Editor: Dạ Thiên BăngBeta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVyTrường bào màu bạc thêu viền màu trắng, mái tóc như mực dùng một cây trâm màu bạc cài lên một nửa, một nữa mái tóc mềm mại rơi xuống, mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt của nàng, không biết là đẹp hay xấu, nhưng nhìn da thịt lộ ra của nàng cũng có thể không phải người xấu, da thịt trắng như tuyết đầu mùa, trong suốt có chút vầng sáng, môi anh đào mê người.

Đôi mắt giống như hắc bảo thạch tản ra tia sáng lạnh nhạt, hình như không có gì có thể khiến ánh mắt của nàng gợn sóng, đôi mắt trong suốt giống như có thể nhìn thấu linh hồn của mỗi người, làm cho người ta ở trước mặt nàng không chỗ nào che giấu được, nếu nhìn kỹ, lại giống như vực thẳm không thấy đáy, dụ dỗ người ta không tự chủ được mà xem xét nội tâm của nàng, làm cho mọi người giống như đi lạc.

Lúc này, trong đại sảnh tĩnh lặng như tờ, ngay cả thời gian cũng giống như bị đình chỉ tại thời khắc này, mọi người như là bị người điểm huyệt đứng yên si ngốc tại chỗ nhìn thiên tiên hạ phàm đang đi vào đại sảnh, trong lòng không khỏi sợ hãi than: Thì ra Ngục chủ của Ngục Cung phong hoa tuyệt đại như vậy, đạm mạc giống như tiên trên trời!

Nàng như vậy, càng làm bọn họ tò mò dung mạo của Ngục chủ ra sao mà có dáng vẻ như thế, ở đây mọi người chỉ lo tìm tòi nghiên cứu Ngục chủ, không bất luận kẻ nào nhận thấy được khi Minh tôn nhìn thấy Ngục chủ trong mắt kia chợt lóe lên dị sắc rồi biến mất, đôi mắt âm u nhìn Ngục chủ càng ngày càng thâm trầm, bất động thanh sắc gắt gao tập trung vào nàng, giống như muốn hút nàng vào trong đó.

Chỉ thấy hắn trầm ổn đi đến trước mặt của nàng, hơi hơi cúi đầu cứ như vậy nhìn nàng không hề chớp mắt.

Trong đại sảnh, mọi người nhìn động tác của Minh Tôn, trong lòng nhịn không được đoán thầm: chẳng lẽ Minh tôn biết Ngục chủ sao? Hay là bởi vì thế lục của Minh tôn và Ngục chủ tương xứng nhau…? Dù sao thế lực của người ta cũng không thua hắn, một núi làm sao có thể có hai hổ? Cũng sẽ không cùng nhau đến?…

Mọi người ở đây tròng lòng đều khẩn trương không ngừng suy đoán, đột nhiên một tiếng nói hùng hậu từ bên trong truyền ra: “Hoan nghênh các vị đã đến tham gia Đại hội võ lâm. Các vị đi đường vất vả, Phùng mỗ đã sai người chuẩn bị tốt sương phòng cho các vị, các vị chắc hẵn đã mệt mỏi rồi? Trong phòng đã chuẩn bị tốt nước tắm và đồ ăn, mọi người đêm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, mời…”

Nam tử trung niên mặc mãng bào ám sắc bước đi trầm ổn đi về phía mọi người, tiếng nói dũng mãnh lập tức đánh vỡ không khí yên tĩnh trầm trọng trong đại sảnh, làm dịu đi cảm xúc khẩn trương của mọi người.

“Đúng đúng đúng! Vẫn là Phùng Trang chủ chu đáo.” Nam tử trung niên vừa nói xong, lập tức có người cũng lên tiếng, không khí quỷ dị này thật sự là làm cho người ta chịu không nổi!

“Ách… Đúng vậy đúng vậy! Ai nha, một đường xóc nảy lão nhân ta xương cốt đều đau nhức như đòi mạng! Không nên không nên a, ta muốn đi nghỉ ngơi.” Một vị lão giả thoạt nhìn gầy trơ cả xương mở miệng oán giận nói, nói xong liền vội vàng theo một hạ nhân rời khỏi đại sảnh.

“Ách, đúng vậy đúng vậy! Thắt lưng của ta cũng không được rồi, ai nha, lớn tuổi chính là như vậy không chịu nổi ép buộc a!…” Một lão giả khác cũng vội vàng cảm thán nói.

“Đúng vậy đúng vậy…”

“Ừ…”

“Ai a, chạy một ngày đường, ta cũng phải đi nghỉ ngơi cho tốt…”

“Đúng vậy đúng vậy, đi nhanh đi! Chúng ta đến nơi thì khách điếm đều có người ở, làm hại lão tử ăn ngủ ở đầu đường! Hiện tại mệt chết rồi…” Ngay sau đó, trong đại sảnh mọi người lên tiếng để lấy cớ rời đi, trong lúc nhất thời, trong đại sảnh cũng không còn lại nhiều người.

