“ Nhưng mà…” Ngay lúc vẻ mặt mọi người còn đang uể oải khi nghe tin người nọ đã chết, Liễu Không đại sư lại chuyển hướng câu chuyện làm cho mọi người trong đại sảnh lóe lên ánh mắt hi vọng, theo dõi chăm chú. Quả nhiên Liễu Không đại sư cũng không làm mọi người thất vọng, nói ra điều mà bọn họ chú ý, cũng là điểm mấu chốt của vấn đề: “Nhưng mà trước khi đi, vị thí chủ kia có để lại một câu, đúng là có đường vào Ẩn Môn.”

Mọi người nghe xong, cảm giác vui sướng nổi lên trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên bộ dáng tiếc hận sâu sắc.

“Thí chủ đó nói, cửa vào Ẩn Môn ngay tại…ngay tại Vụ Lâm, muốn đi Ẩn Môn nhất định phải đi qua Vụ Lâm mới được, còn những chuyện sẽ phát sinh khi đi qua Vụ Lâm thì không thể biết trước được, thí chủ này chỉ kịp lưu lại mấy chữ Vụ Lâm liền….Ai, a di đà phật.” Liễu Không đại sư nói xong lời cuối cùng không khỏi tiếc hận thở dài một tiếng.

Vụ… Vụ Lâm? Thì ra lối vào Ẩn Môn là ở Vụ Lâm? Bọn họ sao không sớm nghĩ tới chứ, ai nha, như vậy cũng xác thực lời đồn đại trên giang hồ về Ẩn Môn bí mật kia là đúng. Nơi đó đúng thật là cửa ải thứ nhất, nhưng nơi đó quanh năm tràn ngập sương mù bao phủ, không hề tiêu tan, những người đi vào trong đó cũng không thấy đi ra, dường như đều biến mất, từ đó về sau cũng không có người dám tự tiện đi đến Vụ Lâm nữa. Cũng không ai biết bên trong có những nguy hiểm gì, nếu vạn bất đắc dĩ phải hy sinh mạng sống của mình ở nơi đó thì tất cả đều là không công, nếu vì kho báu mà mình còn không biết chính mình có lấy được hay không mà lại phải tặng không sinh mạng của mình….Điều này….

Rốt cuộc là đi hay là không nên đi đây?.. Trong một khoảng thời gian ngắn, những tin tức mà mọi người nghe được làm cho ai nấy đều rối rắm, do dự rốt cuộc có nên đem tính mạng của mình ra đánh cược một lần hay không, nói không chừng còn có thể đoạt được chìa khóa của kho báu, nhưng nếu đi thì mạng …

“Ách, lão phu thấy giờ dùng cơm đã sắp đến, xin chư vị chờ trong chốc lát, lão phu đi dặn người chuẩn bị cơm trưa đợi lát nữa sẽ đưa đến phòng cho từng vị, về phần các vị cuối cùng có muốn đi đoạt chìa khóa hay không trước hết nên về phòng cẩn thận suy nghĩ, đại sự liên quan đến tính mạng vẫn nên suy nghĩ cho thấu đáo.” Mộ Dung Chí nhìn thần sắc mọi người đang rối rắm không biết làm sao, liền mở miệng khuyên, bộ dạng thì như là suy nghĩ cho bọn họ, nhưng sự thật thì không phải như thế?

“ Mộ Dung trang chủ nói có lý, đại sự liên quan đến tính mạng này phải suy nghĩ cho kỹ mới được, tin tức đột ngột này cũng làm cho chúng ta kinh ngạc quá mức, các vị vẫn nên tự về phòng của mình trước suy nghĩ cho kỹ đi.” Một vị nhân sĩ đã lớn tuổi có địa vị trên giang hồ rất đồng ý với ý kiến của Mộ Dung Chí, phụ họa ông nói với mọi người.

