Viên máu chìm vào màn nước trong suốt, nhanh chóng hòa tan, bọt khí li ti nóng bỏng gợn trên bề mặt, dần dần biến mất, chiếc ly hiện ra một màu thẫm đỏ. Đây là màu của máu tươi, nhưng vì sao lại không hề mang hương thơm mê hoặc kia, càng không có vị tươi nguyên ấy, cái cảm giác hấp dẫn và mãnh liệt đến nối khiến người ta ngạt thở… Cho dù có hận thù thì đã sao…
Đêm không trăng, tầng mây dày.
Kaname Kuran nâng ly rượu dựa vào bên cửa sổ. Đứng đây có thể nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhảy tới nhảy lui trên thiên thai, và cả… người kia nữa…
Chống hai tay lên cạnh thiên thai, cậu cứ lặng lẽ ngồi đó, đôi chân thon dài thẳng tắp khẽ đung đưa. Đắm chìm vào cơn gió đêm dịu mát, tà áo phất phơ, xương quai xanh mơ hồ tản ra thứ ánh sáng nhạt nhòa nhẹ nhàng. Mái tóc ngắn màu bạch kim mềm mại tung bay trong gió, để lộ đôi mắt trong suốt như thủy tinh tím biếc. Tinh Linh… của màn đêm.
“Zero, về ngủ thôi!” – Cô gái nhỏ vươn vai giãn tay, vui vẻ nhảy đến trước mặt Zero Kiryuu, chào một cái, làm bộ nói, “Hôm nay đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Ngài đây vất vả rồi!”
“Ah.” – Đôi mắt tím nhạt ánh lên nụ cười, cậu hơi cong môi rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu dài của cô. Sau đó, liếc nhanh về cái cửa sổ sát đất đối diện rồi bối rối né tránh, xoay người nhảy xuống thiên thai.
“Zero…” – Kaname Kuran nâng ly nhấp một ngụm. Hắn nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly, nó phản chiếu màu mắt đỏ rượu của hắn, nụ cười càng sâu.
Xung quanh tối đen, tựa như có thể nghe thấy tiếng máu va chạm vào thành mạch, điên cuồng và thô bạo. Zero Kiryuu nằm trên giường, tay phải giơ cao, năm ngón xòe ra. Thứ đang chảy trong đó, chính là máu của Kaname Kuran.
Ngày đó, Kaname nói, cậu cứ thoải mái uống máu Yuuki như vậy ư? Lợi dụng sự lương thiện của em ấy, lợi dụng sự hồn nhiên của em ấy đến suốt đời ư?
Hắn còn nói, cậu có thể uống máu của ta. Nhưng, điều kiện trao đổi chính là máu của cậu. Công bằng chứ?
Quyết định không hề do dự, chỉ vì sợ sẽ tổn thương người con gái quan trọng kia. Vậy nhưng từ bao giờ, mọi thứ bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu? Tâm trạng của hắn đi cùng máu, nhẹ nhàng xâm nhập, lặng lẽ êm đềm, chảy đến trái tim, rồi lắng đọng vĩnh viễn ở đấy. Không mãnh liệt, mà sâu sắc. Không rõ từ khi nào, cậu có thể hiểu được hắn chỉ qua một động tác của hay mỗi ánh mắt bất kì. Tỷ như, cách độ vài ngày hắn sẽ đứng bên cửa sổ, tao nhã nâng ly, nuốt vào thứ chất lỏng ngọt ngào mời gọi kia.
Đúng vậy, không rõ từ bao giờ… Từng tế bào trong người cậu đã khắc ghi… hợp đồng máu này.
“Zero, cậu ngủ chưa?” – Tiếng đập cửa rất nhẹ vang lên, sau đó là giọng nói quen thuộc hơi chần chừ do dự. Yuuki chờ một lát lại gọi tiếp, “Zero? Cậu ngủ rồi à, tớ vào có được không?”
Không ai trả lời. Yuuki đặt tay lên nắm đấm cửa, vẫn còn do dự. Là người cùng lớn lên với cậu, không ai hiểu Zero hơn cô. Cho dù cô có chậm hiểu đến đâu thì vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu đã thay đổi từ khi trở về. Rất giống với nước bị đóng băng, dù có lắc thế nào cũng không gợn sóng. Một Zero Kiryuu như vậy, nhất định sẽ đem những khổ sở khóa chặt trong lòng, tựa như quay lại cái ngày cô nhìn thấy đứa bé cả người đầy máu bước vào nhà Kurosu Kaien kia.
