“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tại nơi săn thú sâu trong rừng, Cung Huyền Minh thấy Cung Diệc Diệp đang được một tướng sĩ dìu đến, điều khiển ngựa đến trước mặt bọn họ giọng nói uy nghiêm từ trong miệng phát ra.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, mạt tướng cùng với hai người khác đang săn bắn ở bên kia thì đúng lúc nhìn thấy Nhị hoàng tử và Ngôn sườn phi đang bị thích khách đuổi giết, đáng tiếc đã để cho mấy tên thích khách trốn thoát. Nhị hoàng tử lại đang bị thương nên mạt tướng liền mang Nhị hoàng tử trở về trước, còn hai người kia đi cứu Khiêm Vương và Sát phi”. Tướng lãnh dìu Cung Diệc Diệp cung kính bẩm báo với Cung Huyền Minh.

Thời điểm Cung Huyền Minh nghe đến đoạn tướng sĩ nói đến Cung Mạch Khiêm, đôi mắt ưng tràn ngập uy nghiêm hiện lên một tia ánh sáng khác thường, nhưng không để cho bất cứ người nào thấy được. Cung Diệc Diệp một lòng chỉ nghĩ đến bọn người Cung Mach Khiêm có phải đã bị giết rồi hay không cho nên không chú ý đến Cung Huyền Minh, càng không thấy được đáy mắt của Cung Huyền Minh chợt lóe một tia khác thường rồi biến mất.

“Còn không mau đỡ Nhị hoàng tử đi bôi thuốc.” Cung Chính Mẫn luôn đứng cạnh Cung Huyền Minh thấy vậy liền ra lệnh cho tên tướng sĩ.

Tên tướng sĩ kia bị Cung Huyền Minh uy nghiêm nhìn chăm chú sợ tới mức lập tức nói vâng rồi nhanh chóng dìu Cung Diệc Diệp đến chỗ ngự y bôi thuốc.

“Ngươi hãy mang theo mấy đội nhân mã đi vây bắt mấy tên thích khách kia, trẫm không tin nơi này đã bị cấm vệ quân bao vây trùng trùng điệp điệp mấy tên thích khách kia có thể chạy thoát được.” Cung Huyền Minh ra lệnh cho một tên tướng sĩ khác.

“Mạt tướng lĩnh mệnh! Các ngươi đi theo ta!” Người kia tuân lệnh lập tức nói với đám tướng sĩ phía sau, sau đó rất nhanh đuổi theo phương hướng Cung Diệc Diệp vừa đi đến.

“Hừ! Đúng là phản rồi! Tại sao thích khách có thể vào đây được? Không phải ngươi nói mọi chuyện đều sắp xếp xong xuôi rồi sao? Đây chính là thứ mà ngươi gọi là sắp xếp xong xuôi sao? Hả?” Giọng nói uy nghiêm hùng hậu vang lên lửa giận cuồn cuộn.

Mọi người ở đây đều im lặng cúi đầu, không người nào dám phát ra một chút tiếng động nào sợ mình bị Cung Huyền Minh giận giữ lấy ra làm vật hi sinh.

Nhất thời không khí tràn ngập khẩn trương ngưng trọng, ngay cả những động vật kia giống như cũng cảm thấy nơi này nguy hiểm nên không có bóng dáng con nào xuất hiện.

Thời điểm trong lòng mọi người ở đây âm thầm kêu khổ thì có tiếng bước chân đang chạy lại đây khiến bọn hắn chú ý, chỉ thấy bốn người kia càng chạy càng gần, đúng là Cung Mạch Khiêm, Vân Khinh và hai tên tướng sĩ khác.

“Đã xảy ra chuyện gì? Khiêm tại sao lại trúng độc?” Cung Huyền Minh thấy môi Cung Mạch Khiêm biến thành màu đen sắc mặt trầm xuống hỏi.

“Lúc thuộc hạ đuổi tới nơi, Khiêm Vương đã bị thế này rồi, còn có mấy xác chết của hắc y nhân nằm trên mặt đất” Một người trong đó trả lời.