Cuối cùng đôi mắt Cung Mạch Khiêm thâm ý liếc mắt nhìn Vân Khinh một cái, liền xoay người rời khỏi đại sảnh, từ đầu đến cuối trên mặt Vân Khinh đều là biểu tình lạnh nhạt. Nàng không nhanh không chậm đi theo hạ nhân vào phòng đã an bài cho bọn họ, Thanh Y theo sát ở phía sau, duy nhất chỉ thiếu lão nhân ồn ào ở bên cạnh các nàng.

……

“Ngươi có thấy Ngục chủ kia có cảm giác quen thuộc không?” Vào nhà Phong Nhiễm Tuyệt nhịn không được nghi hoặc mở miệng hỏi, mặt nhăn lại, trong đầu suy tư có phải mình đã gặp qua Ngục chủ rồi hay không?

“Đúng vậy, rất quen thuộc, hơn nữa ngươi cũng đã gặp qua ‘hắn’rồi.” Ngồi ở một bên Cung Mạch Khiêm nhàn nhã nhấp miệng trà, không nhanh không chậm nói, ánh mắt lóe lên ý vị thâm trường, khóe miệng gợi lên một chút ý cười hàm xúc không rõ.

“Thật không? Ta đã gặp ‘hắn’ rồi sao?” Không thể nào? Người đặc biệt như vậy nếu y đã gặp qua thì hẳn sẽ có ấn tượng rất sâu sắc, sẽ không quên mới đúng? Nghe được lời nói của bạn tốt, Phong Nhiễm Tuyệt càng thêm rối rắm, Ngục chủ này rốt cuộc là ai?

Thật sự nghĩ không ra, rối rắm đau đầu quá. Phong Nhiễm Tuyệt mở miệng hỏi bạn tốt: “Ngục chủ này rốt cuộc là… Ai?!” Đột nhiên, Phong Nhiễm Tuyệt ánh mắt trở nên lợi hại bắn về phía ngoài cửa sổ.

“……”

“Các hạ là muốn tại hạ tự mình mời ngươi đi ra sao?”Tay Phong Nhiễm Tuyệt đặt trên bàn bất động thanh sắc hơi hơi dùng sức, âm thầm nắm chén trà trong tay, tầm mắt nhìn chằm chằm hướng đó, ngay tại thời điểm y đang chuẩn bị ra tay thì….

“Hừ hừ! Chẳng lẽ lão nhân ta đến xú tiểu tử nhà ngươi không nên tự mình đến mời ta sao?!” Chỗ tối, một lão nhân tinh thần hưng phấn tự nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, tiếng nói hàm chứa một chút tính trẻ con, trừng mắt tức giận liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phong Nhiễm Tuyệt. Đây chẳng phải là lão nhân ‘mất tích’ bên cạnh Vân Khinh sao?

“Ách, đương nhiên là phải! Đương nhiên là phải! Hắc hắc, ta không nghĩ tới sẽ là Vân lão nhân ngài a! Ha ha…” Nhìn thấy lão giả xuất hiện trước mặt y, Phong Nhiễm Tuyệt vội vàng gật đầu nói đúng, lão nhân trước mắt này chỉ là bề ngoài lớn tuổi thôi chứ kỳ thật nội tâm mười phần vẫn là tính trẻ con. Lão giả còn đem y làm ‘vật’ tiêu khiển, khi nhàm chán chỉ cần nhớ lại lúc trước lão ngoan đồng thường thường dùng dược chỉnh y, y lại nhịn không được mà lòng chua xót! Ai… Y sống thật là bi kịch!

“Sư phụ, người tha thứ cho Tuyệt đi, hắn cũng không biết người ở bên ngoài nghe lén lại là người.” Ở một bên, Cung Mạch Khiêm ôn hòa nói, mặt ngoài là khuyên lão giả không cần tức giận, trên thực tế là ám chỉ người nào đó làm ‘chuyện xấu’, Phong Nhiễm Tuyệt chính tai nghe được.

“Cái gì, nghe lén cái gì?! Ta, ta ở nơi này tắm nắng không được sao?!” Vân Y Tử bị nói trúng mặt đỏ tai hồng cãi lại, chính mình không thừa nhận bản thân vừa mới nghe lén bọn họ nói chuyện.

Phong Nhiễm Tuyệt ở một bên nghe xong liền dùng sức nghẹn cười, phốc… Tắm, tắm nắng? Khụ khụ, nhìn ngoài cửa sổ trời quang mây trôi, thời tiết cuối thu này lão nhân gia người tắm nắng cái gì? Nhưng mà, y cũng sẽ không ngốc đi đến hỏi, nếu chọc lão thẹn quá hóa giận lão khẳng định sẽ không để mình có ngày lành.

“Đúng, sư phụ người nói cái gì cũng được.” Cung Mạch Khiêm bày ra dáng vẻ đồ nhi ngoan ngoãn làm cho Vân Y Tử đang trừng mắt vừa lòng gật gật đầu, việc này hắn đáp không tệ nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play