“Chủ tử…khụ khụ…Ngũ hoàng tử đến.” Mạc Ngôn đứng ngoài có chút chần chờ nhìn chằm chằm cửa, giống như muốn nhìn xuyên qua cửa thấy rõ ràng động tĩnh bên trong, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn quyết định mở miệng. Chỉ thấy hắn ho khan hai tiếng rồi nói với người bên trong, trong lòng không ngừng cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng quấy rầy Vương gia nhà họ. Nam nhân không được thoả mãn, rất đáng sợ. Nhất là khi ‘chuyện tốt’ đang đến giữa chừng lại bị quấy rầy, lại càng đáng sợ hơn.

Vương gia nhà họ sẽ không mắng người, chỉ cười tủm tỉm, cực kì hiền lành đẩy người vào hố lửa, xong việc ngươi lại còn không tìm được lý do để trách mắng hắn. Có đôi khi ngươi là người chịu thiệt nhưng hắn lại thành kẻ bị hại, ngươi còn phải nhận lỗi với hắn. Phúc hắc a, giả dối a, nói tóm lại, trăm ngàn lần đừng đắc tội chủ tử, nếu không chịu thiệt cũng chỉ có mình.

Chi nha—cửa mở ra, Cung Mạch Khiêm đã mặc quần áo cùng Vân Khinh đi ra ngoài, nhìn thấy Mạc Ngôn ngoài cửa, giọng điệu hiền lành, “Diễm đến đây? Ở trong phòng sao?”

“Đúng vậy, Ngũ hoàng tử đang nói chuyện với sư tôn và Phong thiếu ở Khiêm viện.” Mạc Ngôn cúi đầu, khoé mắt vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Cung Mạch Khiêm, thấy mặt hắn không có vẻ gì khác biệt mới âm thầm thở ra.

“Ừm, chuẩn bị điểm tâm mang tới Khiêm viện đi, đi thôi.” Cung Mạch Khiêm phân phó Mạc Ngôn xong liền ôm Vân Khinh đi tới Khiêm viện, lúc nãy hắn để ý khi cửa mở ra thân thể nàng hơi co lại, tuy rằng rất nhỏ nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Sáng sớm đầu đông thời tiết rất lạnh, nhất là lúc mới từ trong ổ chăn chui ra liền chưa kịp thích ứng với không khí lạnh…

“A… Oa nhi ngươi dậy rồi?” Hôm nay dậy sớm như vậy? Có chuyện gì sao? Trước kia nếu mặt trời không lên quá ba sào nàng sẽ không dậy. Nhìn Vân Khinh bước vào phòng, Vân Y Tử ngạc nhiên nhìn Vân Khinh rồi lại ngó bầu trời bên ngoài. Tuy rằng mặt trời đã lên nhưng chưa tới lúc lên cao mà?

“Ừm, không buồn ngủ” So sánh với Vân Y Tử kinh ngạc, vẻ mặt Vân Khinh lạnh nhạt, thản nhiên nói.

“Ai nha! Không ngủ ngon sao? Haha…Oa nhi, Tiểu Kim đâu? Cho nó đi ra hoạt động đi. Nếu ngươi sợ nó không muốn thấy lão nhân ta nên đi loạn ta sẽ giúp ngươi canh chừng.” Vân Y Tử đi đến trước mặt Vân Khinh cười đến sáng lạn, hơn nữa vô cùng tích cực.

Vài người trong phòng nghe thấy lời lão liền hết chỗ nói, chỉ biết lão lại tính toán Tiểu Kim rồi.

Tiểu Kim cũng chính là Xích Viêm Kim Xà mà Vân Khinh có được khi hái Huyết lan. Nhờ phúc của Vân Y Tử, đám người Cung Mạch Khiêm cũng biết được Tiểu Kim trân quý như thế nào, liền giật mình với may mắn của Vân Khinh, ngay cả bảo bối hi hữu như thế nàng cũng có thể gặp được, còn tự nguyện đi theo nàng, chuyện này thật khiến bọn họ cảm thán khá lâu.

Khi Cung Mạch Khiêm biết tiểu Kim cực phẩm như thế nào liền lo lắng một thời gian, chỉ sở Tiểu Kim đột nhiên cắn Vân Khinh một cái, độc kia cũng không phải nguy hiểm bình thường, khiến hắn cứ thỉnh thoảng lại lo lắng liếc nhìn Xích Viêm Kim Xà trên cổ tay Vân Khinh. Sau đó có Vân Khinh khuyên bảo và Vân Y Tử cam đoan, còn có biểu hiện nhu thuận của Tiểu Kim mới khiến Cung Mạch Khiêm yên tâm.

Khi đó hắn cũng không quản Xích Viêm Kim Xà chỉ là rắn mà cảnh cáo nó một chút, nếu nó dám làm hại Vân Khinh hắn liền bắt nó đi nấu canh.