“Những hắc y nhân kia là ta giết, Khiêm vì bảo vệ ta cho nên mới bị trúng độc của hắc y nhân.” Vân Khinh thấy nghi hoặc trong mắt mọi người liền mở miệng nói. Dù sao trong mắt bọn họ Cung Mạch Khiêm chỉ là một Vương gia vô dụng. Cho bọn họ biết mình có võ công cũng không phải chuyện gì lớn, như vậy khi Cung Mạch Khiêm không tiện ra tay thì nàng có thể làm thay.

Mọi người nghe được lời Vân Khinh nói liền gật đầu, thân thể Khiêm Vương thế này làm sao có thể đánh thắng được thích khách có võ công. Thì ra là Sát phi làm, vậy đã thông suốt rồi.

Lần trước ở trong cung điện chẳng phải lúc đó Sát phi đã lập tức khiến cho người áo đen làm tổn thương Khiêm Vương kia thống khổ đến chết sao, xem ra Sát phi đúng là rất yêu Khiêm Vương.

“Hãy cho ngự y lập tức giải độc cho Khiêm Vương, bắt được thích khách thì lập tức mang đến cho ta, hồi cung!” Sắc mặt Cung Huyền Minh trầm xuống, ánh mắt ẩn chứa tức giận điều khiển bảo mã rời khỏi nơi này.

Một đoàn người lo lắng đề phòng lên ngựa đi theo Cung Huyền Minh, trong lòng cầu khẩn ngàn vạn lần đừng liên lụy đến bọn họ.

Ngồi một chỗ để ngự y bôi thuốc, Cung Diệc Diệp yên lặng lắng nghe lời nói của Cung Huyền Minh, thấy hắn cưỡi ngựa về cung, trong con mắt hẹp dài yên lặng xẹt một tia sáng, Cung Chính Mẫn đang có một chuyện vui chờ đợi ngươi đó.

Cung Mạch Khiêm suy yếu, nằm sấp trên người Vân Khinh, mấy sợ tóc rủ xuống che lấp toàn bộ gương mặt hắn, xuyên qua sợi tóc tán loạn thu hết thần sắc của Cung Diệc Diệp vào mắt, tia sáng xuất hiện trong mắt hắn cũng không bị Cung Mạch Khiêm bỏ qua, không ai phát hiện ra hắn đang nở một nụ cười tà mị đằng sau mấy sợi tóc.

Ha ha, sắp có trò hay được trình diễn.

Ngự y không dám chậm trễ đi tới bắt mạch cho Cung Mạch Khiêm, sau đó lấy ra lọ thuốc đổ một viên thuốc ra đưa cho Vân Khinh nói: “Trong bình này là giải độc hoàn, cũng may Khiêm Vương trúng độc không quá sâu, bằng không lão phu cũng vô lực cứu chữa, một lọ này Vương phi hãy bảo quản cho tốt, ngày mai cho Khiêm Vương uống ba lần, mỗi lần uống một viên thân thể sẽ tốt hơn. Sức khỏe Vương gia luôn yếu ớt, nếu lần này bị ảnh hưởng sợ là sức khỏe về sau sẽ càng thêm nghiêm trọng. Nếu Vương gia cảm thấy người không thoải mái lúc nào cũng có thể đến tìm lão phu, lão phu họ Viên.”

“Đa tạ Viên thái y, làm phiền ông rồi” Vân Khinh nhận lấy lọ thuốc Viên thái y đưa cho nàng, gật đầu nói cảm ơn.

“Không dám, không dám, lão phu là một thầy thuốc đây là việc phải làm thôi.” Viên thái y nghe Vân Khinh nói vậy vội vàng đáp lời.

“Vậy thì bản phi đưa Khiêm Vương hồi phủ trước, cáo từ.” Nói xong liền để một tướng sĩ hỗ trợ đỡ Cung Mạch Khiêm cất bước rời khỏi nơi này.

Cung Diệc Diệp nhìn bóng dáng Vân Khinh dìu Cung Mạch Khiêm rời đi, trong mắt một mảnh u ám. Lời nói vừa nãy của Viên thái y hắn nghe không xót một chữ, hắn cảm thấy đáng tiếc là Cung Mạch Khiêm không chết mà chỉ bị trúng độc thôi. Chẳng qua là thân thể của hắn cũng bị ảnh hưởng như thế cũng không tồi, bây giờ chủ yếu nhất chính là lật đổ Cung Chính Mẫn, rất nhanh kế hoạch của hắn sẽ thành công!