“Zero.” – Vừa đẩy cửa vào, Yuuki vừa gọi tên cậu.
Phòng rất tối, nổi bật lên hai điểm sáng tím biếc dịu dàng ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà. Mặc cho có người bước tới vẫn không mảy may nhìn đến.
“Ah…” – Không cẩn thận đạp trúng một hộp nhỏ trên đất, Yuuki bị đau kêu lên. Cô ngồi xổm xuống sờ soạng định nhặt nó.
Đầu ngón tay chạm vào một vật cứng, Yuuki trợn tròn mắt. Nhờ ánh sáng của bóng đèn ngoài hành lang, cô có thể thấy dưới chân mình vung vãi những viên thuốc màu trắng. Không khó để đoán tên của nó — viên máu…
“Zero…” – Yuuki run rẩy gọi cậu, nghe như cô đang khiếp đảm. Cô đi bước một đến bên giường cậu, chìa hai tay ra, cổ tay trắng nhợt lạnh băng. Cô từ từ thả lỏng ngữ điệu của mình, “Cậu không sao chứ? Nhắc mới nhớ, hai tháng rồi Zero không hút máu của tớ. Không có vấn đề gì cả, chỉ cần cậu khỏe thì dù có hút nhiều máu hơn tớ cũng sẵn lòng.”
Vén tóc ra sau đầu, cái cổ trắng muốt lộ ra. Yuuki quỳ xuống trước mặt Zero, khẽ cúi người. Cô không nhìn thấy đôi mắt màu tím kia đang đau khổ lụi tan giữa màn máu.
Choang… Ly thủy tinh bị ngón tay mảnh dài bóp nát, làn da mỏng nháy mắt nở rộ từng đóa hoa máu đỏ tươi.
“Kaname-sama!” – Ngửi thấy mùi máu thuần chủng, cả ký tức xá mặt trăng xôn xao lên, sôi sục chạy khỏi phòng nhìn quanh quất.
“Không sao, bất cẩn để sức mạnh tràn ra thôi.” – Kaname đứng ở đại sảnh dưới lầu, tao nhã mỉm cười, đôi mắt màu rượu nhìn chăm chú vào những kẻ đang định bước xuống.
Dựa vào lòng trung thành tuyệt đối với hắn, nhóm vampire tinh anh lặng lẽ cúi đầu chào đức vua của họ, lục tục trở về phòng mình.
“Oa! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái ly nó nát đến thế đấy, tôi muốn cất đi làm kỉ niệm quá ~~~” – Hanabusa điên cuồng lắc tay Akatsuki, mắt còn lưu luyến trộm nhìn mảnh vụn quý giá nằm trên thảm trải nhà, nhận lấy đông đủ ánh mắt khinh bỉ của những người khác.
“Haha, Aidou, không sao đâu, có lẽ sau này sẽ còn vỡ kinh hơn nữa cơ ~” – Ichijou cười an ủi hắn, khoát khoát tay, hào hứng nói, “Có phải chúng ta nên bảo ngài hiệu trưởng cho thêm tí kinh phí để mua bổ sung đồ đạc không nhỉ?”
“Vì sao?” – Rima không nén nổi tò mò, hỏi.
“Tình yêu ấy, có đôi khi còn căng thẳng hơn cả chiến tranh nhe~” – Đột ngột phun ra một câu rất triết lý, thực chất hoàn toàn không liên quan đến chủ đề hiện tại.
“Huhm…” – Các bạn nhỏ hoàn toàn chưa có kinh nghiệm yêu đương không hiểu gì chỉ biết chấp nhận.
“Ichijou-senpai, trước khi bị Kaname-sama giết chết thì nhớ giữ lại máu cho tôi, đừng để lãng phí…” – Bạn nhỏ số một – Shiki chậm chạp bỏ lại một câu, bơ luôn các bạn nhỏ số hai, ba, bốn đang hóa đá ở đằng sau, bình tĩnh quay về phòng mình.
“Ruka, sao còn chưa đi?” – Kaname Kuran quay lại, giọng nói lạnh lùng tỏ ra bất mãn.