Tình cảnh kia cực kì buồn cười, nhưng lại khiến Vân Khinh thấy ấm áp. Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng lại không thể không thừa nhận, nàng đã bắt đầu ỷ lại vào hắn, hắn đã bắt đầu xâm nhập vào lòng nàng, có một chỗ đứng của chính hắn.

“Tiểu Kim đang ngủ.” Cảm giác được Xích Viêm Kim Xà trên tay không chút động tĩnh, Vân Khinh thản nhiên nói.

“Ngủ? Nó vì sao có thể còn ngủ được? Ngươi cũng đã dậy rồi mà.” Nghe Vân Khinh trả lời, Vân Y Tử nhất thời kinh hô, hơn nữa còn nói to một câu.

Nghe vậy mọi người cũng toát mồ hôi, cái gì gọi là Vân Khinh dậy thì Tiểu Kim cũng phải dậy? Đây là đạo lý gì? Huống hồ bây giờ đang là mùa đông mà, rắn đều ngủ đông không phải sao? Ngủ cũng là điều bình thường thôi.

“Khụ khụ…sư phụ, con nghĩ…mèo con nói là Tiểu Kim đang ngủ đông…” Cung Mạch Khiêm giả vờ ho nhẹ hai tiếng kiềm chế ý cười trong lồng ngực, hiền lành giải thích.

“Vì sao nó lại ngủ đông?” Nói vậy lão không thể chơi cùng Tiểu Kim sao? Nghĩ đến đây Vân Y Tử khó nén kích động, cực kỳ kích động, kích động đến nói năng lộn xộn.

“Khụ khụ, lão gia tử, bởi vì, tiểu Kim, nó là rắn.” Phong Nhiễm Tuyệt ở một bên không nhịn được ho khan hai tiếng nhắc nhở Tiểu Kim là rắn, đương nhiên là sẽ ngủ đông.

“Làm sao có thể như vậy…” Vân Y Tử giống như bị đả kích, khoé miệng run run.

“Ai nha, lão gia tử, nó không phải là rắn sao? Rắn đương nhiên sẽ ngủ đông rồi!” Cung Thần Diễm cũng biết lai lịch Tiểu Kim, cố ý bỏ qua lai lịch kinh người của nó, an ủi Vân Y Tử đang bị đả kích.

“Nhưng…” đó không phải rắn bình thường mà là Xích Viêm Kim Xà, là phòng độc, chống độc lại hộ thân – Xích Viêm Kim Xà a, cực phẩm a, cực kỳ hi hữu a!

Nhưng không chờ Vân Y Tử nói xong, Cung Thần Diễm liền ngắt lời lão, “Không có nhưng gì hết, ta mang lão gia tử đi ăn được không? Đi thôi, hôm nay ta mời khách.” Nói xong liền không chờ Vân Y Tử phản ứng lại, liền nắm vai lão mạnh mẽ lôi đi, còn không ngừng giới thiệu các món ăn.

Nhìn động tác của Cung Thần Diễm, Phong Nhiễm Tuyệt cũng phải ca ngợi hắn làm rất tốt, nếu hắn không nhanh nhẹn nói sang chuyện khác, lấy tính cách sáng nắng chiều mưa của lão gia tử nhất định ồn ào không yên, thật là nguy hiểm.

Nhưng tiểu tử này mời khách sao có thể thiếu hắn được? – “Đi ăn đi! Hôm nay ta muốn ăn một bữa thật no.” Phong Nhiễm Tuyệt nở nụ cười tỏa nắng đuổi theo hai người.

“Mèo con, chúng ta cũng đi thôi.” Cung Mạch Khiêm nghe vậy lại buồn cười, bọn họ a…bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói với Vân Khinh bên cạnh.

“Ừm” Vân Khinh thản nhiên lên tiếng, hai người không nhanh không chậm đi theo.

……………………..

Trên đường ồn ào vô cùng náo nhiệt, Cung Thần Diễm ôm Vân Y Tử cùng mọi người đi vào Đệ Nhất Lâu, vô cùng nhiệt tình giới thiệu mỹ thực, dáng vẻ hưng phấn đắc ý kia, người không biết còn tưởng hắn là lão bản Đệ Nhất Lâu này.

“A…Thật sự ngon như vậy?” Vân Y Tử bị Cung Thần Diễm dẫn dắt, ngẩng đầu nhìn Đệ Nhất Lâu bày biện tao nhã, lại giống như xem xét xung quanh, có rất nhiều người… Nhưng có mỹ thực là được, lão thích nhất là mỹ thực.

Mắt Vân Y Tử loé sáng, vẻ mặt gấp gáp như tiểu hài tử muốn được ăn ngon, bộ dạng lão ngoan đồng, khiến đám người Phong Nhiễm Tuyệt không còn gì để nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play