Trong chính điện vàng son lộng lẫy, Cung Huyền Minh ngồi ở ghế rồng cao cao phía trên, sắc mặt u ám quét mắt nhìn xuống đủ loại quan lại quần thần phía dưới, vốn vui vẻ đi hưởng thụ niềm vui săn bắn thì lại xuất hiện chuyện ám sát này cho nên ai nấy đều lửa giận ngập trời.

Cả đám đủ loại quan lại, quần thần đều buộc chặt thần kinh không nói được một lời, cúi đầu cung kính đứng ở vị trí của mình, không ai dám mở miệng nói trước, không cần phải nói thì bọn hắn cũng biết tâm tình lúc này của Cung Huyền Minh không tốt, trên người của hắn đang phát ra sự tức giận, bọn họ mà không cảm nhận được thì đúng là đồ ngốc.

“Hoàng thượng, mạt tướng đã mang thích khách đến!” Tướng sĩ bị Cung Huyền Minh phái đi đuổi bắt thích khách đã dẫn bọn chúng vào đại điện, cung kính bẩm báo.

“Ừ, ngươi lui ra đi.” Cung Huyền Minh lên tiếng, phất tay cho tên Tướng lãnh lui vào một bên.

“Dạ” Tướng sĩ ôm quyền hành lễ sau đó lui về một bên.

“Ai là người sai khiến ngươi trà trộn vào khu vực săn bắn ám sát người của hoàng thất?” Cung Huyền Minh nhìn chằm chằm hắc y nhân quỳ gối trên đại điện hỏi, đôi mắt rồng lộ ra sắc bén hung hang bắn về phía ba tên thích khách, trên người hoàng đế phát ra khí phách uy nghiêm.

Mấy hắc y nhân kia như bị ánh mắt của Cung Huyền Minh làm cho sợ hãi, nhưng vẫn không chịu mở miệng nói một chữ.

“Các ngươi không nói đúng không? Ta chỉ cần phái người đi thăm dò cuối cùng vẫn có thể tra được, nếu các ngươi tự mình nói ra ai là người đứng phía sau xúi giục các ngươi, nói không chừng trẫm sẽ xem xét tha cho các ngươi một con đường sống.”

Bọn thích khách quỳ gối trong đại điện nghe được lời nói của Cung Huyền Minh ánh mắt hơi lóe lóe như có dấu hiệu dao động, chỉ là vẫn như trước không nói gì.

“Có biết ám sát người của hoàng thất sẽ có kết cục gì không? Chính là bị tru di cửu tộc! Chỉ cần người có quan hệ với các ngươi sẽ đều bị liên lụy chết cùng các ngươi.” Giọng nói uy nghiêm hùng hậu nặng nề đánh vào trong lòng của ba hắc y nhân kia.

Sau khi nghe xong ánh mắt hắc y nhân lóe lên, như là đang lo lắng có lên nói ra hay không, trong số đó chỉ thấy có một người áo đen ánh mắt sợ hãi nhìn về một hướng, sau đó lại như không nghe thấy Cung Huyền Minh nói gì, im lặng cái gì cũng không nói. Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt này cũng đủ để nói lên tất cả. Đều chú ý đến mấy người thích khách áo đen, các quan viên nhìn theo hướng ánh mắt của hắc y nhân, đúng chỗ đó chính là đương kim Thái tử Cung Chính Mẫn.

Cung Huyền Minh nhìn về phía Cung Chính Mẫn vẫn yên lặng không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Các đại thần không ngờ người mà thích khách nhìn lại là Cung Chính Mẫn không nhịn được nhỏ giọng nghị luận.

“Chuyện này…., làm sao có thể là Thái tử điện hạ chứ?”

“Đúng vậy, làm sao có thể?”

Những đại thần kia đều theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, có người không tin người sắp đặt thích khách là Cung Chính Mẫn, dù sao người ta cũng đã làm Thái tử cần gì phải uổng công ám sát hoàng tử chứ, đó không phải là không có chuyện gì làm đi tìm việc sao?”

