm tra động tĩnh xung quanh, lúc này mới bắt đầu thực hiện công việc nữ hầu của mình. Bàn tay đặt trên y phục Ngân Phách run run, khuôn mặt non nớt nhiễm đỏ một tầng, đầu tiên là lớp áo bào đen viền bạc tiếp theo là lớp áo ngoài cuối cùng là lớp áo lót trắng tinh, lúc này Sở Tử Ngôn chần chừ mãi không dám xuống tay lại không biết làm thế nào cho phải nên trực tiếp xé rách vạt áo trước người mình quấn quanh mắt xem như không thấy gì mới tiếp tục cởi bỏ lớp y phục cuối cùng của Ngân Phách. Sở Tử Ngôn ngồi bệch xuống đất thở thật sâu một hơi điều chỉnh nhịp tim đập liên hồi, chuyện này thật sự cần biết bao dũng khí aaa, nàng dìu Ngân Phách đến một nơi cạn nước lưng tựa vào bờ, sau đó chính mình núp sau tảng đá lớn gần đó bắt đầu tắm rửa. Lúc này, Sở Tử Ngôn thong thả cởi y phục trên người híp mắt thích thú nghịch nước, nàng thoải mái bật ra tiếng ngâm yêu kiều vóc nước xối lên vai và mặt. Làn da trắng nõn không tỳ vết được ánh trăng soi rọi ánh lên bóng hình kiều mỵ in trên mặt nước, mái tóc đen mượt trải dài theo dòng nước hòa vào làn gió bay nhè nhẹ thật câu hồn đoạt phách. 

-“Để cho bản cô nương hầu hạ ngươi, đợi ngươi tỉnh lại sẽ rất khó coi”. Sau khi tắm cho mình thật sạch sẽ, Sở Tử Ngôn liếc nhìn bức tượng hoàn mỹ đằng kia hừ lạnh. Lời nói đầy oán khi nhưng ánh mắt lại không thể che được tầng đau thương nhàn nhạt. Ở cái nơi xa lạ này, Ngân Phách chính là điểm tựa duy nhất, người thân duy nhất mà nàng có thể tín nhiệm cùng ỷ lại, nhìn hắn ngày một tiều tụy trái tim nàng chưa bao giờ ngừng lo lắng.

-“A Ngân, nếu ngươi tỉnh lại cho dù khó khăn vạn phần ta cũng cam nguyện trả giá hết thảy”. Môi anh đào khẽ mở, Sở Tử Ngôn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Ngân Phách từ lông mày cương nghị cho đến mũi cao thẳng cuối cùng dừng lại nơi đôi môi tái nhợt lạnh băng kia, trong lòng một mảnh phiền muộn lẩm bẩm.

-“Khi nào ta lại được thấy ngươi cười với ta”. Sở Tử Ngôn thở dài, dùng khăn tay thêu liên hoa giúp Ngân Phách thanh tẩy mọi khói bụi trên đường, bàn tay nhỏ bé chạy loạn từng tất thịt trên người hắn, tim nàng hiện giờ như một chú thỏ con hoạt náo đập liên hồi, mỗi một cử động đều rút không ít khí lực của nàng. Thân trên Ngân Phách vẫn hoàn mỹ như một pho tượng điêu khắc vững chãi lại bền chắc, tuy thân dưới hắn được làn nước bao phủ nhưng vẫn khiến tâm Sở Tử Ngôn run rẩy một phen. Bỗng, một đôi tay to lớn mà hữu lực bắt lấy cái tay của nàng cố định lại một chỗ, lúc này Sở Tử Ngôn ngạc nhiên mới phát hiện người bất tỉnh mấy ngày qua đã tỉnh lại, vui mừng khôn xiết thể hiện rõ mồn một qua ánh mắt lưu ly nàng liền kiềm lòng không đậu kích động ôm chầm lấy hắn.

-“A Ngân, ngươi tỉnh rồi, tốt quá, thật tốt quá.”. Ngân Phách vòng tay ấn nàng vào lồng ngực hắn, đáp trả cái ôm ấm áp của nàng, mỉm cười.

-“Chỉ là nhất thời tỉnh lại cũng không biết khi nào sẽ thành cái bộ dạng kia”. Ngân Phách bất đắc dĩ đổi lại làm Sở Tử Ngôn liên tục lắc đầu, dường như không muốn lại thấy hắn bất tỉnh như vậy, mỗi lần nhìn hắn hôn mê tim nàng sẽ đau lòng, sẽ ăn ngủ không yên, lúc nào cũng bất an, nàng thật sự không muốn điều đó tái diễn.

-“Ta nhất định sẽ sống bảo hộ tốt cho ngươi”. Sở Tử Ngôn đang chìm nổi trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình sau khi nghe được những lời này, bao nhiêu lo lắng cùng thương nhớ phút chốc biến thành giọt lệ ấm nóng rót vào tấm lưng trần của Ngân Phách. 

-“Nha đầu ngốc, ta không chết được, khóc cái gì?”. Ngân Phách đau lòng xiết nhẹ thân thể run rẩy bên trong nhẹ giọng trấn an.

-“Ta tin ngươi nhất định sẽ không bao giờ bỏ ta lại một mình, nhất định sẽ”. Sở Tử Ngôn trở ra dùng bàn tay quơ loạn trên mặt, bôi đi dấu vết vừa mới khóc xong, gật đầu kiên định nhìn Ngân Phách. Ánh mắt Sở Tử Ngôn đặc biệt sáng, trong đôi mắt còn tồn đọng chút lệ quang càng khiến thêm long lanh xinh đẹp. Ngân Phách không tự chủ cúi thấp xuống, Sở Tử Ngôn ngây người đón nhận, khi môi cả hai gần kề trong không gian liền truyền đến âm thanh tiếng sấm đùng đoàng, hắn cùng nàng đồng loạt nâng cao cảnh giác, trong chớp mắt cả 2 đều y phục chỉnh tề yên vị trên bờ, Ngân Tu cũng chạy đến, thấy Ngân Phách đã tỉnh, lập tức cung kính kêu một tiếng “Thánh quân”. 

-“Không có việc gì vất vả cho ngươi, có vẻ như có tộc muốn độ kiếp”. Ngân Phách phất áo bào trầm giọng.

-“Có khả năng là người Hồ tộc”. Ngân Tu gật đầu, nhìn dư quang tia chớp trên trời, suy đoán.

-“Mau chóng ly khai”. Ngân Phách cau mày thật chặt, nghiêm nghị ra lệnh.

-“Đây là Thất Lôi trong Cửu Lôi, uy lực không thể xem thường có thể độ kiếp này chắc chắn có địa vị cao trong tộc đương nhiên không thể thiếu quân lính sâm nghiêm túc trực, người đông thế mạnh không nên trêu thêm phiền phức”. Sở Tử Ngôn nhíu mày nghi hoặc với Ngân Phách, Ngân Tu nhận thấy liền thay lời giải đáp thắc mắc của nàng. Sở Tử Ngôn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, không tính Ngân Phách và Ngân Tu là người khác tộc, chỉ riêng một nhân loại nho nhỏ như nàng cũng đủ chết cả ngàn lần. Cỗ kiệu xuất hiện trong nháy mắt, Sở Tử Ngôn nhanh chóng dìu Ngân Phách vào trong, ly khai nơi này ngay lập tức. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play