“Được, chúng tôi về phòng mình trước, cáo từ.” Nghe được ông nói như vậy, trong lòng mọi người cũng đều rõ ràng, lập tức gật đầu đáp lại.

“Vậy chúng tôi cũng trở về phòng trước.”

“Ta cũng vậy.” Một đám người ở đại sảnh đều trở về phòng của mình, những người còn lại không có ý kiến gì cũng lần lượt quay trở về phòng.

“Chuẩn bị một chút, cái chìa khóa, Mục Thế Thiên ta sẽ dùng cho tình thế bắt buộc!” Trở về thư phòng, nam tử khí phách mở miệng nói với hộ vệ bên cạnh, đôi mắt ưng nở rộ tinh quang, khí phách hừng hực trên vầng trán, nhìn không sót một cái gì, uy nghiêm hiện rõ vô cùng.

“Chủ tử không thể, rừng Vụ Lâm quanh năm sương mù bao phủ, quan trọng là nếu chủ tử xảy ra chuyện bất đắc dĩ, Hoàng thượng….” Nam tử khí phách nghe được lời nói của hộ vệ bên cạnh có ý ngăn cản, muốn thuyết phục hắn buông tha cho ý định này, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Mục Thế T hiên cự tuyệt cắt đứt.

“Không có gì là bất đắc dĩ cả! Mục Thế Thiên ta muốn gì mà không thể không chiếm được, đi chuẩn bị, ta không muốn nhắc lại lần thứ hai!”

“Vâng..” Tên hộ vệ nhìn Mục Thế Thiên thái độ kiên định đáng tin, ánh mắt còn chần chừ muốn khuyên bảo hắn nhưng cái nhìn của Mục Thế Thiên làm hắn phải rùng mình, khí phách uy nghiêm vốn có trên người hắn toát ra làm cho tên hộ vệ đành phải buông thả cho ý nghĩ của mình, cúi đầu vâng một tiếng, sau đó liền nhận mệnh đi thu thập một số thứ cần dùng làm vật phẩm.

“Ngươi nói chúng ta nên đi đến Vụ Lâm chơi một chút hay là không đi đây?” Trở lại phòng, Phong Nhiễm Tuyệt lấy hai tay chà sát với nhau liên tục giống như đang suy ngẫm cái gì rồi sau đó nhìn bạn tốt Cung Mạch Khiêm đang ngồi ở phía đối diện cất tiếng nói.

Cung Mạch Khiêm nghe được ý hỏi của bạn tốt cũng không lập tức trả lời y ngay,nhưng Tịch đang bay lơ lửng trong không khí thì đã kích động bay qua bay lại, liên tục nói đi đi. Đáng tiếc lời hắn nói chỉ có Vân Khinh, Cung Mạch Khiêm và Thanh Y nghe được, Phong Nhiễm Tuyệt đưa ra vấn đề căn bản là không chú ý tới hắn, cho nên đối với Phong Nhiễm Tuyệt mà nói, vô luận Tịch có kích động như thế nào cũng không khiến y chú ý được.

Đi chứ! Đi chứ! Có chuyện vui sao lại không đi? Cái tên thối nhà ngươi dám không đếm xỉa đến ta!?

Tịch bay qua bay lại ồn ào bên cạnh Phong Nhiễm Tuyệt đòi đi nhưng lại bị y làm cho tức đến mức xì khói, nổi trận lôi đình muốn chỉnh y, nhưng nó vốn đã quên Phong Nhiễm Tuyệt căn bản là không nhìn thấy, cũng không thể nghe nó nói chuyện. Nhiều lắm thì thời điểm nó xuất hiện bên cạnh Phong Nhiễm Tuyệt, anh chàng kia cũng chỉ có thể cảm nhận thấy một cỗ khí lạnh thôi. Tịch nói lời này thật đúng là làm cho Phong Nhiễm Tuyệt vô cùng oan ức.