Không phải ai cũng có tài năng hành động tự nhiên trước ánh nhìn chằm chằm của Kaname Kuran. Ruka cắn môi, hai tay bám chặt vào tay vịn cầu thang, có vẻ như nếu cô không cố hết sức giữ lấy nó thì sẽ không thể chịu được thứ áp lực kinh khủng này.
“Kaname-sama!” – Người con gái xinh đẹp kiên định nói, “Em có thể…”
“Ruka Shouen!” – Kaname Kuran giơ tay cản Ruka nói tiếp. Máu… Từ này đối với hắn hiện tại chính là thứ cực kỳ cám dỗ, đồng thời cũng là thứ cấm kỵ.
“Nhưng mà Kaname-sama…” – Em chỉ không muốn thấy ngài khó chịu.
“Ruka. Thật ra vampire chung thủy hơn con người rất nhiều. Chỉ có máu của người yêu mới thỏa mãn dục vọng của vampire.”
Hắn khoát tay, cúi đầm chăm chú nhìn thảm dệt đỏ thẫm, thì thầm như tự nói với mình, “Mấy trăm năm, mấy ngàn năm, vĩnh viễn chỉ khát khao máu của người yêu. Lấp đầy cơn đói, cần, nhưng quan trọng hơn là lấp đầy trái tim trống rỗng… Không bao giờ rời xa… Đối với vampire mà nói, chưa chắc đã là một lời thề vớ vẩn.”
“Người làm trái quy ước sẽ phải chịu trừng phạt…”
“Khụ… khụ khụ…” – Cơn ho kịch liệt khiến cả buồng phổi đau buốt, máu tươi sền sệt uốn lượn chảy từ khóe miệng xuống cằm, nhỏ xuống ga giường từng đóa hồng hoa.
“Zero!” – Yuuki dùng tay đè chặt miệng vết thương trên cổ, tay kia kéo Zero Kiryuu đang ngả vào giường nôn, lẩm bẩm, “Tại sao… Tại sao lại thế này?” – Rõ ràng là bị cảnh tượng trước mắt hù dọa.
“Xin lỗi.” – Giọng nói yếu ớt lộ ra tuyệt vọng, Zero Kiryuu cẩn thận nói với cô. Cậu giấu khuôn mặt vào bóng đêm, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm.
“Zero…” – Ngón tay của Yuuki run rẩy bám vào tay cậu, gắt gao nhìn những viên thuốc rơi đầy trên đất, hỏi nhỏ, “Không thể dùng viên máu, cả máu tươi cũng không được nữa?”
“Ừm…” – Zero đáp, không dám nhìn vào mắt cô. Câu trả lời có lẽ không phải như vậy. Còn có máu của người nọ, cậu chưa từng hết khát khao hút lấy máu của hắn, dịu dàng, tao nhã, thanh thuần…
“Vậy…” – Cho dù đã đoán trước được nhưng Yuuki vẫn không thể chấp nhận nó, “Zero sẽ chết sao?”
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Gió đêm thổi tan mây mù, ánh trăng tỏ ngời tỏa ra vầng sáng màu bạc phác thảo lên khuôn mặt gầy gò của người con trai đang nằm nghiêng trên giường, đôi ngươi tím biếc trong suốt mà rõ ràng. Zero Kiryuu thế này thực giống gió đêm, sạch sẽ tinh khiết, cũng có thể đột nhiên dừng thổi.
“Tớ nghĩ lung tung cái gì thế chứ.” – Có lẽ không chịu được cảm xúc bi thương như vậy, Yuuki tự cốc đầu mình, miễn cường cười cười vuốt nếp tóc rũ xuống mắt của cậu. Lời nói dối trắng trợn đến cả cô cũng không thể tin, “Chắc chỉ là tạm thời thôi, ngày mai, à, hoặc là ngày mốt không chừng sẽ khác!”
“Cậu ngủ đi nhé, lấy tinh thần cho ngày mai! Goodnight, Zero!” – Vội vã xông thẳng ra ngoài, cho đến khi đứng sau cánh cửa đó, Yuuki mới cúi đầu khóc nức lên.
“Xin lỗi, Yuuki…” – Vì sao phải buồn như thế? Người nói dối, cũng đâu phải cậu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT