Hoa Xuân các là kĩ viện nổi nhất thành. Ở đây nổi tiếng về điều gì? Có phải vì nhiều kĩ nữ xinh đẹp hay là quán có nhiều món ngon hoặc là nhiều tiểu thụ xinh đẹp! Khụ khụ! Tất nhiên không phải mà là vì...tài nghệ trứ danh. Mà cái gì là tài nghệ trứ danh đó chính là "cầm, kì, thi, họa" của bốn hoa khôi đứng đầu danh mục này. Hoa Xuân các không chỉ có cầm như những kĩ viện mà còn có kì, thi, họa. Ở Hoa Xuân các còn có một tục lệ "Nếu như ai có thể thắng được một trong bốn vị hoa khôi trong bốn danh mục này! Thì sẽ có được đêm đầu tiên của một trong bốn vị hoa khôi này". Nghe được tin này ai ai cũng đỗ xô vào Hoa Xuân các ngay cả giang hồ võ lâm cho đến thư sinh nho nhã cũng đổ xô vào thi thố nhưng..chỉ nhận được một kết qủa "thua cuộc" tay không ra về.

Tại trong gốc hẻm nhỏ nào đó ở thành Phượng Hoàng có hai cái bóng người một trắng một đỏ đang không ngừng đi về phía trước.

"Tiểu muội muội chúng ta đang đi vậy? Sao muội không nói? Đây đâu phải là đường đến Hoa Xuân các? Tiểu muội à...! Tiểu muội...!"

Suốt quảng đường đi Phượng Dạ Hàn nói không ngừng nghỉ làm cho Phượng Ánh Tuyết không khỏi bực mình. Mắt nhìn thấy sắp tới nơi, Phượng Ánh Tuyết không khỏi mừng thầm. Lúc này nàng chưng ra cái khuôn mặt lạnh tanh nói.

"Huynh có đem theo Băng Ngọc Liên không?"

Nghe thấy Phượng Ánh Tuyết hỏi, hắn nhanh lẹ trả lời"Có! Đương nhiên là có a!"

Phượng Ánh Tuyết gật đầu sau đó lại về phía trước, để lại Phượng Dạ Hàn còn đứng đó không hiểu gì.

"Nè! Tiểu muội muội đợi ta với! Ta còn chưa nói xong mà!"

------ta đây là đường cách tuyến rượt đuổi-----

Đứng trước cửa cổng màu đỏ, đằng sau là một mái đình đơn sơ, có hai thị vệ đang đứng canh cổng. Tuy hai người này nhìn qua không có tướng tá đầu gấu nhưng lại có võ công rất cao thậm chí là hơn hắn một bậc mà còn là ánh mắt sát khí ngất trời. Nhưng..có ai nói cho hắn biết vì sao tiểu muội muội hắn lại đeo mặt nạ a! Thậm chí hắn luôn đi theo nàng mà còn không biết tiểu muội muội hắn đeo lên từ lúc nào nữa! Phượng Dạ Hàn nghĩ thầm.

Phượng Ánh Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi, giật mình, lo lắng.v.v..nói chung cái mặt như tuồng hát cải lương biến hoá không lường, làm nàng rất muốn cười a!

"Đi thôi!"khuôn mặt không chút gợn sóng của Phượng Ánh Tuyết nhẹ nhàng nói.

"Đi...đi! Này tiểu muội muội của ta đây không phải là cổng sau của Hoa Xuân các sau vì sao ta phải đi đường này mà không vào cổng chính!"hắn ngu ngơ hỏi.

"Không lẽ huynh muốn vào cổng chính để cho mấy kỉ nữ đó ăn huynh luôn sao!?"

"Ha...ha..kh..không muốn! Không muốn!" hắn âm thầm lao mồ hôi.

Lúc này Phượng Ánh Tuyết mới tiến lên phía trước nhìn hai gã gác cổng. Hai tên gác công vừa nhìn thấy chiếc mặt nạ vội cung kính cuối đầu chào nàng miệng hô lên hai từ "Các chủ" sau đó cung kính mở cổng cho nàng vào. Hạt loạt qúa trình vừa duễn ra xong khiến cho Phượng Dạ Hàn hắn đây không khỏi trố mắt nhìn nhưng điều quan trọng hơn hắn nghe được gì từ hai tên gác cổng là "Các chủ!" Các chủ đó.

Lần này Phượng Ánh Tuyết quay lại nhìn hắn, nhìn thấy biểu tính trên khuôn mặt không khỏi muốn cười lần hai. "Đại ca a! Về sau còn nhiều chuyện hay ho hơn nữa a! Cho nên huynh cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa!" nàng nói thầm.

Phượng Dạ Hàn lúc này mới tiến lên định đi vào thì hai tên gác cổng lại chặn không cho hắn đi, nói với giọng điệu máy móc, sắc lạnh.

"Lệnh bài! Không có không vào!"

Nghe được hai tên gác cổng nói vậy, hắn mới nhớ ra lúc nảy nàng có nhắc với hắn về Băng Ngọc Liên. Lúc này hắn lấy ra từ trong ngực mình một miếng bạch ngọc nhưng lại tản ra khí hàn của băng đưa đến trước mặt hai tên gác cổng. Hai tên gác cổng nhìn thấy không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh càng cung kính hơn vừa nảy, nhường đường cho hắn vào.

Hắn bước vào không khỏi thắc mắc " hình như vừa nảy! Hai tên gác cổng còn cung kính ta hơn tuểu muội muội nhỉ?!" hắn nghĩ.

Thấy Phượng Dạ Hàn đã vào được nàng mới lên tiếng "Đi thôi!". Hắn nghe thế vội vàng nối gót theo sau nàng vào Hoa Xuân các.

Thấy người vừa đi, hai tên gác cổng không khỏi đưa tay áo lên lao mồ hôi.

"Vừa nảy ngươi có thấy Băng Ngọc Liên không?"

"Đương nhiên thấy! Nhưng quả thật không ngờ Băng Ngọc Liên lại có thật a mà còn lại rơi vào tay tên tiểu tử đó a!"

"Nhưng mà ngươi đừng có quên Băng Ngọc Liên là vật có linh tính, có thể nhận chủ với lại hắn còn đi chung với Các chủ của chúng ta nữa xem ra thân phận cũng không phải là nhỏ a!"

Hai tên gác cổng ngươi nói một câu, ta nói một câu như vậy nhưng rất nhanh chóng lại trở về vị trí của mình gác cổng tiếp. Nhưng Băng Ngọc Liên vẫn còn một bí mật nữa mà chỉ có gia tộc truyền thừa của Băng Ngọc Liên mới biết được và cũng như thân phận thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play