“Này …Cái tên Tịch kia liệu có phải cũng đang ở đây hay không? Như thế nào mà ta lại cảm thấy tiếng gió lạnh lẽo thế nhỉ?” Chính tại thời điểm còn đang suy nghĩ muốn đi chơi một chút hay không, Phong Nhiễm Tuyệt đột nhiên cảm giác được một cỗ hơi thở lạnh lẽo, hắn lập tức lấy hai tay chà sát vào nhau, ôm lấy mình mong tìm được một chút ấm áp, dò xét nhìn quanh bốn phía rồi hỏi Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh.

Chết tiệt! Ta hưng phấn quá độ rồi, thiếu chút nữa quên mất tiểu tử này vốn không thể nhìn thấy ta! Hỏng bét! Tính sai người rồi.

Nghe được lời nói của Phong Nhiễm Tuyệt, lại thấy y nhìn quanh mãi mà không hề nhìn đến chỗ nó, ánh mắt Tịch đã muốn phát ra lửa. Ngay lập tức phản ứng lại, lúc này mới nhớ Phong Nhiễm Tuyệt vốn không nhìn thấy nó, trên mặt liền xuất hiện một cái vẻ mặt ảo não rồi mới từ bỏ ý định dụ dỗ từ chỗ Phong Nhiễm Tuyệt mà bay tới bên cạnh Vân Khinh, phải tiếp tục dụ dỗ, năn nỉ, móc nối với nàng mới được.

Vân Khinh à, chúng ta đi đi! Đi đi mà!

Tịch bay tới trước mặt Vân Khinh, đôi mắt quỷ rưng rưng chớp chớp nhìn Vân Khinh, không ngừng bày tỏ khát vọng mãnh liệt muốn Vân Khinh đồng ý đi Ẩn Môn.

“Đi đến đó chơi đùa cũng tốt.” Vân Khinh im lặng nhìn ánh mắt đó của Tịch thì đành thản nhiên nói với Phong Nhiễm Tuyệt, lời này nói ra quả thực là vân đạm phong khinh, giống như nơi bọn họ muốn đi không phải là Vụ Lâm đầy nguy hiểm mà chỉ giống như những nơi bình thường khác.

Ha ha ha! Ta biết ngay là Vân Khinh nhà chúng ta rất dễ dụ mà! Ha ha ha!

Nghe thấy Vân Khinh mở miệng đồng ý đi, Tịch cười đến vô cùng sáng lạn, vô cùng hưng phấn, càng giống như đánh tiết gà, không ngừng bay lượn trên đầu Vân Khinh, chỉ còn kém mỗi việc không khoa chân múa tay vui sướng nữa thôi.

Cung Mạch Khiêm đang ôm Vân Khinh nghe được quyết định của nàng thì cũng không nói gì, chỉ nhìn nữ nhân thanh nhã, lạnh nhạt trong lòng, hơi hơi nhíu mi, nhưng trên khuôn mặt tuấn dật vẫn là vẻ tươi cười dịu dàng như trước. Nếu mèo con đã quyết định, thân làm phu quân của nàng sao có thể phản đối? Chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ không chút do dự thực hiện, chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh mình là đủ, hắn sẽ chăm sóc, bảo vệ nàng thật tốt.

“Ách …..được.” Phong Nhiễm Tuyệt nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Vân Khinh liền lên tiếng đáp lại. Dù sao y cũng muốn đi xem cái Ẩn Môn vô cùng thần bí kia có thật sự khủng bố giống như lời giang hồ đồn đại hay không? Ngũ hành bát quái trận, cơ quan ngầm ư? Y rất muốn đi mở mang kiến thức một phen.

…………..

“Đa tạ Mộ Dung Trang chủ đã khoản đãi. Lão nạp được Mộ Dung Trang chủ mời đến, nhưng giờ nếu đại hội kén rể của của Mộ Dung Đại tiểu thư đã hủy bỏ, như vậy lão nạp cũng sẽ không quấy rầy Mộ Dung Trang chủ nữa, cáo từ.” Sau khi mọi người dùng cơm xong, Liễu Không đại sư tiến lên nói lời chào từ biệt với Mộ Dung Chí.

“Vậy lão phu cũng không dám giữ đại sư lại lâu, đại sư đi đường cẩn thận.” Mộ Dung Chí đứng dậy tiễn Liễu Không đại sư ra đến tận cửa.

“Các vị đã suy nghĩ kỹ hay chưa?” Mộ Dug Chí quay mặt về phía mọi người hỏi.

“Mấy huynh đệ chúng ta đều đã quyết định, vẫn nên trở về chăm chỉ luyện tập cõ công cho tốt thì hơn, hiện tại chúng ta còn chưa có cái năng lực kia. Như vậy, Mộ Dung Trang chủ, huynh đệ chúng ta xin phép cáo từ.” Vài nam tử trẻ tuổi còn thanh niên đứng lên ôm quyền nói với Mộ Dung Chí, dứt lời liền cất bước rời đi, mấy người còn lại cũng ôm quyền hành lễ với Mộ Dung Chí rồi tiếp bước theo sau.

“Cái này…, chúng ta đều là một đám người tuổi tác đã cao, rất nhiều người cũng không chịu được chiến đấu giằng co, cứ để đám người trẻ tuổi xông xáo này đi đi, lão phu cáo từ.” Chờ đợi mấy người kia nói xong, một lão nhân nhìn qua tầm sáu mươi, bảy mươi tuổi cũng tiến lên nói, theo sau còn có vài người khác hiển nhiên là đi cùng nhau, nói xong liền rời khỏi Mộ Dung sơn trang.

“……”

“…….”

Cứ như thế không ngừng có người đi đến chào từ biệt Mộ Dung Chí, chỉ chốc lát sau, số người rời đi đã hơn phân nửa.

“Các vị còn ở lại đều đã quyết định xông vào mật đạo một lần sao? Tốt lắm, lão phu cũng có một đề nghị không biết chư vị cảm thấy thế nào? Ai cũng không biết bên trong Vụ Lâm có gì nguy hiểm, không bằng mọi người chúng ta cũng nhau đi đến Vụ Lâm, như vậy trên đường đi cũng có thêm bạn, bất đắc dĩ nếu có gì nguy hiểm mọi người còn có thể giúp đỡ nhau một phen, chư vị cảm thấy thế nào? Đương nhiên, nếu không muốn cũng có thể không làm như vậy, lão phu cũng không miễn cưỡng.” Mộ Dung Chí nhìn đám người nay chỉ còn lưu lại một phần nhỏ thì tỏ ra tốt bụng đề nghị, phân tích tường tận đạo lý thiệt hơn trong đó.

“Ta đồng ý với đề nghị của Mộ Dung Trang chủ.” Một người trong đó sau khi nghe xong lập tức nói, đề nghị như vậy có thể không động tâm sao? Một người mạo hiểm đi một mình nói không chừng có thể là một đi không trở lại, nhưng nếu cả một đám người cùng đi với nhau vậy chẳng phải tốt hơn sao? Ít nhất nếu mình gặp nguy hiểm, nói không chừng người bên cạnh có thể giúp mình một phen cứu mình một mạng, suy nghĩ cho tính mạng của chính mình đương nhiên là đồng ý.

“Ta cũng vậy!” Những người này đều không ngu ngốc, có thể giảm bớt một phần nguy hiểm cho tính mạng của mình liền tăng thêm cơ hội đến gần bảo tàng, vì thế liền mở miệng phụ họa theo.

“Chúng ta cũng vậy!”

“Còn có nhóm chúng ta nữa!”

“Ai nha, còn nói nhiều như vậy để làm chi, đều cùng đi thôi, trên đường đi còn có thể chiếu cố lẫn nhau nữa.” Một người trong đó tính cách khá hào sảng nghe đến mấy cái này, thấy mọi người đều có bộ dạng đồng ý thì trực tiếp lớn tiếng nói.

“Được, được.” Những người đó nghe xong ý kiến của mọi người đều lên tiếng đồng ý.

“Nếu chư vị đều đồng ý thì các vị hãy trở về thu thập một ít hành lý đi, những gì cần mang theo thì đều mang đi, sau thời gian hai nén hương mọi người cùng tập hợp ở đại sảnh để chúng ta cùng nhau lên đường.” Mộ Dung Chí thấy mọi người không có ý kiến phản đối liền nói.

Mọi người nghe ông nói xong, không nói hai lời, lập tức quay trở về phòng mình, nhanh chóng thu thập mọi thứ.

…………

“Ai nha, đợi lão tử! Mệt chết lão tử! Nghỉ ngơi đã, nghỉ ngơi đã, nơi này rốt cuộc còn cách Vụ Lâm bao xa nữa vậy? Sao mà đã đi mấy ngày rồi còn chưa tới?” Một đại hán cao lớn ngồi ở trên một thân cây thấp la lớn, không định đi tiếp nữa.

“Được rồi, cũng đã đi lâu như vậy rồi, trước tiên chư vị đều dừng lại nghỉ ngơi đi, bổ sung thể lực đã cạn xong chúng ta tiếp tục đi.” Mộ Dung Chí quay đầu nhìn đại hán kia sau đó quay sang nói với mọi người.

Mọi người nghe được ông nói như vậy cũng đều đi tìm một mặt cỏ sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi, đi suốt vài canh giờ đích thực là có chút kiệt sức.

“Nào đến đây, uống ngụm nước cho đỡ khát.” Ngồi trên một đám cỏ cách đám người kia một khoảng khá xa, Cung Mạch Khiêm đưa một túi nước đã được mở sẵn cho Vân Khinh, trong mắt tràn đầy nhu tình còn xem lẫn một tia đau lòng sâu sắc. Tuy biết mèo con không phải thuộc loại nữ tử nhu nhược, nhưng nhìn nàng phải đi suốt mấy canh giờ không nghỉ ngơi, trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng.

“Ta không sao, chàng cũng uống chút nước đi.” Tuy rằng Cung Mạch Khiêm che dấu khá tốt, nhưng với hiểu biết của Vân Khinh về hắn, lẽ nào nàng lại nhìn không ra? Uống xong mấy ngụm nước, nàng liền đưa cho hắn, một chút cũng không ý thức được mình vừa chạm môi vào miệng túi nước kia, giờ Cung Mạch Khiêm cũng uống….Cái đó….không phải gọi là gián tiếp hôn môi sao.

Nhìn Vân Khinh đưa túi nước qua, Cung Mạch Khiêm cười khẽ tiếp nhận, không nói hai lời liền đưa lên miệng uống, cho dù chỉ là hành động hết sức đơn giản nhưng chính những động tác như vậy ở trên người hắn lại toát lên vẻ vô cùng tao nhã. Cung Mạch Khiêm uống nước xong, đôi mắt hẹp dài mỉm cười, nhìn chăm chú vào Vân Khinh, môi bạc khẽ mở, âm thanh từ tính theo đó tràn ra: “Nước, thật ngọt.”

“….” Hiểu được thâm ý trong lời nói đó, Vân Khinh lúc này mới kịp phản ứng lại, không nói gì chỉ liếc hắn một cái, thằng nhãi này! Quả nhiên vẫn cái bộ dạng như cũ, không lúc nào không nghĩ biện pháp trêu chọc mình.

“Này, này, hai vị đừng coi một người còn đang sống sờ sờ khỏe mạnh là ta đây như không khí có được không? Bản đại nhân còn chưa đến mức khiến các ngươi không thèm để ý chứ? Không cần kích thích người cô đơn là ta đâu.” Ngồi ở một bên, Phong Nhiễm Tuyệt nhìn Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh mắt đi mày lại, “liếc mắt đưa tình”, nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở tình yêu lớn của bọn họ là bên cạnh vẫn còn người đang sống.

“Như thế nào? Ngươi ghen tị? Nếu hâm mộ ta sao ngươi không tìm một người hoặc là nhanh chóng thu phục người trong lòng ngươi đi.” Cung Mạch Khiêm nghe Phong Nhiễm Tuyệt oán giận, trên khuôn mặt tuấn dật không hề có một chút áy náy, nhìn sang bạn tốt không khỏi nhướn mày trêu trọc nói, nói xong lời cuối cùng ánh mắt còn như có như không liếc về phía Thanh Y đang ngồi bên cạnh đầy thâm ý.

“Khụ khụ khụ… Hai vị cứ tiếp tục, cứ việc tiếp tục, tiểu nhân không quấy rầy các vị nữa, ta không nhìn thấy cái gì hết, cái gì cũng không nhìn thấy.” Nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Cung Mạch Khiêm y liền biết nếu y còn nói tiếp, không chừng sẽ tự mình nói ra những thứ không nên nói. Ai, cùng con hồ ly này chơi trò đấu trí quả thực chính là tự chuốc lấy khổ mà! Ai, vì sao Mạc Ngôn, Mạc Ngữ lại bị bạn tốt phái trở về, ở lại đây làm bạn với y có phải tốt không cơ chứ?

Lại nói,trước khi xuất phát tới nơi này, Cung Mạch Khiêm đã phân phó Mạc Ngôn, Mạc Ngữ quay trở về Minh Cung đợi, chẳng may có chuyện gì cũng kịp thông báo cho hắn. Vốn Mạc Ngôn không chịu, tuy không biết Vụ Lâm tồn lại nguy hiểm gì nhưng thêm một người chẳng phải cũng bớt đi một phần nguy hiểm hay sao? Chẳng may chủ tử bọn họ có xảy ra chuyện gì thì bọn họ muôn lần chết cũng không hết ân hận, được rồi, tuy rằng chủ tử bọn họ có võ công cao cường sẽ không dễ dàng gặp chuyện như vậy, nhưng mà hắn cũng chỉ là phòng ngừa trường hợp vạn bất đắc dĩ thôi. Nhưng chỉ có điều không đợi Mạc Ngôn thuyết phục, Cung Mạch Khiêm liền liếc Mặc Ngữ một cái, Mạc Ngữ không nói hai lời bèn tha Mạc Ngôn đi luôn.

Thanh Y thản nhiên liếc nhìn Phong Nhiễm Tuyệt bị Cung Mạch Khiêm nói cho á khẩu không trả lời được, nhìn đến vẻ mặt buồn bực của y, thần sắc lạnh lùng của Thanh Y thoáng hiện lên nét cười rất nhanh, nhanh đến mức người ta không thể bắt gặp được.

Nhưng lại bị Vân Khinh vẫn luôn chú tâm quan sát bọn họ thấy được, trong cặp mắt đen như trân châu của nàng lơ đãng xẹt qua một tia dị quang rồi rất nhanh chìm vào đáy mặt không chút dấu vết, vẻ mặt của nàng vẫn như cũ là một dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững.

Ngồi ở một chỗ khác có vẻ xa xôi, Mục Thế Thiên giống như lơ đãng liếc nhìn về phía Cung Mạch Khiêm bên này một cái, mắt ưng đen sẫm lóe lên thâm ý, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Mọi người cố gắng nghỉ ngơi cho tốt? Nghỉ ngơi xong chúng ta tiếp tục lên đường, đi một đoạn nữa cũng sắp đến ranh giới Vụ Lâm rồi.” ——

“Được rồi. Nếu mọi người đã nghỉ ngơi đủ, đoàn người chúng ta nhanh chóng đứng lên đi thôi, còn xa như vậy đoán chừng đến đó sắc trời cũng tối rồi.” Một người trong đám nhìn sắc trời đã bắt đầu ngả bóng bèn lớn tiếng nói với mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play