Có người lại nghĩ nếu người đứng đằng sau mọi chuyện là Thái tử cũng không có gì là kỳ lạ, dù sao Thái tử vẫn chỉ là Thái tử vẫn chưa ngồi lên ngôi vị Hoàng đế không phải sao? Nếu các hoàng tử kia đều chết còn một mình hắn thì sau này nếu hắn có phạm sai lầm gì vẫn có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Hoàng thượng không có khả năng chắp tay nhường giang sơn của mình cho người khác họ.

“Thái tử biết mấy tên thích khách này không?” Cung Huyền Minh không hề chớp mắt nhìn Cung Chính Mẫn, thần sắc của Cung Huyền Minh bình tĩnh làm mọi người không biết hắn có tâm tư gì, các đại thần nghe thấy giọng nói của hắn đều yên lặng chăm chú nhìn Cung Chính Mẫn.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần chưa từng gặp mấy tên thích khách này làm sao có thể nhận ra bọn chúng.” Nghe được câu hỏi của Cung Huyền Minh, Cung Chính Mẫn vẫn ung dung trấn định trả lời.

“Ừ” Ngồi trên ngai vàng, sau khi nghe câu trả lời của Cung Chính Mẫn, Cung Huyền Minh trầm mặc một lúc, rồi thản nhiên ừ một tiếng, sau đó phóng tầm mắt đến trên người hắc y nhân: “Các ngươi có biết Thái tử không?”

“Ách, có, ách, không biết, không biết.” Trong đó có một người áo đen do dự một chút rồi mở miệng nói có, sau đó lại đột nhiên vội vàng phủ nhận, giả vờ như không quen biết.

Chỉ cần là người tinh mắt đều có thể nhìn ra vữa rồi khi hắc y nhân kia nói nhận biết Thái tử thì người đồng lõa bên cạnh hơi giật giật áo hắn, sau đó hắn liền phủ nhận, có thể nhìn ra chắc chắn đó là lời nói dối.

“Đến cùng thì các ngươi có quen biết hay không quen biết Thái tử?” Cung Huyền Minh vẻ mặt bình tĩnh lại hỏi hắc y nhân đang quỳ ở dưới một lần nữa.

“Ý của hắn là đương kim Thái tử thì có ai là không biết chứ? Nhưng chúng ta không quen biết hắn.” Hắc y nhân kia mở miệng giải thích thay đồng lõa của hắn, một mực chắc chắn là bọn hắn không biết Cung Chính Mẫn.

“Nếu không biết tại sao vữa nãy các ngươi lại nhìn về chỗ của hắn?”

“Ta, chúng ta thích nhìn chỗ nào thì nhìn chỗ đó thôi” Người kia nói như đúng lý hợp tình, nhưng ánh mắt lại lóe sáng không ngừng, rõ ràng là bộ dáng đang nói dối, như vậy lại làm cho người ta cảm thấy bọn hắn đang dấu đầu hở đuôi.

“Phụ hoàng, nhi thần tin tưởng Thái tử chắc chắn chắn không biết những thích khách này, Thái tử cùng nhi thần tình như thủ túc làm sao có thể phái người đến ám sát nhi thần và Tam hoàng đệ được chứ? Xin phụ hoàng minh xét.” Ngay tại thời điểm không khí dần dần lâm vào im lặng thì Cung Diệc Diệp ở một bên đột nhiên đứng ra nói.

Lời nói như muốn giải vây cho Cung Chính Mẫn nhưng trên thực tế là vạch trần âm mưu, âm thầm đẩy Cung Chính Mẫn vào hố lửa, hắn nói như vậy sẽ làm cho những người khác càng thêm nghi ngờ chuyện này là do Thái tử Cung Chính Mẫn làm. Thân tình hoành thất so với nước còn nhạt hơn, tình như thủ túc chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, sự thật như thế nào chỉ có đương sự mới biết được.

Cung Chính Mẫn vẫn bất động thanh sắc đứng ở đó, nghe được lời Cung Diệc Diệp nói đáy mắt trầm xuống, hắn bây giờ mới hiểu được thì ra Cung Diệc Diệp muốn đối phó với mình như vậy, muốn vu oan hắn sao? Chuyện này chỉ sợ đều là do một tay hắn sắp đặt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play