Cái gì gọi là “Quản lý tạm biệt, quản lý phu nhân tạm biệt”?
Đoạn Đồng thật sự muốn gọi Chiêm Hàn Lâm trở về, để hỏi cho rõ ràng, còn có cái KY kia là chuyện gì xảy ra, sao rơi vào trong túi của y.
Thanh Tiêu đối với lời nói tạm biệt của Chiêm Hàn Lâm, cũng thật là kinh ngạc, nhìn ngoài cửa một hồi lâu, mới nói “Đàn anh, cậu ta hình như là hàng xóm của em.”
Bộ dáng nhìn xung quanh mà nói chuyện, khiến Đoạn Đồng không khỏi liên tưởng đến mấy ngày trước có nghe mấy nữ nhân cấp dưới trong bộ phận nhiệt liệt thảo luận một từ trên mạng “Ngốc manh”.
“Đành anh, anh…” Thanh Tiêu không hề biết mình trong mắt Đoạn Đồng đang ở trạng thái ngốc manh, cho rằng Đoạn Đồng là không tiếp thu được xu hướng tình dục của cấp dưới anh ấy và hiểu lầm anh ấy và mình có quan hệ, rủ tầm mắt xuống “Có phải anh không thể tiếp thu việc nam nhân và nam nhân ở cùng một chỗ hay không?” Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác được có chút buồn cười.
Đàn anh và Cố Tự…
“Không phải nói, đầu năm nay, chỉ có đồng tính mới là chân ái sao?” Đoạn Đồng hồi tưởng đến câu Chính Huyền Nhật Lăng Không đã từng nói, trêu chọc Thanh Tiêu nói, phải đi ăn mì thôi.
Đoạn Đồng lấy đũa gắp lên một miếng, nhìn sợi mì trơn bóng bốc hơi nóng trước mặt, đột nhiên quay về phòng ngủ nói với Thanh Tiêu “Anh không thích Cố Tự.”
“!” ( ⊙ o ⊙) Thanh Tiêu coi như là triệt để choáng váng.
Tại sao Đoạn Đồng vào lúc ăn cơm lại nghĩ đến chuyện này? Y sao có thể không cảm phát giác việc mình làm cho Cố Tự.
Cố Tự ở đại học gây không ít chuyện, trên cơ bản chính là có lực phá hoại nhất, Đoạn Đồng nhìn thấy em ấy liền đau đầu, ước gì cả đời cũng đừng gặp.
Có thể Thanh Tiêu Chính Huyền cũng cảm giác mình thích Cố Tự, đây cũng coi như là một vấn đề?
Bây giờ nói ra, trong lòng Đoạn Đồng cuối cùng cũng thoải mái hơn, chuyên chú ăn.
Đáng thương Thanh Tiêu, một mình đứng trước cửa phòng ngủ, suy nghĩ lời nói vừa rồi của đàn anh mình là có ý gì.
Đến sáng ngày hôm sau, Đoạn Đồng rửa mặt xong, lúc đi ra ăn điểm tâm, mới phát hiện có chuyện không đúng.
Trên bàn ăn, đặt ở trước mặt Đoạn Đồng là hai trái trứng tráng vàng óng ánh, có bánh mì lúa mạch nướng thơm phức, jăm-bông được cắt đều đặn, còn có sốt cà chua và salad đặt một bên trên một cái khay, hiển nhiên là để người dùng cơm tùy ý phối hợp thứ mình yêu thích.
Thanh Tiêu từ lúc mới bắt đầu rót cho Đoạn Đồng một ly sữa nóng, thì về sau vẫn cúi đầu, không dám nhìn Đoạn Đồng.
Trải qua cả đêm suy tư và hỏi thăm Chính Huyền Nhật Lăng Không trên QQ, Thanh Tiêu cuối cùng cũng rõ ràng: Đoạn Đồng đã biết mình thích anh ấy rồi, cũng biết mình cho là anh ấy thích Cố Tự.
Hơn nữa tối hôm qua mình và Uông Thái Cúc nói những lời kia, Đoạn Đồng nghe một chữ cũng không sót… Có tính là tỏ tình trá hình hay không?
Thanh Tiêu càng nghĩ càng thấy xấu hổ, ngay cả lúc anh trước mặt Khang Ninh Mông che giấu lương tâm nói Cổ Hiểu Tùng sinh bệnh cũng không có 1% cảm thấy xấu hổ như bây giờ.
Đoạn Đồng chú ý tới Thanh Tiêu vẫn cúi đầu, mặt đỏ đến sắp nhỏ máu.
Đoạn Đồng buông đũa xuống, đột nhiên đưa bàn tay tới trước mặt Thanh Tiêu, dọa Thanh Tiêu nhảy dựng.
“Đàn anh.” Thanh Tiêu miễn miễn cưỡng cưỡng mỉm cười.
Đoạn Đồng đặt tay lên trán Thanh Tiêu, sau đó đi tới, cách rất lâu, mới sờ lên đầu của mình, lắc đầu kỳ quái nói “Nhiệt độ không có vấn đề, sao mặt lại đỏ như vậy?”
Thanh Tiêu dựng thẳng người, trên mặt vốn đang miễn cưỡng cười đã không nhịn được nữa.
Anh nhìn Đoạn Đồng, hốc mắt có chút đỏ.
Nhiều năm thầm mến như vậy, có lẽ vào hôm nay nên có kết quả, cho dù kết quả là tàn khốc.
“Sư huynh.” Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng, mới nói “Em thích anh, rất thích.”
Tác giả có lời muốn nói: Thổ lộ — biểu đạt tình cảm, sau chương này chắc sẽ nặng về cuộc sống hiện thực, liên quan đến võng du có thể sẽ không nhiều lắm.